Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 18: Chương 18




Chuyện Bùi Thiệu Trạch đến tổ phim tham ban đã biến thành tiêu điểm của toàn bộ studio, cảnh anh đi tới nói chuyện với Trình Hạ nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả nhân viên, không ít ánh mắt tò mò nhìn về phía bọn họ, dường như mọi người đang phỏng đoán quan hệ giữa Bùi tổng và Trình Hạ, sao Bùi tổng lại một mình nói chuyện với Trình Hạ?

Ánh mắt soi mói xung quanh khiến Trình Hạ khó chịu, đành cúi thấp đầu giả vờ sắp xếp đồ ăn.

Bùi Thiệu Trạch nhận ra Trình Hạ khó xử, chủ động cho cậu một bậc thang: “Cậu ăn cơm đi, tôi qua bên kia xem một chút.”

Người đàn ông quay đầu dời đi, lúc này Trình Hạ mới thở phào một hơi.

Mới nãy Bùi tổng rất gần cậu, trái tim cậu đập nhanh kỳ lạ, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Không biết tại sao mỗi khi đơn độc tiếp xúc với Alpha này cậu lại không nhịn được lo lắng, mà đối với Alpha khác thì hoàn toàn không có cảm giác này. Trình Hạ suy nghĩ kỹ càng, khả năng lớn nhất chính là cậu từng mất khống chế tin tức tố trước mặt Bùi Thiệu Trạch, tối hôm đó không mặc gì nằm trên giường anh, quấn lấy đối phương xin được đánh dấu… Bởi vậy gặp mặt Bùi tổng sẽ ngượng ngùng.

Nghĩ lại chuyện này khiến Trình Hạ rất lúng túng, cậu dứt khoát không nghĩ nữa, xách túi cơm quay người ra cửa.

Không gian quay chụp có hạn, đạo diễn Trương trực tiếp tìm lãnh đạo trường học mượn một phòng họp để mọi người vào đó ăn cơm, căn dặn: “Mọi người vào phòng này ăn, ăn xong nhớ thu dọn rác mang đi!”

Trình Hạ vào trong, thấy người đại diện cũng ở đây liền tự giác ngồi cạnh Chu Nhan, cười chào hỏi: “Chị Nhan.”

Chu Nhan thuận miệng hỏi: “Bùi tổng nói gì với em vậy?”

Trình Hạ thành thật khai báo: “Nói mấy câu về chuyện đánh đàn, Bùi tổng nói anh ấy cũng từng học piano.”

Chu Nhan “Ồ” một tiếng, trong lòng rất nghi hoặc… Vừa nãy Bùi tổng đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt cứ mải nhìn Trình Hạ không rời, sau khi vào phòng cũng chủ động nói chuyện với cậu, cô còn tưởng Bùi tổng đối xử đặc biệt với Trình Hạ cơ. Thế mà Bùi tổng chỉ đơn giản trò chuyện hai câu đã quay người đi tìm Trần Di Quân, dường như cuộc trò chuyện với Trình Hạ chỉ là ông chủ thuận miệng quan tâm nhân viên?

Thái độ của Bùi tổng quả thực khiến mọi người không thể đoán ra, Chu Nhan dứt khoát không phỏng đoán nữa, mềm giọng nói: “Cảnh quay vừa nãy đạo diễn Trương rất vừa lòng, nhưng ông ấy vẫn muốn tốt hơn thế, buổi chiều lại quay một lần nữa, lúc chế tác hậu kỳ cũng có nhiều tư liệu để có thể biên tập lại.”

Trình Hạ hiểu rõ, nói: “Nên như vậy.” Cậu là một người mới, cũng không nghĩ có thể quay một lần là qua.

Người xung quanh đều mở hộp cơm ra, khắp phòng thơm phức hương vị của đồ ăn, Trình Hạ thực sự đã rất đói, lực chú ý ngay lập tức chuyển sang đồ ăn. Đùi gà kho, nầm bò cà chua, đậu hà lan, cá thái sợi… tất cả đều là món ăn cậu yêu thích!

Trình Hạ ăn đến say sưa, mặt đầy thỏa mãn.

Ngoài cửa, Bùi Thiệu Trạch mở chiếc ô lớn bước vào trong tuyết.

