Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 22: Chương 22




Tất cả những người nhận được số báo danh tại hiện trường đều ghim số báo danh của mình vào ngực phải theo quy định.

Buổi thử vai sẽ kết thúc trong một ngày, vì vậy sắp xếp vô cùng gấp rút, chỉ cho mỗi người thời gian là 5 phút. Các nhân viên chịu trách nhiệm duy trì trật tự tại hiện trường đã phát cho mọi người một tờ in những chuyện cần chú ý:

1. Các nghệ sĩ tham gia thử vai mời tự giới thiệu bản thân, thông báo với tổ phim mình thử vai nào. Đạo diễn có thể yêu cầu bạn thực hiện các loại biểu cảm bao gồm mỉm cười, cười lớn, khóc, thương cảm, suy sụp,… Xin hãy hợp tác với yêu cầu của đạo diễn. Chọn một hoặc hai tình tiết trong kịch bản để biểu diễn thử vai, bất cứ lúc nào đạo diễn cũng có thể ngắt lời bạn, nếu tâm lý không chịu được đả kích, có thể bỏ quyền tham dự.

2. Sau khi nhân viên công tác gọi số, xin hãy đi vào bằng cửa trước, đi ra bằng cửa sau, giữ hiện trường yên tĩnh. Gọi số ba lần không có phản hồi sẽ được coi là tự bỏ cuộc.

3. Kết quả thử vai sẽ được công bố trong vòng ba ngày.

Tờ những việc cần chú ý này chắc là do người của bộ phận Tuyên truyền làm, không có những lời vô nghĩa, đơn giản rõ ràng.

Chu Nhan gọi cả bốn người đến một căn phòng trống: “Mọi người đừng nghĩ nhiều, sau khi vào trong thì tự giới thiệu bản thân trước, sau đó cứ theo chỉ đạo của đạo diễn mà làm. Mặc dù đạo diễn Lưu rất khắt khe với kỹ năng diễn xuất, tính tình cũng khá nghiêm túc, thế nhưng Bùi tổng ở hiện trường, anh ta sẽ dành chút thể diện cho nghệ sĩ của Thiên Toàn, cho dù không diễn tốt cũng không khiến các cậu khó xử trước mặt mọi người.”

Trình Hạ lập tức bắt được trọng điểm: “Hôm nay Bùi tổng cũng có mặt sao?”

Chu Nhan nhìn cậu, gật đầu nói: “Bùi tổng là nhà sản xuất, tổng giám chế.”

Trình Hạ đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng kiên định— Bùi tổng đích thân giám sát, vậy bộ phim này chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì!

Tề Tiểu Thiên nhịn không được hỏi: “Bùi tổng đích thân trấn thủ, vậy nghệ sĩ Thiên Toàn chúng ta có cơ hội được chọn tương đối lớn đi?”

Chu Nhan khẽ cau mày: “Về lý thuyết thì không sai. Nhưng cũng không chắc chắn, dù sao tác giả với đạo diễn cũng ở đó, Bùi tổng đã nói cạnh tranh công bằng, nên không thể cứng rắn nhét nghệ sĩ Thiên Toàn cho đạo diễn Lưu. Tôi nghe nhân viên ở phòng đăng ký nói rằng hôm nay có vài minh tinh có chút tiếng tăm cũng đến tham dự, đặc biệt là hai vai Tần Niên, Lục Phong Dương, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.”

Cô cũng không biết tại sao những minh tinh có chút tiếng tăm này lại đến góp náo nhiệt, bọn họ cho rằng sản phẩm của Thiên Toàn nhất định sẽ hot nên đến cọ nhiệt độ à? Dù lý do là gì, sức cạnh tranh của buổi thử vai này sẽ rất khốc liệt, vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Trong lòng Chu Nhan rất lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra sự bình tĩnh của người đại diện, nhìn về phía Trình Hạ và Tề Tiểu Thiên: “Các cậu đã từng nghe về Diệp Minh Khiêm chưa?”

Trình Hạ tìm kiếm cái tên này trong đầu, rất nhanh đã nhớ ra: “Có phải nam chính trong bộ phim văn nghệ “Năm tháng dần trôi” rất hot nửa năm trước không, anh ta là một Omega nhỉ?”

Chu Nhan gật đầu: “Không sai, năm nay cậu ta 20 tuổi, là diễn viên đang phất lên nhanh nhất trong số các diễn viên nam Omega của làng giải trí những năm gần đây. Hôm nay cậu ta cũng đến tham gia thử vai, hơn nữa còn là vai chính Tần Niên.”

