Trình Hạ đi ra từ phòng nghỉ, chị Dung trợ lý vội vàng khoác áo phao lông vũ lên người cậu, thấy trong tay Trình Hạ cầm một đôi bao giữ ấm màu trắng, rõ ràng không phải thứ cô chuẩn bị từ trước, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Trình Hạ, cái bao giữ ấm này em lấy ở đâu vậy?”
“…” Trình Hạ không tiện nói là Bùi tổng tặng nên tùy tiện bịa một lý do: “Mấy ngày trước em có mua vài thứ trên mạng, địa chỉ ghi tên công ty, lại quên lấy về, hôm nay Bùi tổng trông thấy ở cửa bảo vệ, thuận tiện mang đến cho em.”
Như thế này là có thể giải thích lý do vừa nãy Bùi Thiệu Trạch gọi cậu vào, và vì sao khi cậu đi ra trên tay lại cầm thêm một cái túi.
Đương nhiên, Trình Hạ cũng cảm thấy lý do mình bịa ra vô cùng rách nát, may mà chị Dung không nghĩ nhiều, cười nói: “Ồ, đạo diễn Lưu gọi em đấy, cảnh quay ở cổng trường đã xong rồi, giờ chuyển sang cảnh tiếp theo.”
Nhắc đến công việc, vẻ mặt Trình Hạ lập tức trở nên nghiêm túc: “Vâng, em qua đó liền!”
Khi cậu và chị Dung đến trường quay, đoàn phim đã dàn cảnh xong.
Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, do kỳ nghỉ không có học sinh nên tuyết trong sân trường mênh mông trắng xóa, ngay cả một dấu chân cũng không có, những cây khô xung quanh cũng bị tầng tầng tuyết dày bao phủ, cả thế giới một khoảng thuần trắng, sạch sẽ không mảy may dính bụi bẩn, Trình Hạ đứng một bên trên sân trường, tuy rằng không đành lòng nhưng đành bước lên phá hủy cảnh đẹp này.
Đạo diễn Lưu mặc một chiếc áo lông vũ thật dày đang đứng cạnh sân trường quan sát, bên cạnh anh ta còn có biên kịch Hứa và cô Ninh Mông Thảo. Lúc Trình Hạ đi đến thì nghe đạo diễn Lưu hỏi: “Mọi người cảm thấy quay được không?”
Hứa Mặc Nhiên xoắn xuýt cau mày: “Cảnh diễn này có yêu cầu rất cao đối với diễn viên, Trình Hạ và Diệp Minh Khiêm quen nhau không lâu, bây giờ đối diễn mà độ hiểu ngầm không đủ thì rất dễ bị NG.”
Lưu Học Nghị ngẩng đầu nhìn về phía xa, một lúc sau mới thở dài nói: “Rất khó gặp được tuyết rơi lớn như hôm nay, cảnh tuyết thực sự rất đẹp, hiệu quả cảnh quay ra nhất định rất rung động. Haizz, không biết mấy ngày tới còn gặp được thời tiết như thế này không.”
Ninh Mông Thảo nhẹ giọng nói: “Đạo diễn Lưu, không bằng chúng ta hỏi ý kiến chính bản thân bọn họ đi.”
“Ừ, tôi đã bảo người đi gọi họ đến đây rồi.” Đạo diễn Lưu nói đến đấy, quay đầu qua đã đối diện với ánh mắt Trình Hạ, anh ta vội vàng vẫy tay với cậu: “Trình Hạ, cậu lại đây.”
Trình Hạ chạy bước nhỏ qua: “Đạo diễn Lưu.”
Lưu Học Nghị hỏi: “Hiện tại cậu có thể đối diễn với Diệp Minh Khiêm không? Có một cảnh Từ Phi tỏ tình với Tần Niên, hôm nay thời tiết thế này thực sự quá thích hợp, cảnh tuyết trắng tự nhiên, nếu quay được sẽ vừa chân thật vừa đẹp đẽ.”
