Cũng không thể trách nhóm cổ đông không tin Bùi Thiệu Trạch, dù sao trong nguyên tác, ấn tượng hắn để lại cho mọi người chính là một phú nhị đại vô dụng, ỷ vào gia đình có nhiều tiền nên tùy tiện tiêu xài, cả ngày ăn chơi đàng điếm, không lo làm việc đàng hoàng. Thời đi học còn thường xuyên đánh nhau, tham gia các kì thi cũng chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn, là một “học tra” thứ thiệt.
Bùi Thăng cũng biết con trai mình “bùn nhão không trét được tường”, dứt khoát bảo hắn bỏ kỳ thi đại học trong nước, ra nước ngoài du học. Bùi Thiệu Trạch 22 tuổi tốt nghiệp về nước, bị Bùi Thăng dùng danh nghĩa thực tập kéo vào công ty làm trợ lý ba năm trời. Bởi vì Bùi Thăng phát hiện mình bị bệnh ung thư dạ dày giai đoạn đầu, bác sĩ yêu cầu làm phẫu thuật nên ông phải về hưu sớm, để Bùi Thiệu Trạch mới 25 tuổi lên làm CEO.
Con trai không có tiền đồ, nếu trao quá nhiều quyền lợi thì có thể khiến công ty phá sản, bởi vậy dù trên danh nghĩa Bùi Thiệu Trạch là giám đốc của Thiên Toàn, nhưng thực tế người nắm quyền hành lớn của công ty là hai vị phó tổng Thôi Quyết, Dương Minh Nguy, những quyết định quan trọng đều phải qua tay phó tổng ký tên đồng ý.
Hiện giờ nhân dịp Thôi phó tổng vẫn chưa lập kế hoạch đoạt quyền, “người thừa kế phế vật” là anh cũng nên đứng ra rồi.
Ánh mắt Bùi Thiệu Trạch đảo quanh phòng họp, thấp giọng nói: “Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, gần đây tôi đã cẩn thận phân tích tình hình quản lí của tập đoàn Thiên Toàn, phát hiện một số điều không hợp lí, cũng đã nghĩ ra phương án cải cách, hôm nay nói ra trong hội nghị, thảo luận cùng các vị.”
Anh đứng ở bên cạnh máy chiếu, ấn bút laser, powerpoint xuất hiện một bảng biểu rõ ràng.
“Nghệ sĩ của tập đoàn Thiên Toàn đều là từng người một có người đại diện trực tiếp quản lý, sẽ dễ tạo thành tình trạng nghệ sĩ sau khi nổi tiếng rời công ty cùng người đại diện, tự lập phòng làm việc cho riêng mình. Quyền hạn của gười đại diện quá lớn, nhìn người mới không thuận mắt sẽ trực tiếp chèn ép, cũng rất dễ khiến nhân tài ngày càng bị mai một. Đây là biểu đồ thống kê trường hợp các minh tinh và người đại diện rời khỏi Thiên Toàn trong mười năm gần nhất…”
Nhóm cổ đông vừa rồi vẻ mặt còn nghi ngờ, phát hiện âm thanh của Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh, nói chuyện trật tự rõ ràng, hơn nữa powerpoint thống kê số liệu rất chi tiết. Từ biểu đồ cũng có thể nhìn thấy, trong mấy năm gần đây nhân tài của Thiên Toàn bị mai một nghiêm trọng đến mức nào. Nhóm cổ đông không tự chủ được bị anh hấp dẫn, ngẩng đầu nghiêm túc nghe anh giảng giải.
Bùi Thiệu Trạch tiếp tục liệt kê thêm mấy số liệu, nói rõ ràng các loại vấn đề mà công ty còn tồn tại, lại mở ra trang powerpoint tiếp theo, dứt khoát nói rằng…
“Tôi kiến nghị công ty tiến hành chia tổ đối với các nghệ sĩ, quản lí theo tiêu chuẩn, tổ tưởng của mỗi tổ nhỏ sẽ do một quản lí cấp cao đảm nhiệm, lời nói có quyền hạn tuyệt đối với nghệ sĩ tổ mình, không cần thông qua sự đồng ý của các quản lí cấp cao khác, như vậy có thể nâng cao hiệu suất làm việc một cách tốt nhất.”
