CHƯƠNG 4:
Đây không phải là tòa nhà bình thường mà là thương xá, bên trong bao gồm đủ thứ, có đồ dùng sinh hoạt, thực phẩm, điện khí, châu báu, vân vân và vân vân. Giống như thương xá bình thường chúng ta bình thường đi dạo.
Tả Minh Vũ kéo Nghiêm Học thở hổn hển chạy lên tầng hai.
“A Học, trước kiếm chỗ nghỉ ngơi một chút đi.” Tả Minh Vũ nhìn Nghiêm Học thở hồng hộc, rất là đau lòng.
“Ừm, được.” Nghiêm Học lo lắng đến tùy thời gặp cương thi cần giữ thể lực, vui vẻ đồng ý.
Nghiêm Học và Tả Minh Vũ núp trong góc cầu thang thoát hiểm, vừa nghỉ ngơi vừa quan sát tình hình bên ngoài. Đột nhiên như có tiếng bước chân. Tả Minh Vũ, Nghiêm Học thần kinh thả lỏng chớp mắt lại căng thẳng. Nghiêm Học khẩn trương nhìn hành lang, lúc này xuất hiện một bóng người ở ngã rẽ thang lầu. Nghiêm Học nâng súng chuẩn bị bắn nhưng bị Tả Minh Vũ cản lại.
“A Học, dường như là con người.”
Giống như để chứng minh lời của Tả Minh Vũ, người này thấy anh và Nghiêm Học thì biểu tình từ hốt hoảng biến vui mừng, hét to.
“Có người sống, tốt quá!”
Nghiêm Học nhanh chóng lao lên bịt miệng người kia.
“Xuỵt, bộ tưởng kêu cương thi lại đây hết hả?”
Người đàn ông lắc đầu nguầy nguậy, thế này Nghiêm Học mới thả tay ra.
Người đàn ông nhỏ giọng nói.
“Chỉ có hai người ư? Tôi kiếm lâu lắm mới thấy người sống, làm tôi sợ muốn chết. Chúng ta cùng đi đi, tôi không muốn một mình nữa. Tôi tên Đào Chân, các người kêu Tiểu Chân là được. Các người tên gì?”
“Cùng một chỗ cũng tốt, thêm một người là thêm phần an toàn. Tiểu Chân, tôi tên Nghiêm Học, anh ấy gọi là Tả Minh Vũ.”
Đào Chân thấy Tả Minh Vũ không thích để ý người khác thì cặp cổ Nghiêm Học nói.
“Tốt quá, đi một mình thật sợ muốn chết! Oa…sao các người có súng vậy?! Có thể…”
Đào Chân chưa nói hết câu thì cánh tay gác trên vai Nghiêm Học bị Tả Minh Vũ hất ra.
“Nói được rồi, đừng động tay động chân vợ tôi, không thì tôi không bảo đảm trước khi anh bị cương thi ăn sẽ xảy ra chuyện gì!”
“Vợ? Hai người là một đôi?” Đào Chân mở to mắt nhìn người đàn ông tuấn tú và cậu trai đáng yêu mặt búp bê.
Nghiêm Học đỏ mặt gật đầu.Tả Minh Vũ nói.
“Sao hả? Thấy gai mắt thì cứ đi đi.”
“Không phải không phải không phải, anh hiểu lầm ý tôi!” Đào Chân vội giải thích. “Thật ra tôi…hì hì, là hủ nam, trong hiện thực chưa từng thấy cặp đôi nào, cho nên khi biết các người là cái kia thì rất kinh ngạc. Hì hì.” Đào Chân mặt ửng đỏ.
Nghiêm Học nghe Đào Chân nói vậy thì rất vui, nói thẳng phải để y cùng đi với hai người. Tả Minh Vũ thấy Nghiêm Học vui vẻ thì cưng chiều mỉm cười, không nói gì thêm.
Lúc ba người nghỉ ngơi, Nghiêm Học đưa cho Đào Chân một cây súng và ít viên đạn để phòng thân. Đào Chân yêu thích không buông tay. Nghỉ ngơi hơn hai mươi phút, ba người đứng dậy đi tòa nhà chuẩn bị vài thứ.
Nửa tiếng đồng hồ sau, trang bị sẵn sàng. Mỗi người một cái túi du lịch to lớn, trong bao là một bộ đồ rất bền chắc, còn lại là nước và thức ăn để lâu được, còn có đèn pin và cục pin. Trên thân ba người mặc áo và quần chắc chắn, trên chân là giày quân đội rắn chắc. Chuẩn bị xong hết, ba người chạy ngược trở lại thang thoát hiểm. Thật là thuận buồm xuôi gió. Nhưng khi tới cửa tòa nhà thì rậm rạp một đám cương thi khiến ba người muốn khóc.
“Hiện tại nên làm sao đây?” Đào Chân hỏi.
“Còn làm sao giờ?” Nghiêm Học hỏi ngược lại.
“Đánh.” Tả Minh Vũ đáp một chữ, nói xong bắt đầu công kích dữ dội.
Ba người mở ra đường máu, vừa đánh vừa trốn.
“Cứ chạy hoài cũng không phải cách!” Nghiêm Học nói.
“Đường cách xa như vậy, chúng ta lái xe lao ra đi.” Tả Minh Vũ đề nghị.
“Được đó, tôi đi mở khóa, các người yểm hộ.” Đào Chân nói.
Đào Chân nói xong quay đầu mở khóa. Chỉ thấy từ tóc y lòi ra một dây thép mỏng cắm vào trong mắt khóa chọc nguấy một hồi, cửa xe bật mở. Đào Chân nhảy lên ghế lái, mở cửa ghế sau kêu hai người lên xe.
Tả Minh Vũ và Nghiêm Học vừa đánh vừa tới gần xe, vừa đóng cửa lại thì Đào Chân đã lái xe nhanh như chớp đụng cương thi đằng trước vọt ra ngoài.
Trên đường, trong xe.
“Tiểu Chân, sao anh biết những thứ này?” Nghiêm Học hỏi.
“Cái đó…ngại quá…lúc trước không cho các người biết…thật ra trước đây tôi làm gián điệp. Sau này có vài nhiệm vụ tôi thấy trái ngược với nguyên tắc của mình nên không nhận, đã bị đào thải, sau đó tôi sinh hoạt như người bình thường.”
“Vậy sao trước đó anh không nói?”
“Chồng cậu dữ như vậy, tôi sợ anh ta không để tôi đi chung chứ bộ.”
‘Mình có dữ vậy sao! Mặt lạnh chẳng lẽ không đều là thế sao, tôi chỉ cười khi với A Học thì có lỗi gì sao!’ Tả Minh Vũ trong lòng giận dỗi nhưng ngoài miệng không nói gì.
Ngược lại Nghiêm Học kêu gào.
“Tiểu Chân, tôi mới là chồng, Minh Vũ là vợ! Anh nhớ rõ được không!”
“Không phải chứ! Chẳng lẽ A Học mặt búp bê lại là tiểu công!?”
Mặt Nghiêm Học đỏ rực, biện giải nói.
“Tiểu thụ cũng có thể làm chồng!”
Tả Minh Vũ, Đào Chân cùng lên tiếng.
“Là tiểu thụ thì ngoan ngoãn làm vợ đi!”
Ba người ngây ra một giây tiếp theo cười to. Trong xe không khí hơi gượng ép đã tan biến.