Trình Hạ nghiêm túc trả lời: “Đạo diễn Lưu, em có thể thử ạ.”
Trong lòng Lưu Học Nghị vui mừng, vỗ vỗ vai Trình Hạ: “Quá tốt, chúng ta trước thử một chút! Tôi đã đọc nguyên tác nên biết Tần Niên chỉ đơn thuần xem Từ Phi là bạn, rất bảo vệ chăm sóc Từ Phi, Từ Phi lại thích Tần Niên, khi tỏ tình với Tần Niên thì Tần Niên đã biết mình phân hóa thành Omega rồi.”
Trình Hạ gật đầu: “Vâng, Lục Phong Dương luôn nói trong tất cả Omega toàn trường thì Từ Phi lớp bên cạnh là người đẹp nhất, Tần Niên thích Lục Phong Dương, kết quả Từ Phi mà Lục Phong Dương thích lại tỏ tình với cậu, tâm trạng cậu vô cùng phức tạp, cảnh này em phải diễn ra được biến hóa tâm trạng của cậu ấy.”
Tần Niên thầm thích Lục Phong Dương, Lục Phong Dương thích nhan sắc của Từ Phi, kết quả Từ Phi đột nhiên lại tỏ tình với Tần Niên, càng đau buồn hơn là, Tần Niên của lúc đó vừa mới biết mình bị phân hóa thành Omega.
Tình tiết phát triển khiến cậu dở khóc dở cười.
Rất khó để thể hiện tốt loại chuyển biến cảm xúc phức tạp như thế. Nhưng đạo diễn Lưu đã xem buổi thử vai của Trình Hạ, anh ta tin là cậu làm được, vì vậy anh ta muốn tận dụng ngày tuyết lớn hiếm hoi như hôm nay để quay cảnh đối diễn quan trọng giữa Trình Hạ và Diệp Minh Khiêm.
Ninh Mông Thảo ở bên cạnh mỉm cười, khích lệ nói: “Trình Hạ cố lên, tôi tin cậu có thể bắt nhịp được với diễn xuất của Diệp Minh Khiêm.”
Trong toàn bộ đoàn phim, Diệp Minh Khiêm có độ nổi tiếng cao nhất, hơn bốn triệu fan. Kỹ năng diễn xuất cũng tốt nhất, bộ phim điện ảnh văn nghệ mà cậu ta tham gia được đánh giá trên 9.5 điểm, cảnh khóc mà cậu ta diễn đã làm tan nát trái tim vô số người.
Đối diễn với vị đại thần này, Trình Hạ cảm thấy áp lực lớn hơn bình thường rất nhiều.
Nhưng đạo diễn đã đưa ra yêu cầu, cậu cũng không thể chùn chân, đồng ý ngay lập tức.
Một lát sau Diệp Minh Khiêm được gọi đến trường quay, Lưu Học Nghị thấp giọng dặn dò cậu ta một vài biện pháp phòng ngừa, sau đó thì để hai người Diệp Minh Khiêm và Trình Hạ đến góc bên cạnh đọc thuộc kịch bản.
Sau khi khai máy, cả đoàn phim đã tiến hành đọc kịch bản một lần, hai người đều đã rất quen thuộc kịch bản, nhưng chưa có đoạn diễn chung chính thức nào.
Nhìn Diệp Minh Khiêm có vẻ rất thoải mái, trong mắt thoáng mang ý cười. Trình Hạ có chút căng thẳng, giọng nói khô khốc, rõ ràng không thoải mái.
Đột nhiên Diệp Minh Khiêm sáp đến, dán lên vành tai của cậu, dùng ngữ điệu ái muội mê hoặc lòng người nhẹ nhàng nói: “Trình Hạ, tôi thích cậu.”
Trình Hạ tim đập mạnh một nhịp, cả mặt đỏ bừng: “Anh, anh nói gì?”