Chương Phàm nghi hoặc đi theo sau Bùi Thiệu Trạch, Bùi tổng không ăn cơm cùng tổ phim, điều này rất bình thường, hẳn cũng không thể đứng bên cạnh nhìn người khác ăn cơm? Thế nhưng hôm nay tuyết rơi nhiều, ngài ấy cầm ô tản bộ trong trường học là có ý gì?

Nhận ra nghi hoặc của Chương Phàm, Bùi Thiệu Trạch đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu cảm thấy phong cảnh của trường Trung học số 17 thế nào?”

Chương Phàm vội vàng trả lời: “Trong tất cả các trường trung học của Dung thành*, độ xanh hóa của trường này xếp top 3, đặc biệt là cảnh tuyết mùa đông, ngay cả rất nhiều trường đại học cũng không sánh nổi.” Cho nên ngài đang đi dạo ngắm tuyết, thưởng thức phong cảnh? Chương Phàm không dám hỏi tiếp.

*榕城 (Dung thành): tên khác của thành phố Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến, TQ.

Bùi Thiệu Trạch dừng chân bên bờ hồ, đưa tầm mắt nhìn ra xa.

Điều kiện của trường Trung học số 17 quả thật rất tốt, trong khuôn viên có một hồ nước nhân tạo lớn, mặt hồ mùa đông kết thành từng tầng băng dày, những bông tuyết lớn mịt mù rơi rơi, cây bên hồ cũng bị tuyết bao phủ hoàn toàn, trong tầm mắt một vùng tuyết trắng xóa, giống như đặt mình trong thế giới cổ tích vậy.

Nếu có thể sắp xếp máy quay từ trên cao, thì khung cảnh này nhất định sẽ rất đẹp, có thể sử dụng cảnh tuyết này để tuyên truyền.

Nhưng mà, kỳ nghỉ đông sẽ kết thúc trong tháng hai này, mùng một tháng ba là khai giảng, một khi học sinh nhập học, đoàn phim muốn ở lại quay phim sẽ ảnh hưởng đến học tập, bên trường học chắc chắn không đồng ý. Nếu nhân dịp kỳ nghỉ quay xong thì thời gian tương đối gấp… Nhưng nếu cố gắng hoàn thành sớm, vậy hẳn là có thể kịp.

Bùi Thiệu Trạch cau mày trầm tư, chốc lát sau anh lấy điện thoại quay một đoạn video xung quanh, gửi sang wechat của đạo diễn Lưu Học Nghị vừa mới kết bạn ban nãy: “Đạo diễn Lưu, “Gấp giấy” lần này có rất nhiều tình tiết diễn ra vào mùa đông. Đây là một cảnh tuyết của trường Trung học số 17, anh xem thử một chút, nếu chúng ta quay cảnh thật ở đây sẽ có hiệu quả như thế nào?”

Lưu Học Nghị thật không ngờ, buổi trưa mới ký hợp đồng xong, buổi chiều nhà sản xuất đã đi khảo sát địa điểm quay? Bùi Thiệu Trạch này là quỷ cuồng công việc à? Y tò mò mở video ra xem thử, lập tức trả lời ngay: “Quá đẹp! So với cảnh tuyết giả bằng bọt thì cảnh thật đẹp gấp vô số lần! Nhưng mà trường Trung học số 17 là trường trọng điểm, hiệu trưởng có đồng ý cho chúng ta vào quay phim không?”

Bùi Thiệu Trạch đáp: “Vấn đề này để tôi giải quyết.”

Sau khi gửi xong tin nhắn đó lại gửi thêm một đoạn nữa: “Chúng ta phải tranh thủ thời gian, quay về để thầy Hứa viết tóm tắt nội dung cốt truyện và phác thảo dàn ý, cố gắng gửi càng sớm càng tốt, tháng này sẽ quyết định diễn viên, qua Tết âm lịch bắt đầu quay, thời gian của đạo diễn Lưu có vấn đề gì không?”