“Công ty có trên trăm nghệ sĩ, có thể chia làm ba tổ A, B, C, mỗi tổ thành lập một nhóm người đại diện chuyên nghiệp. Ba tổ cạnh tranh công bằng, kiểm tra đánh giá cuối năm cũng lấy tổ nhỏ làm đơn vị, nhóm quản lí có biểu hiện xuất sắc nhất sẽ được nhiều tiền thưởng và tiền chia hoa hồng. Có chính sách khích lệ như vậy, giữa mỗi tổ sẽ hình thành sự cạnh tranh, ngoại trừ việc coi trọng minh tinh hạng nhất, trong tổ cũng sẽ đẩy mạnh việc bồi dưỡng người mới. Hơn nữa nếu nghệ sĩ phải chịu những đãi ngộ bất công thì có thể trực tiếp phản ánh với tổ trưởng, tránh cho người đại diện một tay che trời.”
Bùi Thiệu Trạch đứng bên trên bục thẳng thắn nói, nhóm cổ đông ngồi ở dưới hai mặt nhìn nhau.
Người này thật sự là Bùi Thiệu Trạch sao? Cảm giác giống như bị thứ lợi hại nào đó bám vào người… Vậy mà lại có thể đối mặt với nhóm cổ đông, bình tĩnh giảng giải cái nhìn của bản thân, toàn bộ quá trình đều không cúi đầu xem bản thảo lấy một lần?!
Bùi Thiệu Trạch dùng thời gian 10 phút nói xong cái lợi và hại của việc chia tổ quản lý, sau đó tắt powerpoint, bình tĩnh nói: “Tôi nói xong rồi, mọi người có ý kiến gì thì cùng đề xuất, có thể nói ra để thảo luận.”
Mọi người: “…”
Phòng họp yên tĩnh vài giây, trên bàn hội nghị mới bắt đầu thì thầm tiếng thảo luận.
Một lát sau, Thôi phó tổng ngồi ở đối diện hỏi: “Phương án này của Bùi tổng, nói tổ trưởng có quyền hạn tuyệt đối, tức là tổ trưởng có thể quyết định đầu tư mà không cần thông qua đại hội biểu quyết của công ty, thậm chí có thể trực tiếp cho phòng tài vụ chi ngân sách?”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Đúng vậy. Đầu tư hạng mục dưới một ngàn vạn tổ trưởng trực tiếp quản lí, những người khác không cần can thiệp. Đầu tư từ một ngàn vạn trở lên sẽ do quản lí cấp cao của công ty thảo luận quyết định.”
Cách làm này tương đương với “phân quyền mà trị”, tổ trưởng có thể nắm giữ quyền sinh sát của các nghệ sĩ tổ mình, không cần người khác nhúng tay vào. Nhưng anh lại định ra tiêu chuẩn “một ngàn vạn”, phòng ngừa việc tổ trưởng lạm dụng tư quyền đoạt lợi. Cứ như vậy là có thể chia tổ làm việc, đề cao hiệu suất công ty, cũng có thể tránh việc tổ trưởng quyền hạn quá cao, đầu tư sai các hạng mục quan trọng khiến công ty lỗ vốn.
Trong giới giải trí, thù lao đóng phim của các minh tinh đã trên dưới một ngàn vạn, tiền đầu tư chỉ một ngàn vạn căn bản không đủ. Nhưng nếu chỉ quay mấy bộ phim hiện đại hoặc phim chiếu mạng mà không cần minh tinh nổi tiếng thì một ngàn vạn như vậy là đủ rồi.
Bùi Thiệu Trạch đưa ra hạn mức, vừa đủ để mọi người có thể chấp nhận.
Bùi Thăng không thể tin nổi Bùi Thiệu Trạch ánh mắt bình tĩnh đứng nơi đó là con trai mình, ông sửng sốt vài giây mới khẽ gật đầu nói: “Quy mô của Giải trí Thiên Toàn càng ngày càng lớn, nghệ sĩ quả thật rất nhiều, rất dễ khiến tên tuổi của nghệ sĩ không được nhớ đến. Ý tưởng chia tổ quản lý cũng thuận tiện cho việc bồi dưỡng nghệ sĩ, cũng dễ dàng phát hiện những hạt giống có tiềm lực tốt.”