Diệp Minh Khiêm lùi về chỗ cũ, nhìn cậu nói: “Đừng căng thẳng, chỉ là đùa thôi. Tôi là Omega, sẽ không đánh dấu cậu như Alpha đâu. Thả lỏng một chút, cậu không cảm thấy thời tiết hôm nay rất lạnh sao?”
Trình Hạ trả lời theo tiềm thức: “Đúng là rất lạnh…”
Trong đôi mắt đào hoa của Diệp Minh Khiêm tràn ngập ý cười ôn nhu: “Cho nên, chúng ta cố gắng quay lại cảnh này càng ít lần càng tốt, tôi không muốn đứng trong trời tuyết lớn thế này tỏ tình với cậu tận bảy tám lần đâu, sẽ đông thành cây kem mất.”
Trình Hạ bị hắn chọc cười: “Cũng đúng, cảnh này lời thoại của anh rất nhiều. Nếu thường xuyên bị NG thì anh sẽ phải lặp lại câu ‘Tôi thích cậu’ mãi, rất xấu hổ.”
Diệp Minh Khiêm thu lại kịch bản, nghiêm túc nói: “Tôi gần như đã thuộc hết lời thoại rồi, chúng ta tập thử một lần đi.”
Trình Hạ tinh mắt phát hiện trên kịch bản của Diệp Minh Khiêm vạch vạch vẽ vẽ, đánh dấu rất nhiều ghi chú, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ vị diễn viên Omega này. Diệp Minh Khiêm có thể nổi tiếng nhanh như vậy là có đạo lý cả, anh ta là người nổi tiếng nhất đoàn phim, lại chuyên tâm nghiên cứu kịch bản chứ không giở trò đại minh tinh, lên mặt với người mới. Đột nhiên thiện cảm của Trình Hạ đối với anh ta tăng lên rất nhiều.
Trong kịch bản của Trình Hạ cũng có đánh dấu bằng ghi chú, hai người nhìn thấy kịch bản của nhau, đều là ý cười, bỏ kịch bản xuống bắt đầu diễn thử.
“Tần Niên, đợi đã, tôi có lời muốn nói với cậu.”
“Từ Phi?”
Trí nhớ hai người đều rất tốt, học thuộc làu kịch bản, thuận thuận lợi lợi đọc xong.
Sau khi đọc xong Trình Hạ đột nhiên hiếu kỳ nói: “Tôi nhớ hôm thử vai nhìn anh cao hơn tôi, sao hôm nay…”
Diệp Minh Khiêm sáp lại nhẹ giọng nói: “Chiều cao thật của tôi là 1m77, còn thấp hơn cậu 1cm. Thử vai hôm đó tôi đi giày thể thao độn chiều cao, để làm mình trông mạnh mẽ hơn thôi.”
Trình Hạ hơi trợn mắt: “Giày độn chiều cao?”
Diệp Minh Khiêm truyền thụ kinh nghiệm cho cậu: “Đúng vậy, đặc biệt là đối với những vai diễn có chiều cao quá mức, khi diễn đạo diễn không những để tôi đi giày tăng chiều cao, mà còn đặt một viên gạch dưới chân tôi. Hết cách, chiều cao phổ biến của Alpha trong giới đều trên 1m85.”
Trình Hạ gật đầu tán đồng: “Có người còn hơn 1m9, quá cao, mỗi lần nhìn họ đều phải ngước lên.”
Diệp Minh Khiêm cười khẽ nói: “Hơn 1m9, cậu đang nói Bùi tổng ấy hả?”
Trình Hạ nhìn xung quanh, vừa vặn bắt gặp tầm mắt của Bùi Thiệu Trạch cách đó không xa. Trái tim cậu giật thót, vội vàng tránh nặng tìm nhẹ qua loa nói: “Không chỉ Bùi tổng, diễn viên Alpha cao hơn 1m9 cũng có rất nhiều, thật không biết gen bọn họ thế nào, người này còn cao hơn người kia.”
Diệp Minh Khiêm cười nói: “Không phải nói Alpha tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản sao?”