Lưu Học Nghị và Hứa Mặc Nhiên đang trong sảnh đợi chuyến bay khởi hành, bọn họ từ nơi khác đặc biệt bay qua đây để trao đổi trực tiếp cùng Bùi tổng, đã đặt vé hôm nay về nhà. Y đưa điện thoại cho bạn thân xem, Hứa Mặc Nhiên không nhịn được trợn tròn mắt: “Qua Tết âm khởi quay? Sao lại gấp như vậy chứ?” Lưu Học Nghị nghiêm túc nói: “Cậu chỉ cần nói nội trong ba ngày có thể hoàn thành kịch bản không? Để nộp cho Tổng cục Quảng bá Phát thanh Truyền hình Quốc gia lập hồ sơ, cũng không phải kịch bản sửa chữa cuối cùng, đối với cậu mà nói, viết một dàn ý cốt truyện cũng không quá khó đâu nhỉ?”

Hứa Mặc Nhiên nghiến răng: “Tăng ca là ok thôi!”

Lưu Học Nghị trả lời: “Bùi tổng, tôi và tiểu Hứa đều không có vấn đề gì. Nhưng mà qua Tết đã khởi quay thì có gấp quá không?”

Bùi Thiệu Trạch nói: “Nếu như bỏ lỡ kỳ nghỉ này, đợi khi trường học khai giảng sẽ rất khó mượn địa điểm.”

Lưu Học Nghị tán đồng: “Cũng đúng, vậy mấy ngày tới tôi và tiểu Hứa sẽ tăng ca xử lý nội dung cốt truyện trước, kịch bản có thể vừa chọn diễn viên vừa vừa cẩn thận xem xét!”

Bùi Thiệu Trạch nói: “Tôi dự định sử dụng máy bay không người lái quay, thừa dịp khoảng thời gian này Dung thành thường xuyên có tuyết rơi, quay hết tất cả các cảnh có liên quan đến mùa đông trong kịch bản. Sau đó đoàn phim sẽ bay đến thành phố Á An quay toàn bộ cảnh mùa hạ, phía nam bây giờ khắp nơi đều là cây cối tươi tốt, quay cảnh mùa hạ không có gì không thích hợp.”

Lưu Học Nghị và Hứa Mặc Nhiên đối mắt nhìn nhau.

Nói cách khác, toàn bộ ngoại cảnh của bộ phim đều là dùng cảnh thật?

Trước đây phim chiếu mạng kinh phí thấp của Lưu Học Nghị đều dựng studio để quay, mọi cảnh đẹp thực ra chỉ là một tấm tranh vải, diễn viên chính chủ yếu đứng trước tấm màn xanh diễn xuất, nói thật, cho dù hậu kỳ đã xử lý, nhưng khi xem vẫn có cảm giác rẻ tiền.

Cảnh thật đương nhiên rất tốt, nhưng cũng rất đắt đó!

Cả tổ phim bay đến thành phố Á An, ăn ở, đi lại đều là tiền, mượn địa điểm công cộng cũng phải tính thêm phí, diễn viên quần chúng cũng là một khoản chi không nhỏ, đây đã không còn là quy cách của phim chiếu mạng phổ thông rồi?

Lưu Học Nghị nhịn không được hỏi: “Vậy tiền vốn…”

Bùi Thiệu Trạch đáp: “Thiên Toàn chi 10 triệu tệ, tôi sẽ kéo thêm ít nhất 5 triệu tệ vốn đầu tư. Phí tuyên truyền phim, phục trang, có thể tiết kiệm lại, lương trả cho người mới cũng không cao, dùng 80% tiền đầu tư vào quay phim, đủ rồi chứ?”

Lưu Học Nghị xúc động thiếu chút nữa làm rơi điện thoại: “Đủ đủ đủ đủ!”

15 triệu tệ quay một bộ thanh xuân vườn trường chiếu mạng, 80% dùng để quay phim, chẳng những đủ mà còn dư dả cơ! Người khác 5 triệu còn quay được, bọn họ 15 triệu không lý nào lại quay hỏng!

Bùi Thiệu Trạch nói: “Vất vả mọi người mấy ngày này tăng ca, nếu có vấn đề gì thì có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”

Lưu Học Nghị ý chí chiến đấu đầy ắp: “Được Bùi tổng, chúng tôi quay về thu dọn hành lý, đến Dung thành tập trung toàn lực sửa kịch bản!”