Bùi đổng lên tiếng, phó tổng Dương Minh Nguy lập tức cười tủm tỉm mà phụ họa: “Quyền hạn của tổ trưởng tuy lớn, nhưng nếu đầu tư các hạng mục nhỏ dưới một ngàn vạn cũng sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích công ty, tôi cũng cảm thấy phương án này rất tốt!!
Thôi Quyết nhìn về phía Bùi Thiệu Trạch, ánh mắt đầy thâm thúy: “Cách làm chia tổ tôi cũng tán thành. Nhưng mà, tổ trưởng là do ai đảm nhiệm?”
Bùi Thiệu Trạch: “Đương nhiên là ba vị quản lí cấp cao của công ty sẽ đảm nhiệm. Thôi phó tổng, Dương phó tổng, mỗi người sẽ lựa chọn phụ trách một trong hai tổ A và B, tôi sẽ phụ trách tổ C.”
Mọi người: “…”
Cuối cùng nhóm cổ đông ở đây cũng hiểu được — Hôm nay Bùi Thiệu Trạch mở họp, mục đích là muốn kiểm soát thực quyền ở công ty. Hiện tại anh chỉ là CEO trên danh nghĩa, không có thực quyền, chia tổ để quản lý là phương thức dễ dàng được mọi người chấp thuận nhất. Cho dù hắn có đầu tư thâm hụt thì cũng không ảnh hưởng đến các tổ khác, nếu rơi vào tổ có tổ trưởng bất tài như thế, cả tổ đều bị trừ tiền thưởng sẽ chỉ làm trò cười cho người khác.
Mọi người bỗng nhiên ngộ ra, đều cho rằng đây là chủ ý của Bùi đổng, powerpoint cũng là Bùi đổng sai người làm, muốn chia cho con mình một tổ để quản lí, rèn luyện Bùi Thiệu Trạch.
Chỉ có Bùi Thăng biết đây không phải chủ ý của ông — Mà chính là chủ ý của con trai ông!
Trong lòng Bùi Thăng rất vui vẻ, bề ngoài vẫn trưng ra uy nghiêm của chủ tịch: “Mọi người giơ tay biểu quyết đi.”
Toàn bộ phiếu thông qua.
Bùi Thiệu Trạch mở một bảng biểu excel trong máy tính ra, bên trong liệt kê danh sách nghệ sĩ dưới quyền của công ty.
Anh nhìn về phía Thôi Quyết và Dương Minh Nguy: “Nhân tiện mọi người đều ở đây, thảo luận một chút về việc chia tổ như thế nào. Thôi phó tổng, Dương phó tổng, hai vị tiền bối hãy chọn nghệ sĩ trước đi. Tôi vừa tới công ty, mấy minh tinh hạng nhất có thể không phân cho tôi, tôi cũng sợ không quản lý nổi bọn họ.”
Hai người kia mừng còn không kịp, làm bộ khách khí vài câu, thế nhưng ra tay rất mau lẹ, nhanh chóng chọn xong các minh tinh tuyến một tuyến hai của công ty, chỉ để lại cho Bùi thiệu Trạch mấy người hạng bét nhất.
Về phần mấy người mới ký hợp đồng không có danh tiếng thì bọn họ đều không biết, cũng không tiện chọn xong trước ở trước mặt mọi người nên nhường Bùi Thiệu Trạch chọn trước. Dù sao tư chất của mấy người mới cũng không khác nhau lắm, kế tiếp còn xem phải bồi dưỡng như thế nào.
Bùi Thiệu Trạch chọn mấy người mới mà anh cảm thấy có tiềm lực sau khi đã đọc tài liệu, thuận tay đánh dấu môt chữ C ở sau tên Trình Hạ.
— Đây mới là trọng điểm.
Không ai nhận ra rằng, hôm nay Bùi Thiệu Trạch làm nền nhiều như vậy, thật ra chỉ là vì một người mới tên “Trình Hạ” giữa hàng trăm cái tên khác. Anh lẳng lặng để cậu đến tổ mình. Về sau, toàn bộ sắp xếp của Trình Hạ đều có thể do anh tự định đoạt.