Trình Hạ lắc đầu phản đối theo bản năng: “Tôi cảm thấy Bùi tổng bình tĩnh nhìn xa trông rộng, còn rất có nguyên tắc, có đủ loại Alpha, không thể vơ đũa cả nắm được.”
…
Ở phía xa, Bùi Thiệu Trạch nhìn cảnh Diệp Minh Khiêm trò chuyện với Trình Hạ, trong lòng rất vui vẻ. Anh lo lắng Trình Hạ sẽ bị Diệp Minh Khiêm áp chế, dù sao độ nổi tiếng của Trình Hạ vẫn kém rất xa Diệp Minh Khiêm. Không ngờ rằng hai Omega này ở với nhau khá hòa hợp, đứng ở một bên thì thầm nói chuyện, cũng không biết đang nói cái gì.
Anh rất hứng thú với phân cảnh diễn này, trực tiếp đến ngồi xuống cạnh đạo diễn Lưu, muốn đích thân xem thử.
Rất nhanh phó đạo diễn gọi nói: “Minh Khiêm, Trình Hạ, chuẩn bị xong rồi.”
Hai người sóng vai đi đến từ một góc.
Lần trước Đạo diễn Lưu đích thân dạy họ cách di chuyển, hai người đều tỏ ra hiểu rõ.
Tất cả các bộ phận của đoàn phim vào vị trí, cảnh quay chính thức bắt đầu.
Sáng tinh mơ, tuyết rơi lớn.
Trình Hạ đeo cặp sách đến trường, bước vào cổng không lâu thì phát hiện “hoa khôi” Từ Phi bên kia cười với cậu.
Diệp Minh Khiêm chầm chậm bước tới, cách Trình Hạ nửa mét thì dừng lại, đột nhiên cậu ta lấy từ trong cặp ra một chiếc khăn kẻ ca-rô, ánh mắt dịu dàng nhìn Trình Hạ nói: “Gần đây nhiệt độ giảm, tôi mua cho cậu một chiếc khăn, coi như quà Giáng Sinh đi, cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm tư liệu trong cuộc thi sáng tác lần trước.”
Trình Hạ cuống quýt xua tay: “Không cần đâu không cần đâu, bạn thân với nhau, khách khí như vậy làm gì!”
Giọng nói của Diệp Minh Khiêm rất dịu dàng: “Một chút tâm ý của tôi, cậu nhận lấy đi.” Cậu ta nói xong thì mở khăn ra, cẩn thận quấn lên cổ Trình Hạ, nói: “Cậu quàng nó trông rất đẹp đấy.”
Trình Hạ bất lực sờ chiếc khăn trên cổ, cười nói: “Vậy cảm ơn cậu nhé.”
Cả hai cùng đi về phía trước, vừa đi vừa nói về kỳ thi gần đây. Hai người họ đều là học sinh giỏi, chỉ có điều một người học khoa xã hội, một người học khoa tự nhiên. Khi đi đến gần bãi tập, Diệp Minh Khiêm đột nhiên dừng bước, nhìn cảnh tuyết tráng lệ trên sân, khẽ nói: “Tuyết rơi rồi, khung cảnh ở đây thực sự rất đẹp.”
Hai máy quay theo sát bên cạnh, đạo diễn Lưu ngồi trước màn hình giám sát, xúc động nắm chặt tay.
Quá đẹp!
“Tần Niên” đẹp trai và “Từ Phi” xinh đẹp đứng cạnh nhau, xung quanh tuyết bay lả tả, cả thế giới như băng điêu ngọc trác*, tuy rằng người xem đều biết cả hai là Omega, nhưng khi hai người đứng cạnh nhau, hình ảnh này quả thật là cảnh đẹp ý vui!
*玉琢冰雕: được khắc từ băng được mài từ ngọc
Hai người đứng cạnh nhau vài giây, Diệp Minh Khiêm đột nhiên khẽ hỏi: “Tần Niên, cậu có người mình thích chưa?”