Kết thúc đối thoại, Bùi Thiệu Trạch quay người đi hướng khác.

Anh muốn tiếp tục khảo sát hoàn cảnh trường Trung học số 17.

Lần trước trong hội nghị ở Thiên Toàn, anh nói với các cổ đông, đầu tư từ 10 triệu trở xuống thì tổ trưởng có thể trực tiếp quyết định, một khi vượt qua 10 triệu, vậy phải thông qua hội nghị để thảo luận.

Lời này thực ra có lỗ hổng. Tổ trưởng đầu tư không quá 10 triệu không có nghĩa đầu tư cho một bộ phim phải giới hạn dưới 10 triệu. Bởi vì tổ trưởng còn có thể dựa vào khả năng của mình để kéo thêm đầu tư.

Dựa vào quan hệ của Bùi Thiệu Trạch, chỉ tính đám bạn phú nhị đại kia, kéo thêm vài triệu tiền đầu tư không phải chuyện gì khó. Huống hồ các nhà quảng cáo, nhà tài trợ, còn cả những lĩnh vực mà anh chưa giao thiệp đến, một khi cánh cửa của những lĩnh vực này mở ra, sau này anh muốn quay phim gì cũng không cần thông qua sự chấp thuận của những quản lý cấp cao khác. Mà một khi phim anh đầu tư hot lên, sau này còn sợ gì thiếu tiền?

Đoán chừng rất nhiều nhà tài trợ sẽ tranh nhau đầu tư tiền cho anh.

Rốt cuộc Chương Phàm cũng biết nguyên nhân Bùi tổng cầm ô đi dạo quanh trường học, anh đến trường Trung học số 17 không chỉ để tham ban, mà còn để khảo sát khu vực quay bộ phim vườn trường kia, một công đôi việc, kế hoạch tỉ mỉ, trách không được hiệu suất công việc lại cao như vậy!

Lúc này, bên trong văn phòng.

Trình Hạ đã ăn xong cơm trưa, một phần ăn trưa có năm món, nhưng lượng ít mà vừa, hơn nữa thiếu niên 18 tuổi đang lúc thân thể trưởng thành, cậu ăn hết toàn bộ cơm, hoa quả cũng giải quyết sạch sẽ, chỉ còn thừa lại túi hoa quả khô và ly trà sữa còn chưa mở nắp.

Trình Hạ tay chân nhanh nhẹn thu dọn hộp cơm, đứng dậy muốn đi ra ngoài vứt rác, trợ lý Dung chủ động lấy túi rác, còn giúp cậu bỏ trà sữa vào bình giữ ấm, cười nói: “Nếu buổi chiều em muốn uống thì có thể tới tìm chị, uống nóng!”

Trình Hạ nói một tiếng cảm ơn, ra ngoài hít thở không khí.

Vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Bùi tổng ở phía xa.

Bùi Thiệu Trạch mặc áo khoác dài, cầm chiếc dù đen, dáng người rất cao, bước chân ung dung, người đàn ông anh tuấn từ trong biển tuyết mịt mù chầm chậm bước tới, nhìn xa xăm, giống như một bức tranh thủy mặc nồng đậm màu sắc, tràn ngập sự tiêu điều lạnh lẽo của mùa đông.

Trình Hạ ngơ ngẩn nhìn phía xa, nhất thời không thể rời mắt nổi.

Một cơn gió lạnh pha lẫn hoa tuyết thổi đến trước mặt, Trình Hạ chợt nhớ lại tối hôm đó bản thân cực kỳ thảm hại, lúc Bùi Thiệu Trạch đưa cậu về nhà cũng rơi một trận tuyết lớn, Bùi Thiệu Trạch lo lắng cậu bị lạnh, đã đưa cho cậu một chiếc áo lông vũ.

Sự ấm áp khi khoác chiếc áo dày lên người, dường như vẫn luôn lưu lại trong đáy lòng cậu.

Sẽ có lúc cậu không nhịn được mà nghĩ, nếu như đổi thành Alpha khác, tối hôm đó cưỡng ép đánh dấu cậu, vậy cậu nên làm gì đây? Hoặc nếu như đối phương dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cậu, coi cậu thành Omega tâm cơ muốn dựa vào ông chủ để thượng vị, đuổi cậu cút ra khỏi Thiên Toàn, cậu nên xử lý thế nào đây?