Tim Trình Hạ khẽ run, đối thủ mạnh như vậy, cậu căn bản không hề nghĩ đến.

Ban đầu Bùi tổng nói bộ phim này là do tổ C đầu tư, tốt nhất để người mới của Thiên Toàn diễn, nhưng dù sao cũng không phải “quyết định nội bộ”, chỉ cần tin tức của buổi thử vai được tung ra, người khác muốn đến Bùi tổng cũng không ngăn được.

Đối phương có kinh nghiệm phong phú, còn có độ nổi tiếng khá cao, bản thân mình lại chỉ là nhân vật nhỏ quay một cái MV còn chưa được phát hành.

Đạo diễn sẽ chọn ai? Trình Hạ không chắc chắn.

Sức mạnh duy nhất của cậu là, chắc chắn cậu đã đầu tư tâm huyết, hao tổn tinh lực cho bộ phim này nhiều hơn Diệp Minh Khiêm, sự hiểu biết của cậu về vai diễn Tần Niên này sâu sắc hơn Diệp Minh Khiêm vừa cầm kịch bản đã chạy đến thử vai nhiều. Mấy ngày nay cậu vẫn luôn mơ thấy Tần Niên, như thể Tần Niên bước ra từ trong sách, tiến vào trái tim cậu, cậu vô cùng muốn tự mình diễn nhân vật này.

Tề Tiểu Thiên lại không có lòng tin như vậy, gãi gãi đầu, cười nói: “Vai Tần Niên này tranh đấu ác liệt như vậy? Hay là em chọn vai bạn hồi nhỏ của Tần Niên?”

Chu Nhan suy nghĩ, gật đầu nói: “Bây giờ xin đổi vai vẫn kịp. Người mới không nhất định phải đóng vai chính, có cơ hội lộ mặt, đóng vai phụ trau dồi kỹ năng diễn xuất cũng tốt.” Cô nhìn Trình Hạ: “Trình Hạ thì sao?”

Vẻ mặt Trình Hạ kiên định: “Em vẫn chọn vai Tần Niên, em cũng chuẩn bị kịch bản của cậu ấy rồi.”

Đúng 9 giờ, buổi thử vai chính thức bắt đầu.

Những người bước vào hiện trường thử vai đều bị dọa sợ, ngoài không gian rộng rãi để các diễn viên biểu diễn, còn có năm người ngồi chỉnh tề ngay ngắn ở một bên. Nhà sản xuất Bùi Thiệu Trạch, đạo diễn Lưu Học Nghị, biên kịch Hứa Mặc Nhiên, nguyên tác giả Ninh Mông Thảo, trợ lý kiêm người dẫn chương trình Chương Phàm.

Ngoài năm người đó thì bên trong vẫn còn có một số người như chuyên gia ánh sáng, nhiếp ảnh gia, người thu âm, thư ký. Máy quay vậy mà lại được trang bị ray trượt, mở hai camera quay cùng lúc, trước mặt đạo diễn và Bùi Thiệu Trạch còn có một màn hình giám sát.

Đây là thử vai à? Đây con mẹ nó là hiện trường quay phim đi?!

Hầu hết các buổi thử vai trong giới đều giống như phỏng vấn công ty, nghệ sĩ thực hiện một số cảnh ngay tại chỗ, chứ máy quay mở trực tiếp, thậm chí ngay cả ánh sáng, âm thanh đều chuẩn bị đầy đủ như hôm nay thì vô cùng hiếm thấy.

Một số người mới chưa từng thấy hiện trường hoành tráng như vậy bị buổi thử vai chính thức này dọa sợ, đặc biệt là Bùi Thiệu Trạch ngồi ở vị trí chủ chốt, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh nhạt, rất nhiều người mới khi nhìn thấy anh không nhịn được run rẩy, bối rối đến mức không biết nên diễn như thế nào.

Lưu Học Nghị cũng rất nghiêm túc, có người chỉ diễn được một phút đã bị anh ta ghét bỏ đuổi ra ngoài.

Những nghệ sĩ đợi ở bên ngoài chứng kiến từng người từng người tiến vào phòng, rồi chỉ vài chục giây sau đã phải đi ra, trong lòng càng thêm căng thẳng.

Toàn bộ hiện trường buổi thử vai đều bị bao trùm trong bầu không khí căng thẳng, sắc mặt những người đi ra từ phòng thử vai người này còn kém hơn người kia, thậm chí còn có người âm thầm chửi bới: “Không phải chỉ là một bộ phim mạng nát thôi sao, nghiêm trọng cái quái gì…”

Trình Hạ nhắm mắt nhẩm lại kịch bản.