Trình Hạ đã đọc nguyên tác rất nhiều lần, cái tên Tần Niên này sớm đã khảm sâu trong tim cậu. Một tiếng “Tần Niên” này, dường như cậu đã biến thành Tần Niên, cậu biết rằng mình phân hóa thành Omega, biết mình thích người anh em Lục Phong Dương, câu nói của Diệp Minh Khiêm đã khơi dậy vô số hồi ức trong cậu, cậu hơi sững sờ, khó chịu quay mặt đi hướng khác, cố tỏ ra thoải mái nói: “Người mình thích? Không có, mỗi ngày tôi đều bận làm bài tập, làm gì có thời gian nghĩ những chuyện này.” Giọng nói bởi vì chột dạ mà dần dần trở nên yếu ớt.
Diệp Minh Khiêm nói: “Tôi đã thích một người, thích người đó rất lâu rồi. Lúc trung học lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, tôi cảm giác cậu ấy giống như ánh mặt trời ấm áp, chỉ cần ở cùng cậu ấy, tôi thực sự vô cùng vô cùng vui vẻ.” Diệp Minh Khiêm quay đầu nhìn Trình Hạ, Trình Hạ lập tức phối hợp diễn, hiếu kỳ hỏi: “Được cậu thích nhiều năm như vậy, người anh em đó thật quá may mắn, là ai vậy?”
Vẻ mặt Diệp Minh Khiêm cực kỳ dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt Trình Hạ, nghiêm túc nói: “Là cậu đấy.”
Lúc đầu Trình Hạ còn tưởng mình nghe lầm, nghi hoặc nhìn Diệp Minh Khiêm, sau khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của cậu ta, ánh mắt Trình Hạ dần dần trừng lớn, trên mặt chợt hiện lên một tia ửng hồng: “Cậu, cậu đừng đùa.”
Diệp Minh Khiêm chăm chú nhìn cậu: “Không phải đùa. Tôi thích cậu, là nghiêm túc đó.”
Trình Hạ lúng túng ngây ra tại chỗ, bất ngờ được một Omega tỏ tình, đối phương còn là người tình trong mộng của Alpha toàn trường, mà cậu vài ngày trước vừa phân hóa thành Omega, đây là tình tiết kỳ dị gì vậy?
Cậu ngẩn người ba giây rồi hoàn hồn như bị sét đánh, hoang mang lúng túng nói: “Xin, xin lỗi, tôi không biết cậu thích tôi từ lúc nào, nhưng tôi… tôi chỉ xem cậu như….”
Ánh mắt Diệp Minh Khiêm sa sầm: “Chỉ xem như bạn bè?”
Trình Hạ nắm tóc, mặt đỏ bừng lắp bắp nói: “Từ Phi, cậu thực sự rất tốt, là tôi không xứng với cậu… Cậu xứng đáng có được một Alpha tốt hơn. Xin, xin lỗi… Tôi chưa từng nghĩ sẽ ở bên cậu…”
“Thử một chút thôi cũng không được sao? Tôi thật sự rất thích cậu.”
“Không được.”
Nước mắt dần dần trào lên trong mắt Diệp Minh Khiêm.
Trình Hạ nghiến răng, siết chặt nắm tay.
Một lúc sau cậu mới hạ quyết tâm, cúi đầu nói: “Xin lỗi, chúng ta sẽ không có kết quả đâu, cậu đừng nghĩ lung tung nữa.” Trình Hạ quay người, vẻ mặt vô cùng phức tạp, nhanh chóng bỏ đi như đang chạy trốn.
Diệp Minh Khiêm đứng trong tuyết, kìm nước mắt nhìn về hường Trình Hạ đã đi xa. Cậu đi rất vội, bóng dáng nhanh chóng hòa vào trong tuyết lớn. Máy quay dần dần kéo ra xa, chỉ còn lại bóng lưng gầy gò của thiếu niên rơi lệ trong tuyết.
Một màn diễn kết thúc, Lưu Học Nghị vẫn chưa hô dừng mà sáp người lại màn hình giám sát cẩn thận xem phát lại.
