Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 56: Chương 56




Ngày 21 tháng 5, Bùi Thiệu Trạch trở lại đoàn phim.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ xa, Bùi Thiệu Trạch vừa định đi về phía Trình Hạ thì đúng lúc Trình Hạ quay đầu lại.

Đôi mắt thiếu niên hơi mở lớn, sau khi bắt gặp ánh mắt của anh lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Đôi mắt trong veo sáng ngời kia, băng qua biển người mênh mông, thoáng cái vào tận đáy lòng anh.

Trái tim Bùi Thiệu Trạch dao động, sải bước tới trước mặt Trình Hạ.

Trình Hạ chủ động hỏi: “Bùi tổng đã về rồi!”

Bùi Thiệu Trạch ánh mắt dịu dàng: “Nghe nói đoàn phim sẽ chấm dứt công việc trước thời hạn?”

Trình Hạ gật đầu: “Vâng, gần đây tiến độ quay phim tương đối thuận lợi, ban đầu dự định cuối tháng mới quay xong, kết quả nhiệm vụ đã hoàn thành trước một tuần.”

Hôm nay vừa vặn muốn quay đại kết cục, sau khi quay xong thì tổ chức tiệc đóng máy, đây cũng là lý do Bùi Thiệu Trạch vội vàng trở lại đoàn phim. Các nhân viên ở hiện trường đã chuẩn bị xong, phó đạo diễn bên kia hô: “Trình Hạ, sắp bắt đầu rồi!”

Trình Hạ cười với Bùi Thiệu Trạch nói: “Em vào quay phim nhé?”

Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Ừm, đi đi.”

Trình Hạ đi đến con đường cạnh khu rừng, đọc thoại cùng Thân Khải, sau đó gấp một chiếc thuyền giấy nhỏ ngay tại chỗ, nhét vào trong túi làm đạo cụ. Đạo diễn Lưu bên kia vẫy tay với hai người: “Xong chưa? Chuẩn bị bắt đầu!”

Máy quay ở hiện trường bắt đầu làm việc, Trình Hạ và Thân Khải sóng vai nhau tiến về phía con đường rợp bóng cây.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh, tán cây trên đầu che hết phần lớn ánh mặt trời, chỉ còn lại một vài tia sáng lác đác chiếu lên người bọn họ, gió mát nhẹ thổi qua, ánh sáng và bóng tối loang lổ đan xen nhau, hai người mặc đồng phục học sinh cấp ba, sánh bước bên nhau, khung cảnh này được máy quay ghi lại, đẹp như một bức tranh phong cảnh thiên nhiên tươi mát.

Khi đi đến giữa con đường mòn xanh mướt, khoảnh khắc hai người nhìn nhau cười, Trình Hạ mới đột nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc thuyền giấy được gấp từ trước, đưa cho đối phương: “Tớ có một món quà tặng cậu, hy vọng sau này cậu sẽ thuận buồm xuôi gió.”

Thân Khải cầm chiếc thuyền giấy, phát hiện bên trong hình như có chữ, hắn tò mò mở ra, nhìn thấy trong đó là nét chữ sâu sắc, ngay ngay ngắn ngắn: Tôi muốn thi đậu cùng trường đại học với Lục Phong Dương, sau này sẽ mãi mãi ở bên nhau – Tần Niên.

Đôi tay Thân Khải khẽ run, hắn ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, nụ cười của thiếu niên ấm áp lại sáng ngời, trong mắt toàn bộ đều là hắn, cuối cùng hắn không nhịn được duỗi hai tay, dùng sức ôm chặt Trình Hạ vào trong lòng. Trình Hạ cũng duỗi tay, nhẹ nhàng ôm lại hắn.

Rất lâu sau, đạo diễn Lưu mới hô: “Cắt!”

Hiệu quả đại kết cục rất tốt, chỉ là không khỏi có chút đáng tiếc, nếu không phải Bùi tổng nhất định muốn thanh thủy đến cùng, thì ở đây nên có một cảnh hôn.

Đừng nói là cảnh hôn, Bùi Thiệu Trạch vừa mới thấy Thân Khải dùng loại ánh mắt kia nhìn Trình Hạ, thấy Trình Hạ toàn tâm toàn ý hướng về phía Thân Khải, còn ôm lại đối phương, sự khó chịu trong lòng anh đã lên đến đỉnh điểm, nếu thật sự diễn cảnh hôn, anh không biết liệu mình có mất kiên nhẫn trực tiếp gián đoạn cảnh quay hay không.