Thế nhưng tất cả những suy nghĩ này đều không xảy ra. Bùi Thiệu Trạch dùng cách thức dịu dàng nhất để giải quyết chuyện này, không để lại cho Trình Hạ bất cứ bóng đen nào. Giống như anh trai khoan dung tha thứ cho đứa em nhỏ không cẩn thận phạm lỗi, cũng không bao giờ nhắc lại nữa.

Điều này thực sự đã cho Trình Hạ đủ thể diện và tôn nghiêm.

Bùi tổng nhìn như rất lạnh nhạt, thực ra lại là một người rất dịu dàng…

Khi Trình Hạ nghĩ đến đây, Bùi Thiệu Trạch đã đi đến trước mặt cậu.

Thiếu niên đang ngẩn người, trong đầu Bùi Thiệu Trạch chạy qua một hàng chữ.

[Độ hảo cảm của Trình Hạ với bạn +5]

Cây con lại tự mình cao thêm một chút rồi?

Bùi Thiệu Trạch khẽ hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Trình Hạ khôi phục tinh thần, xung quanh đúng lúc không có ai, hai má cậu hơi nóng lên, dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe thấy, nhỏ giọng đáp: “Em đang nghĩ làm sao để trả lại áo lông vũ anh cho em mượn? Hay là trực tiếp gửi chuyển phát nhanh?”

Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Được, tôi gửi địa chỉ qua wechat cho cậu, hôm khác cậu gửi cho tôi đi.”

Hai người đều cố gắng hạ thấp giọng, tựa như đang nói về… một bí mật chỉ có bọn họ biết.

Áo lông vũ, còn có chung chăn chung giường, quả thực là bí mật chỉ có bọn họ biết.

Cảm giác kiểu nói chuyện nhẹ nhàng như này khiến nhịp tim Trình Hạ đột nhiên đập như trống, vội vàng chuyển đề tài: “Nãy giờ Bùi tổng đi đâu vậy?”

Bùi Thiệu Trạch đáp: “Khảo sát hoàn cảnh trường, ở đây rất thích hợp quay cảnh tuyết.”

Quay cảnh tuyết? Bộ phim vườn trường mà Bùi tổng nói đã đầu tư lúc trước có rất nhiều tình tiết tuyết rơi ngày đông. Lẽ nào hôm nay ngoại trừ tham ban, Bùi tổng còn muốn khảo sát địa điểm quay phim?

Bùi Thiệu Trạch nhìn thấu suy nghĩ của Trình Hạ, gật đầu nói: “Chính là bộ phim vườn trường đó, cậu chuẩn bị thế nào rồi?”

Trình Hạ lập tức nghiêm túc lại, giống như đang trả lời câu hỏi của thầy giáo, ngoan ngoãn đáp: “Em đã về đọc nguyên tác rồi, còn muốn đọc thêm ít nhất ba lần nữa, cẩn thận nghiên cứu tính cách và những thay đổi trong tâm lý của nhân vật chính.”

“Nguyên tác?” Bùi Thiệu Trạch khẽ nhưỡng lông mày.

“Vâng, em tự tới tiệm sách mua một quyển.” Trình Hạ cười hơi thẹn thùng, “Chỉ đọc dàn ý và giới thiệu nhân vật thì cảm thấy không đủ toàn diện. Sau khi đọc xong nguyên tác, em ngày càng hiểu rõ các nhân vật hơn.”

Bùi Thiệu Trạch nghe Trình Hạ nói vậy thì rất an tâm. Anh cho rằng Trình Hạ giống phần lớn các nghệ sĩ, chỉ đọc tài liệu người đại diện đưa, không ngờ nhóc con này rất lanh lợi, tự tới tiệm sách mua nguyên tác về đọc.

Tuy rằng nguyên tác này là Bùi Thiệu Trạch dựa theo đặc trưng của Trình Hạ mà chọn, nếu như không có gì bất ngờ, chắc chắn Trình Hạ sẽ được chọn vào vai chính.