Trong lòng cậu cũng cảm thấy hơi lo lắng, nhưng nghe nói hiện trường thử vai rất trang trọng, cậu càng cảm nhận được sự coi trọng của Bùi tổng đối với bộ phim này, cũng càng muốn thể hiện thật tốt trước mặt Bùi tổng và đạo diễn, lo lắng dần dần biến thành động lực, Trình Hạ nắm chặt tay, đọc lại lời thoại của kịch bản thử vai nhiều lần, không bỏ sót chữ nào.

Rất nhanh đã đến số 10 Chu Gia Văn, cậu ta thử vai chính Alpha Lục Phong Dương.

Dẫu sao cũng đã diễn qua vài bộ phim mạng, so với đại đa số người mới thì bình tĩnh hơn nhiều, Chu Nhan đích thân dẫn cậu ta vào, vốn muốn ở lại xem cậu ta thể hiện, Bùi Thiệu Trạch lại thản nhiên nói: “Người đại diện ra ngoài đi, hiện trường chỉ để nghệ sĩ lưu lại.”

Chu Nhan chỉ đành ỉu xìu đi ra ngoài.

Một lát sau Chu Gia Văn ra ngoài, cô vội vàng tiến tới hỏi: “Thế nào?”

Chu Gia Văn cau mày: “Không biết, bảo em quay về đợi thông báo.”

Trình Hạ: “…”

Ba chữ “đợi thông báo” này thực sự rất dày vò người ta. Tề Tiểu Thiên sáp tới hỏi: “Vậy Bùi tổng có nói gì không?”

Chu Gia Văn nở nụ cười khổ: “Anh ta ngồi đó như pho tượng, nghiêm túc muốn chết, từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn lạnh lùng, tôi cũng không dám nhìn anh ta, đợi tôi diễn xong anh ta mới nói một câu: Trở về đợi thông báo.”

Trình Hạ: “…”

Đợi thông báo. Cảm giác này giống như người bị áp giải đến nơi hành quyết đợi đao của đao phủ rơi xuống cổ mình. Khí thế của Bùi tổng có bao nhiêu mạnh mẽ, Trình Hạ có thể tưởng tượng được.

Tiết Linh cũng nhanh chóng đến lượt, lúc ra sắc mặt rất lạnh nhạt, kết quả giống nhau: “Bảo tôi về đợi thông báo.”

Chu Nhan bất lực đỡ trán.

Buổi thử vai buổi sáng nhanh chóng kết thúc, Trình Hạ thấy không ít Alpha đẹp trai, đều là đến giành vai Lục Phong Dương. Buổi chiều, phong cách hiện trường đột nhiên thay đổi, trong hành lang xuất hiện rất nhiều Omega có gương mặt xinh đẹp, đáng yêu, xán lạn,… bởi vì vai diễn thử vai buổi chiều là Tần Niên và vai gây cười trong kịch bản Trương Hiểu Hằng đều là Omega.

Đương nhiên cũng có một số Beta đến tranh đấu thử, trong giới giải trí không có quy định chỉ Omega mới được đóng Omega, chỉ cần ngoại hình phù hợp, diễn giống, Omega diễn Alpha cũng không có ai mắng chửi, ngược lại còn cảm thấy diễn viên vô cùng lợi hại.

Trình Hạ ngồi trong hành lang đợi, không biết qua bao lâu, em gái trợ lý đột nhiên hô lên: “Số 97.”

Một chàng trai mặc áo len màu xanh nhạt bước ra từ trong góc.

Cậu ta cao gần 1m8, dáng người thon gầy cân đối, đeo một chiếc kính râm che nửa khuôn mặt, nghe thấy tiếng gọi thì tháo kính bước vào phòng thử vai, Trình Hạ vừa nhìn đã nhận ra, đây chính là nghệ sĩ Omega vô cùng hot trong năm nay – Diệp Minh Khiêm.

Nhìn ở khoảng cách gần trông cậu ta rất đẹp, làn da trắng đến chói mắt, đôi mắt đào hoa, ánh mắt lưu chuyển, ôn hòa dịu dàng, khiến người ta không nhịn được muốn thân cận, bảo vệ, cùng là một Omega, Trình Hạ cũng cảm thấy Diệp Minh Khiêm rất phong độ.