May mà sau khi đạo diễn hô dừng hai người lập tức tách nhau ra.

Bùi Thiệu Trạch đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Hai người vất vả rồi, tiệc đóng máy tối nay, vẫn ở lầu ba khách sạn.”

Xung quanh vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt: “Tuyệt quá!”

“Cuối cùng cũng đóng máy rồi, chúc mừng chúc mừng!”

Từ giữa tháng 2 đến giữa tháng 5, kéo dài gần ba tháng, bộ phim nay cuối cùng cũng hoàn thành. Mặc dù nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn là Trình Hạ bị đâm, nhưng trên tổng thể vẫn xem như suôn sẻ.

Không khí tiệc đóng máy tối đó rất náo nhiệt, đạo diễn Lưu đứng trên sân khấu xúc động nói vài lời, sau đó bị mọi người thay nhau kính rượu, anh ta trực tiếp uống cạn từng ly, kéo tay Bùi Thiệu Trạch nhắc đi nhắc lại: “Bùi tổng, cậu là nhà sản xuất tốt nhất mà tôi từng gặp, ha ha ha, sau này có cơ hội còn muốn hợp tác đó!”

Cuối cùng vẫn là biên kịch Hứa lôi đạo diễn Lưu đi.

Thân Khải cũng uống chút rượu, cười híp mắt lôi kéo Trình Hạ nói: “Trình Hạ, theo quan sát của tôi, sau này cậu nhất định có thể nổi tiếng. Tôi quay nhiều web drama như vậy, quả thực cậu là diễn viên Omega chuyên nghiệp nhất mà tôi từng gặp…”

Trình Hạ được khen tới xấu hổ, vội nói: “Kỹ năng diễn xuất của anh cũng rất lợi hại, đã dạy cho em rất nhiều điều, sau này có cơ hội lại hợp tác nhé!”

Hôm nay Bùi Thiệu Trạch không uống một giọt rượu nào, trông thấy hai người sáp vào nhau tán gẫu, ánh mắt anh hơi sa sầm. Sau này? Tôi sẽ không để các người có thêm cơ hội ở cùng nhau đâu. Trình Hạ, bắt đầu từ hôm nay, quên Thân Khải đi, có anh ở bên cạnh em là đủ rồi.

Bùi Thiệu Trạch đi tới chắn Trình Hạ ở sau lưng mình, thản nhiên nói: “Thân Khải, lần này biểu hiện của cậu ở đoàn phim ‘Gấp giấy’ rất xuất sắc, cố lên nhé.”

Thân Khải ngây người, không ngờ Bùi tổng sẽ đột nhiên nói lời này với hắn, hắn lập tức tỉnh bảy phần rượu, vội vàng đứng dậy, kính trọng đáp: “Cảm ơn Bùi tổng cho tôi cơ hội lần này.”

Bùi Thiệu Trạch nhìn Trình Hạ, ánh mắt dịu dàng: “Đi theo tôi.”

Trình Hạ ngoan ngoãn theo sau.

Hầu hết các nhân viên xung quanh đều uống rượu, cả hội trường náo loạn thành một nùi, trái lại không mấy ai chú ý đến hai người bọn họ. Bùi Thiệu Trạch đưa Trình Hạ đến gian cầu thang bộ, tiện tay đóng cửa. Đối diện tầm mắt của thiếu niên, ánh mắt anh dần dịu dàng trở lại: “Đã ăn no chưa?”

Trình Hạ cười rạng rỡ: “Anh gọi em qua đây, chỉ là để hỏi em ăn no chưa thôi à?”

Khóe môi của Bùi Thiệu Trạch khẽ nhếch lên, hết sức tự nhiên duỗi tay ra, thân mật xoa đầu Trình Hạ: “Đương nhiên còn có chuyện quan trọng muốn trao đổi cùng em. Vừa quay xong một bộ phim, em có thấy mệt không? Nếu để em tiếp tục quay một bộ phim, cơ thể có chịu nổi không?”