Anh có thể cho Trình Hạ các hạng mục đầu tư thích hợp, giúp Trình Hạ tranh thủ những tài nguyên tốt nhất.
Không cho phép người khác khua tay múa chân.
Hai giờ rưỡi chiều, thông báo chia tổ và danh sách kỹ càng được thư ký gửi vào mail của toàn thể các nhân viên.
Nội bộ Thiên Toàn dường như muốn bùng nổ.
Một vài group bạn gay, bạn thân ưa hóng hớt được lén lút lập ra, bắt đầu sôi nổi thảo luận chuyện lớn này.
Người đại diện bị phân đến tổ C giống như bị phán tử hình: “Trời mẹ, tổ trưởng tổ C vậy mà lại là Bùi Thiệu Trạch, tôi không nghe nhầm chứ?”
“Bỗng dự tôi có cảm tiền thưởng cuối năm sẽ bị trừ hết!”
“Sao anh ta lại đột ngột tự quản lý một tổ, bằng bản lĩnh của anh ta, quản được chắc?”
“Người mới nhậm chức muốn thể hiện, chắc anh ta mù quáng xừ rồi, trực tiếp đổ thêm dầu vào lửa.”
Người đại diện tổ A và tổ B thì vui sướng khi người gặp họa: “Bị chia tới tổ C chắc sắp khóc nhỉ?”
“Thành tích tính theo từng tổ nhỏ, tôi cảm thấy tổ C chính là tổ tử vong, chắc chắn sau này không nhận được tiền thưởng.”
“Tổ của Thôi phó tổng và Dương phó tổng có rất nhiều minh tinh nổi tiếng, tài nguyên khẳng định không sợ thiếu. Tổ C của Bùi tổng thật quá thảm, một đống người vô danh…”
Người của bộ Pháp vụ ai ai cũng mặt mày nhăn nhó, đột nhiên Bùi Thiệu Trạch lại bảo bọn họ phải sửa lại hợp đồng khuôn mẫu của người mới, không chừng mấy ngày tới bọn họ sẽ phải tăng ca đến trọc đầu luôn.
Đau đầu hệt vậy còn có bộ phận Người đại diện, chia tổ toàn bộ người đại diện trong công ty một lần nữa, đương nhiên văn phòng cũng sẽ phải chia lại. Trong lúc nhất thời, nhóm người đại diện loạn thành một đám, mọi người đều vội vàng thu dọn đồ đạc trong văn phòng.
Trình Hạ hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Cậu đang ở ký túc xá trường học, chăm chú đọc sách.
Tuy rằng đã ký hợp đồng với Thiên Toàn, nhưng dù sao cậu vẫn là sinh viên của Học viện Điện ảnh, công ty lại chưa thông báo sắp xếp cho cậu bất cứ hoạt động nào, ngày thường cậu còn phải đi học ở trường, thi cuối kỳ cũng không thể để bị trượt.
Đúng lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, hiện ra một dãy số xa lạ.
Trình Hạ bắt máy, nghe thấy giọng nói dứt khoát của một người phụ nữ: “Chào cậu, Trình Hạ, tôi là Trần Lộ, quản lý bộ phận Người đại diện của tập đoàn Thiên Toàn, có chuyện muốn thông báo cho cậu, bởi vì công ty có cải cách, chia tổ quản lý những nghệ sĩ dưới quyền, cậu được chia tới tổ C, mời cậu trước ngày 20 tháng này đến bộ Pháp vụ ký kết hợp đồng bổ sung thêm một lần nữa.”
Chia đến tổ C? Ký hợp đồng một lần nữa?
Hai mắt Trình Hạ sáng ngời, Bùi tổng không đuổi cậu ra khỏi công ty, chỉ là “đày” cậu tới tổ C? Tuy rằng không biết tình huống tổ C như thế nào, nhưng chỉ cần còn ở lại Thiên Toàn, chỉ cần không bị hủy hợp đồng thì sẽ có hy vọng!
Trình Hạ hưng phấn hít vào một hơi, hỏi: “Chia tổ thêm lần nữa, người đại diện của tôi vẫn là anh Triệu sao?”