Dường như nhận ra bên cạnh có người nhìn, Diệp Minh Khiêm quay đầu, đối diện với một đôi mắt trong suốt.

Trình Hạ lịch sự mỉm cười.

Mặc dù đối phương là đối thủ cạnh tranh có mối uy hiếp to lớn, thế nhưng Trình Hạ cảm thấy thử vai vốn dĩ là cạnh tranh công bằng, phải dựa vào bản thân, cậu là một người mới, Diệp Minh Khiêm ra mắt đã được vài năm, nếu thực sự đấu không lại, vậy cũng là do kỹ năng không bằng người ta, không thể trách người khác giành vai diễn này được.

Diệp Minh Khiêm cũng cười với Trình Hạ.

Có thể nguyên do đều là Omega, mùi* không mạnh bằng các Alpha buổi sáng, nhưng mỉm cười cũng chỉ là hình thức bên ngoài, người diễn Tần Niên chỉ có một, cuối cùng rơi vào tay ai, mọi người đương nhiên phải dồn hết sức để tranh đấu.

*chỗ này raw bị ô vuông kiểu □□味 ;;

Trong phòng, sau khi nhìn một nhóm diễn viên diễn lung tung lộn xộn hết cả ngày, đầu Lưu Học Nghị như sắp nổ tung, anh ta không nhịn được than thở: “Cái cậu vừa rồi, diễn diễn diễn vậy mà lại quay mông về phía ống kính, kỹ năng lời thoại cơ bản cũng không ổn, quên thoại còn trưng ra vẻ mặt đầy tủi thân, tôi cũng không đành lòng mắng chửi, sợ cậu ta bị mắng phát khóc luôn!”

Mãi đến khi Chương Phàm nói: “Tiếp theo số 97 Diệp Minh Khiêm, vai cậu ta muốn diễn cũng là vai Tần Niên.”

Ánh mắt Lưu Học Nghị phút chốc sáng ngời: “Diệp Minh Khiêm? Kỹ năng diễn xuất của người này không tệ, Bùi tổng có biết cậu ta không? Nhân vật chính của bộ phim văn nghệ “Năm tháng dần trôi”. Có điều phong cách của cậu ta lại thiên về văn nghệ, không quá phù hợp với hình tượng Tần Niên nhỉ?”

Bùi Thiệu Trạch thản nhiên nói: “Tôi biết cậu ta. Diễn viên giỏi sẽ không để hình ảnh của mình có xu hướng dập khuôn, cậu ta đến thử vai Tần Niên này, có lẽ cũng là muốn mở rộng con đường diễn xuất, thay đổi ấn tượng vốn có của khán giả, đồng thời thử thách kỹ năng diễn xuất của bản thân.”

Lưu Học Nghị gật đầu: “Cũng đúng, vậy chúng ta xem thử xem.”

Bùi Thiệu Trạch quay đầu hỏi Chương Phàm: “Tiếp theo nữa là ai?”

Chương Phàm nhỏ giọng nói: “Số 98 Trình Hạ.”

Bùi Thiệu Trạch: “…”

Sao tay Trình Hạ lại xui xẻo như vậy, rút phải số cuối cùng không nói, còn đụng ngay sau số của đối thủ mạnh nhất?

Hào quang nhân vật chính của cậu đâu?

Bùi Thiệu Trạch nhẹ ấn huyệt thái dương, anh không lo Trình Hạ sẽ căng thẳng, chỉ là giả như Diệp Minh Khiêm thể hiện quá xuất sắc, Trình Hạ xuất hiện sau đó, cho dù biểu hiện không tệ cũng sẽ lập tức bị so sánh. Xét cho cùng Trình Hạ là người mới chưa có kinh nghiệm diễn xuất, nếu như diễn không tốt thì rất khó gây ấn tượng với một đạo diễn có yêu cầu nghiêm khắc như Lưu Học Nghị.

May là tác giả cũng ở đây.

Bùi Thiệu Trạch cảm thấy, Tần Niên trong suy nghĩ của tác giả hẳn là gần sát với những gì Trình Hạ đã hiểu về Tần Niên, dù sao trong khoảng thời gian này Trình Hạ ngày ngày ôm nguyên tác đọc rất nhiều lần, mà Diệp Minh Khiêm chắc chắn không có nhiều thời gian tìm hiểu rõ về nhân vật Tần Niên.

Cơ hội chỉ trao cho người đã chuẩn bị thật tốt.

Bùi Thiệu Trạch ngồi thẳng người, ánh mắt hướng về cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.