Trình Hạ vội vàng nói: “Không sao, em hoàn toàn không cảm thấy mệt! Em thích quay phim, rảnh rỗi quá ngược lại sẽ rất buồn chán.”

Bùi Thiệu Trạch nói: “Được. Sau khi quay lại Dung thành em với Chu Nhan đến văn phòng tôi, nói chi tiết về sắp xếp sau này. Còn bây giờ…”

Trình Hạ nghi hoặc: “Bây giờ làm sao?”

Bùi Thiệu Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Trở về đi ngủ đi.”

Trình Hạ: “…”

Haizz, Bùi tổng thực sự còn nghiêm khắc hơn cha cậu, đến việc nghỉ ngơi cũng muốn quản à? Nhưng mà cũng sắp mười một giờ tối rồi, Trình Hạ chỉ đành nghe lời gật gật đầu: “Vậy em đi ngủ đây, Bùi tổng cũng về nghỉ ngơi sớm nhé!”

Nhìn bóng lưng của thiếu niên, Bùi Thiệu Trạch nghĩ, sau này sẽ không có chuyện Thân Khải nữa, Alpha ở bên cạnh em chỉ có thể là anh.

Chiều ngày hôm sau, đoàn phim trở lại Dung thành.

Chương Phàm không hề hay biết quan hệ giữa ông chủ và Trình Hạ, khi đặt vé hạng nhất vẫn đặt ghế của Trình Hạ và Thân Khải gần nhau. Lần này, Bùi Thiệu Trạch chủ động nháy mắt với em trai, Bùi Thiệu Ngạn lập tức hăng hái chạy tới nói: “Hề, anh Trình Hạ, chúng ta lại đổi chỗ ngồi một chút được không? Em còn có chuyện muốn nói với anh Khải.”

Trình Hạ đành đứng dậy: “Được, em cứ từ từ hàn huyên với thần tượng của em đi.”

Bùi Thiệu Ngạn ngồi bên cạnh Thân Khải lại bắt đầu tâng bốc, hai người nói chuyện vui vẻ, Trình Hạ thì đến ngồi bên cạnh Bùi tổng.

Trình Hạ dường như đã hình thành thói quen, máy bay vừa cất cánh đã ngủ gà ngủ gật, đầu gật không ngừng như gà mổ thóc, còn nghiêng người về phía cửa sổ, khẽ chạm lên tấm che nắng, cậu hơi ngơ ngác, mở mắt ra nhìn tấm che nắng, sau đó lại mơ mơ màng màng thiếp đi.

Để tránh việc cậu không cẩn thận lại đụng vào tấm che nắng thêm lần nữa, Bùi Thiệu Trạch trực tiếp đặt đầu Trình Hạ lên vai mình, thiếu niên trong lúc ngủ mơ tìm được cái gối, quả nhiên yên tĩnh lại, ôm tay Bùi Thiệu Trạch, thỏa mãn ngủ say.

Nghĩ đến cũng thật là kỳ diệu, lần trước khi mọi người cùng bay đến Á An, khoảnh khắc Trình Hạ chủ động dựa vào người Bùi Thiệu Trạch, cơ thể anh còn hơi cứng ngắc, không quen loại thân mật như vậy. Nhưng lần này anh lại chủ động đặt Trình Hạ vào trong lòng.

Thiếu niên yên lặng dựa vào anh, ôm lấy cánh tay anh mà ngủ, điều này khiến anh vô cùng thỏa mãn.

Cảm giác lúc này giống như có một chú mèo nhỏ tin tưởng anh, ỷ lại anh, nằm trong lòng anh ngoan ngoãn ngủ say, anh duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu mèo nhỏ, ngay cả nơi sâu nhất trong đáy lòng cũng trở nên mềm mại và ấm áp.

Cậu nhóc đáng yêu không chút phòng bị dựa vào mình, thật muốn khiến thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.

Trình Hạ mơ mơ màng màng ngủ thẳng một giấc, khi tỉnh lại máy bay đã hạ cánh.

Cậu phát hiện mình không những dựa vào vai Bùi tổng, mà hai tay còn ôm chặt lấy cánh tay của Bùi tổng, đây rõ ràng là được đằng chân lân đằng đầu, xem Bùi tổng thành gối ôm hình người. Tai Trình Hạ lập tức đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu nói: “Xin lỗi Bùi tổng, em lại… lại ngủ mất rồi.”