Diệp Minh Khiêm có thể nhanh nhập vai như vậy, thậm chí nói khóc liền khóc, dẫu sao kỹ năng diễn những cảnh khóc của Diệp Minh Khiêm đã được đông đảo các đạo diễn công nhận. Điều khiến anh ta không ngờ tới chính là Trình Hạ lại có thể phối hợp được!
Lời thoại từ đầu đến cuối không sai câu nào, thể hiện cảm xúc và động tác cũng vô cùng thích hợp. Cậu diễn loại thái độ phức tạp, vẻ mặt xoắn xuýt kia rất sống động. Kinh ngạc, hoài nghi, luống cuống, cuối cùng là vội vàng bỏ trốn!
Hai ngươi một động một tĩnh, cảnh tỏ tình dưới tuyết này hoàn toàn vượt quá mong đợi của đạo diễn Lưu!
Sau khi xem lại ba lần liên tiếp, Lưu Học Nghị mới thấp giọng hỏi: “Bùi tổng cảm thấy thế nào?”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Không tồi. Nhưng vẫn còn có thể làm tốt hơn, quay thêm một số chi tiết.”
Lưu Học Nghị cũng nghĩ như vậy, anh ta đứng dậy bước đến trước mặt hai diễn viên, nhỏ giọng dặn dò vài câu, để hai người diễn lại một lần nữa. Trình Hạ và Diệp Minh Khiêm nhìn nhau, bắt đầu lại từ đầu.
Mức độ hoàn thành của lần này còn tốt hơn vừa rồi, hành động của Trình Hạ ở một vài chi tiết đã trở nên năng động hơn, cảnh Diệp Minh Khiêm rơi nước mắt cuối cùng cũng khiến người ta thương tiếc.
Khi quay lần thứ ba, Lưu Học Nghị không khỏi vỗ đùi: “Quá tuyệt, cảnh này qua!”
Các nhân viên xung quanh đều rất ngạc nhiên.
Cảnh tỏ tình là khó quay nhất, người khác nhìn chằm chằm vào mắt bạn rồi nói tôi thích bạn, cảnh này rất dễ cười, không NG bảy tám lần thì không dám nói đây là diễn tỏ tình.
Nhưng hôm nay Trình Hạ và Diệp Minh Khiêm đã đối diễn vô cùng thuận lợi, lại có thể ba lần đã qua! Đặc biệt Trình Hạ là một người mới mà có thể theo kịp tiết tấu của Diệp Minh Khiêm, có tới có lui diễn với Diệp Minh Khiêm, đây là điều khiến đạo diễn, biên kịch và tác giả hoàn toàn bất ngờ.
Ninh Mông Thảo nhìn về phía Trình Hạ, vẻ mặt rất cảm động, cô khẽ nói: “Ngày hôm đó lúc đọc kịch bản, tôi nhìn thấy trong kịch bản của Trình Hạ viết đầy ắp những ghi chú, cậu ấy vô cùng nghiêm túc, mỗi ngày đều nghiên cứu vai diễn Tần Niên, lời thoại cũng thuộc làu. Cho nên chỉ cần có người dẫn dắt, cậu ấy sẽ nhập vai rất nhanh, cậu ấy đã coi mình như Tần Niên rồi.”
Biên kịch Hứa cũng rất tán thưởng: “Đứa nhỏ này rất có thiên phú về diễn xuất, còn chăm chỉ chịu khó, tương lai nhất định sẽ nổi tiếng!”
Lưu Học Nghị nhìn Bùi Thiệu Trạch: “Bùi tổng thấy thế nào?”
Nhưng mà ánh mắt Bùi Thiệu Trạch vẫn luôn dừng trên người Trình Hạ ở cách đó không xa.