Song, trực tiếp đưa bánh đã làm sẵn cho cậu ăn, so với việc để cậu tự mình nỗ lực đạt được chiếc bánh này lại là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau. Bùi Thiệu Trạch không muốn trực tiếp đập tài nguyên cho Trình Hạ, anh hi vọng Trình Hạ có thể tận hưởng quá trình “tự mình nỗ lực, gặt hái thành công, từng bước từng bước vươn tới đỉnh cao”.

Quá trình này mới là quan trọng nhất.

Mỗi lần nói đến công việc thì Trình Hạ rất nghiêm túc, anh vô cùng yêu thích dáng vẻ chăm chỉ nỗ lực của thiếu niên. Đối diện với ánh mắt trong suốt của cậu, Bùi Thiệu Trạch nhẹ giọng nói: “Cơ hội chỉ dành cho người đã chuẩn bị tốt, quay về cố gắng nghiên cứu, thời gian thử vai có lẽ sẽ nhanh chóng sẽ được quyết định.”

Trình Hạ dùng sức gật đầu: “Vâng, Bùi tổng!”

Chính vào lúc này Trần Di Quân vừa khéo đi đến, thấy Trình Hạ và Bùi tổng đang nói chuyện, cô nhịn không được đùa giỡn: “Bùi tổng, anh đến tham ban thật tôi đất à? Sao lại túm lấy nhóc Trình Hạ nhà chúng tôi nói chuyện không ngừng vậy!”

Bùi Thiệu Trạch chẳng hề tiếp lời nói đùa của cô, bình thản đáp: “Di Quân, hôm nay tôi đến đây ngoại trừ để tham ban, thực ra còn một việc khác muốn nhờ cô giúp.”

Trần Di Quân vẻ mặt kinh ngạc: “Giúp việc gì?”

“Cô có thể mượn được địa điểm trường Trung học số 17 quay MV, vậy chắc quan hệ của cô với hiệu trưởng không tồi nhỉ?”

“Ừm, tôi tốt nghiệp ở đây, hiệu trưởng hiện tại vừa hay năm đó là chủ nhiệm lớp tôi.” Trần Di Quân nghi hoặc nhìn Bùi Thiệu Trạch, “Sao, Bùi tổng tìm hiệu trưởng chúng tôi có việc gì?”

Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Phiền cô về nói với hiệu trưởng một tiếng, bên chỗ tôi có một bộ phim vườn trường cũng muốn quay ở trường Trung học số 17, ngoài lấy cảnh còn cần một lượng lớn diễn viên quần chúng. Nếu như có thể thì hy vọng hiệu trưởng sẽ phối hợp với chúng tôi, tìm vài học sinh có độ tuổi thích hợp để diễn vai quần chúng. Về phần chi phí tôi sẽ đích thân bàn với hiệu trưởng.”

Mượn trường Trung học số 17 quay phim? Đây cũng là một kiểu tuyên truyền cho trường học, Trần Di Quân lập tức đồng ý: “Không vấn đề, tôi sẽ hẹn thời gian để mọi người gặp mặt, tôi cũng cảm thấy phong cảnh trong trường học rất đẹp!”

Nói chuyện xong, Bùi Thiệu Trạch tiến vào studio, nói tạm biệt với đạo diễn Trương: “Đạo diễn Trương, tôi còn có việc, không ở đây làm phiền mọi người nữa.”

Đạo diễn Trương cười híp mắt nói: “Được Bùi tổng, tôi thay mặt nhân viên cảm ơn cậu đã quan tâm!”

Bùi Thiệu Trạch khách sáo vài câu với người của tổ phim, khi ra đến cửa lại quay đầu nhìn Trình Hạ, đúng lúc này thiếu niên cũng đang nhìn anh, ánh mắt hai người nhìn nhau, Trình Hạ lập tức xấu hổ dời tầm nhìn, lễ phép nói: “Hẹn gặp lại, Bùi tổng.”

Bùi Thiệu Trạch gật đầu với cậu, quay người ra cửa.

Tạm biệt, Trình Hạ. Lần tới gặp mặt có lẽ sẽ là lúc thử vai, hy vọng cậu sẽ cho tôi một sự bất ngờ vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.