Em cũng biết là “lại”?

Nhưng mà, quen là được rồi.

Bùi Thiệu Trạch nhịn lại ý cười, nhẹ nhàng nói: “Không sao.”

Nếu em nguyện ý, sau này mỗi lần đi máy bay, anh đều làm gối cho em.



Sáng hôm sau Trình Hạ và người đại diện đến văn phòng của Bùi tổng.

Bùi Thiệu Trạch mặc âu phục màu xám đậm, thắt cà vạt rất chỉnh tề, dáng vẻ nghiêm túc lại cấm dục, quả thật nhìn từ góc độ nào cũng rất đẹp trai, trái tim Trình Hạ đập như trống, đứng sau lưng người đại diện cúi đầu khẽ chào: “Bùi tổng.”

Bùi Thiệu Trạch vẫy tay: “Lại đây.”

Hai người đến ghế sofa ngồi xuống, trợ lý Chương đưa cho Chu Nhan và Trình Hạ hai tập tài liệu.

Bùi Thiệu Trạch nói: “Trình Hạ vừa quay xong một bộ phim, theo lý mà nói thì không cần vội vàng quay bộ tiếp theo. Nhưng hiện tại vừa hay có một cơ hội tốt đặt ngay trước mắt. Chuyện Thư Việt rời khỏi giới mọi người đều biết rồi chứ? Có một bộ phim vốn dĩ muốn mời Thư Việt đóng nam chính, đôi bên đã bàn đến việc ký hợp đồng, kết quả Thư Việt đột nhiên phát hiện mình có thai, ngay lập tức giải nghệ, đoàn phim hết cách, chỉ có thể tìm người khác thay vào vai của cậu ấy.

Trái tim Chu Nhan run rẩy: “Ngài muốn để Trình Hạ thay thế vai của Thư Việt?”

Bằng sự nổi tiếng của Thư Việt trước khi rút lui, đoàn phim dám tìm đến cậu ta nhất định là không tồi, nói không chừng là tuyến đầu trong giới! Chu Nhan vội vàng mở tập tài liệu ra, đập vào mắt cô là bốn chữ “Đạo diễn Chu Chính”, lông mày cô nhảy dựng lên: “Đoàn của đạo diễn Chu? Tôi nhớ rating phim của đạo diễn Chu luôn rất cao, nghe nói ông ấy vô cùng khắt khe, minh tinh dù có nổi tiếng đến đâu cũng nói mắng là mắng, trước đó còn mắng người ta phát khóc…”

Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”

Trình Hạ cũng từng nghe nói về vị đạo diễn này, không khỏi tò mò mở tập tài liệu ra, đọc thông tin đoàn phim.

Một lúc sau Bùi Thiệu Trạch mới nhìn Trình Hạ, dịu dàng hỏi: “Thế nào, có hứng thú với dự án này không?”

Trình Hạ ngẩng đầu: “Bùi tổng, vai Thư Việt muốn đóng là nam chính pháp y à?”

Bùi Thiệu Trạch: “Ừm, vai chính của bộ phim này là một vị giáo sư khoa pháp y, Thư Việt khí chất văn nhã, phù hợp hình tượng, cho nên bên đoàn phim mới tìm cậu ấy.”

Chu Nhan cau mày, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà độ nổi tiếng của Trình Hạ nhà chúng ta không bằng Thư Việt, bên nhà sản xuất liệu có đồng ý để một người mới như Trình Hạ đóng vai chính không? Hơn nữa, hình tượng của Trình Hạ, dường như cũng không phù hợp với kiểu giáo sư pháp y ôn nhã lịch sự lắm…”

Bùi Thiệu Trạch nhàn nhạt nói: “Tôi không nói để Trình Hạ diễn pháp y.”

Hai mắt Trình Hạ sáng lên, lập tức hiểu ý anh: “Bùi tổng muốn để em đóng vai nam phụ trong phim, cảnh sát thực tập tuổi trẻ nhiệt huyết?”

Bùi Thiêu Trạch gật đầu: “Alpha nam phụ ban đầu xác định đóng cùng Thư Việt là diễn viên hạng hai trong giới Chu Thịnh, sau khi Thư Việt giải nghệ thì cậu ta cũng trực tiếp từ chối diễn. Có lẽ cậu ta cho rằng, bộ phim này nếu không có Thư Việt thì chắc chắn sẽ hỏng.”