Vốn cho rằng cảnh diễn sẽ bị kẹt rất lâu, ai ngờ ba lần đã qua, Trình Hạ rất vui, đang đứng nói chuyện với Diệp Minh Khiêm. Trong tay cầm bao giữ ấm Bùi Thiệu Trạch tặng, trên người mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, hai má hơi đỏ ửng vì lạnh, đôi mắt lại tràn ngập ý cười.
Cây con mà mình nuôi dưỡng được nhiều người khen ngợi như vậy, đương nhiên Bùi Thiệu Trạch rất vui. Tâm trạng này có lẽ giống như các bậc cha mẹ khi nghe hàng xóm khen con mình nhỉ?
Bùi Thiệu Trạch nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, trưng ra thái độ giải quyết việc chung, nói: “Người mới Trình Hạ này quả thực không tồi, thừa dịp tuyết rơi lớn như hôm nay, có thể quay thêm cảnh cậu ấy và Diệp Minh Khiêm đối diễn.”
Lưu Học Nghị cũng nghĩ như vậy, lập tức để phó đạo diễn đi chuẩn bị.
Bùi Thiệu Trạch ở lại trường quay một ngày.
Một ngày này tiến độ của đoàn phim nhanh như bay, Trình Hạ và Diệp Minh Khiêm nhanh chóng hình thành sự ăn ý, các cảnh quay sau đó càng quay càng thuận lợi. Vốn cho rằng hôm nay phải quay đến đêm muộn, kết quả hơn 5 giờ chiều đã kết thúc công việc, các cảnh quay giữa Trình Hạ và Diệp Minh Khiêm được hoàn thành nhanh kinh người, cả đoàn phim đều vui mừng phấn khởi.
Bùi Thiệu Trạch cũng xách theo em trai về nhà trước.
Trên đường đi, Bùi Thiệu Ngạn vẫn luôn lướt điện thoại, Bùi Thiệu Trạch còn tưởng cậu nhàm chán xem tin tức, kết quả vừa bước vào nhà thì Bùi Thiệu Ngạn đã thần thần bí bí sáp lại gần nói: “Anh, trong thời gian quay phim nếu trùng phải sinh nhật diễn viên, có phải đoàn phim sẽ giúp diễn viên đó chúc mừng không?”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Đương nhiên. Trường hợp như vậy diễn viên sẽ không xin nghỉ về nhà, chắc chắn sẽ ở lại đoàn phim trải qua sinh nhật.”
Bùi Thiệu Ngạn chu đáo nói: “Hôm qua em có tra sinh nhật của tất cả các diễn viên chính phụ trong đoàn phim, phát hiện sinh nhật của Trình Hạ là ngày 21 tháng 3, là cung Bạch Dương nhiệt tình hăng hái! Bây giờ cũng cuối tháng hai rồi, cách sinh nhật cậu ấy không xa.”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh trai, Bùi Thiệu Ngạn cười hề hề: “Anh là nhà sản xuất, hôm nay Trình Hạ biểu hiện tốt như vậy, không tí ti sợ hãi khi phải diễn với một người có kỹ năng trâu bò như Diệp Minh Khiêm! Đạo diễn, biên kịch, tác giả đều khen cậu ấy, anh làm nhà sản xuất không phải cũng nên thưởng gì đó cho cậu ấy sao? Huống hồ là sinh nhật! Nhân cơ hội lần sinh nhật này tặng ít quà gì đó, là lẽ dĩ nhiên á!”
Bùi Thiệu Trạch trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Cũng phải… Sinh nhật em ấy, anh nên chuẩn bị tốt một chút.”
Tên khốn họ Bùi trong nguyên tác chưa từng trải qua sinh nhật cùng Trình Hạ. Dường như mỗi năm vào sinh nhật Trình Hạ, cái kẻ chưa từng đặt cậu trong lòng kia luôn vì đủ loại lý do mà bỏ qua.
Lần này sẽ không, Bùi Thiệu Trạch nghĩ, Trình Hạ đón sinh nhật 19 tuổi ở đoàn phim, anh sẽ ở bên cạnh cậu.
Cho Trình Hạ một đoạn hồi ức ấm áp đi.