Trần Lộ nói: “Triệu Văn Tu đã từ chức rồi, việc chọn người đại diện mới đang đợi tổ trưởng thông báo, trước mắt chưa có quyết định cụ thể. Chờ sau khi chọn lựa xong, người đại diện mới sẽ chủ động liên hệ với cậu.”
Trình Hạ gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn Trần tổng.”
Sau khi ngắt điện thoại, Trình Hạ nghi hoặc mở wechat…
Hôm nay cậu vội vàng ôn tập, không phát hiện wechat có một đoạn tin nhắn thoại Triệu Văn Tu gửi tới.
Trình Hạ đặt điện thoại di động bên tai, bấm phát tin.
Giọng nói tức muốn hộc máu của người đàn ông kia thiếu chút nữa làm thủng luôn màng nhĩ Trình Hạ: “Trình Hạ mày giỏi lắm, dám tố cáo tao trước mặt Bùi tổng, khiến hắn đá tao ra khỏi Thiên Toàn! Đệt mẹ mày! Mày chờ đó cho tao, tao tuyệt đối sẽ không để mày sống nổi ở trong cái giới giải trí này!”
Trình Hạ: “??”
Không để tôi sống nổi trong giới giải trí? Tự nhìn lại năng lực của anh đi!
Trình Hạ nhướng mày, không chút khách khí nhắn ngược lại: “Anh đưa cho tôi nước trái cây bỏ thuốc, tôi không mắng anh vậy mà anh lại mắng tôi trước?! Có biết xấu hổ không vậy? Dùng loại thủ đoạn bỉ ổi như thế, xứng đáng bị công ty đuổi việc! Về sau tôi biến thành cái dạng gì cũng không cần anh nhọc lòng lo lắng. Ai mà được người đại diện giống anh dẫn dắt thì thật xui xẻo [mỉm cười] [mỉm cười] [mỉm cười]”
Sau khi trút giận xong, Trình Hạ dứt khoát kéo Triệu Văn Tu vào danh sách đen.
Ba biểu cảm mặt cười phía sau kia, lực sát thương rất lớn.
Tức chết gã luôn!
Triệu Văn Tu còn đang muốn mắng người thì xuất hiện thông báo “Đối phương chưa được thêm bạn tốt, xin hãy gửi lời mời”.
Tâm tình Trình Hạ cực kỳ sảng khoái.
Triệu Văn Tu dùng thuốc phóng thích tin tức tố hại cậu thiếu chút nữa đã bị Alpha xa lạ đánh dấu, bây giờ chỉ cần nhắc tới tên này thôi là Trình Hạ đã cảm thấy ghê tởm, về sau Triệu Văn Tu không thể xuất hiện ở Thiên Toàn, thật là không thể nào tốt hơn.
Từ lời nói chó cùng rứt giậu của Triệu Văn Tu có thể đoán ra được, chính Bùi tổng là người đuổi gã khỏi Thiên Toàn. Triệu Văn Tu cho rằng Trình Hạ cáo trạng gã trước mặt Bùi tổng nên mới lên wechat chửi ầm lên.
Nhớ lại ngày đó Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh nói “Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này”, Trình Hạ bỗng nhiên cảm thấy, thật ra Bùi tổng là một người rất có nguyên tắc, chỉ xử lý Triệu Văn Tu, không đuổi mình đi, chứng tỏ Bùi tổng cũng không muốn liên lụy người vô tội.
Xem ra lần trước là mình hiểu lầm anh!
[Độ hảo cảm của Trình Hạ với bạn +5]
Bùi Thiệu Trạch đang bận rộn ở văn phòng, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một thông báo.
Trình Hạ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi?
Có lẽ là nhận được thông báo của công ty, biết Triệu Văn Tu đã từ chức nên tăng thêm độ hảo cảm với Bùi tổng.
Có điều, hẳn là cậu không biết tổ trưởng tổ C chính là Bùi Thiệu Trạch.
Khóe môi Bùi Thiệu Trạch hơi nhếch lên.
Chờ cậu thi xong lại nói cho cậu biết sau, dù sao tư duy của nhóc con này rất sinh động, thường hay nghĩ tới mấy chuyện kỳ quái, lỡ đâu mải suy nghĩ miên man, thi cuối kỳ rớt môn thì không được.