Trình Hạ: “…”

Người tên Chu Thịnh này Trình Hạ cũng đã từng nghe qua, là ngôi sao thần tượng mới nổi trong giới những năm gần đây, độ nổi tiếng rất cao nhưng lại không có tác phẩm tiêu biểu nào, luôn muốn cố gắng hướng đến hình tượng của phái thực lực. Khi đó hắn ký bộ phim này, có lẽ là muốn dựa vào chuyện có thể diễn cùng “nhất ca” Thư Việt để cọ nhiệt, tăng độ nổi tiếng của bản thân.

Giờ đây Thư Việt đã đi rồi, hắn cũng lười làm nam phụ cho một Omega không danh tiếng bằng hắn, cho nên không chút do dự hủy bỏ hợp đồng với đoàn phim. Cách làm này mặc dù hơi ích kỷ nhưng cũng có thể hiểu được. Có điều Trình Hạ cảm thấy rất đáng tiếc, nội dung của bộ phim này thực sự rất hay.

Trình Hạ hơi lo lắng: “Nhưng cảnh sát thực tập của bộ phim này là một Alpha, nếu em đến thế vai, đạo diễn sẽ bằng lòng sao?”

Bùi Thiệu Trạch nói: “Sau khi Thư Việt giải nghệ, đoàn phim và Chu Thịnh đã cãi qua cãi lại lãng phí hơn một tháng, trước mắt hai diễn viên được chọn lúc đầu đều chạy rồi, đoàn phim hết cách, quyết định mở buổi thử vai, chọn lại vai chính. Đạo diễn có bằng lòng hay không, đương nhiên phụ thuộc vào sự thể hiện của em.”

Bùi Thiệu Trạch vốn định tìm một bộ phim đề tài ly kỳ cho Trình Hạ đóng, không ngờ sau khi Thư Việt giải nghệ, anh tra đi tra lại, vậy mà phát hiện ra kịch bản kho báu này. Nhân vật pháp y trong phim khí chất quá văn nhã lạnh lùng, Trình Hạ không thể khống chế được, nhưng hình tượng cảnh sát trẻ tuổi lại rất hợp cậu. Để Trình Hạ thế vai Alpha có thể mở rộng con đường diễn xuất của cậu, dự đoán chủ đề cũng vô cùng bùng nổ.

Tướng mạo của Trình Hạ là kiểu đẹp trai tỏa nắng, không có quá nhiều sự mềm mại của Omega, thiếu niên vui tươi cởi mở mặc trên mình bộ cảnh phục, mang súng, nhất định sẽ vô cùng đẹp trai!

Nếu diễn viên Omega có thể diễn tốt vai Alpha, vậy sau này tiền đồ của Trình Hạ thênh thang rộng mở, không lo không có đoàn phim nào tìm cậu.

Mấu chốt bây giờ là ở chỗ, Trình Hạ có thể thuyết phục được đạo diễn hay không.

Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh nói: “Trình Hạ, lúc đó em có thể thuyết phục được đạo diễn Lưu và tác giả nguyên tác của ‘Gấp giấy’, tôi tin rằng lần này em cũng có thể khiến đạo diễn Chu nhìn em với ánh mắt khác. Thế nào, thử không?”

Trình Hạ nắm chặt tay. Cơ hội tốt như vậy đang ở trước mắt, sao cậu có thể chùn chân? Đạo diễn Chu thực sự có hơi khủng bố, thường xuyên la mắng diễn viên phát khóc, nhưng mà đạo diễn nghiêm khắc sẽ giúp ích rất nhiều cho kỹ năng diễn xuất của diễn viên. Trong giới có bao nhiêu Omega có thể chân chính thế vai Alpha đây? Vai diễn như vậy, nếu diễn tốt, tuyệt đối sẽ khiến cậu đủ ghiền.

Trình Hạ hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Bùi tổng, em đồng ý thử!”

Bùi Thiệu Trạch ánh mắt dịu dàng nhìn thiếu niên.

Đừng sợ, hãy cứ thử đi, anh sẽ hộ tống bảo vệ bên cạnh em, cùng em bước lên đỉnh cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.