Danh Gia Vọng Tộc

Chương 15: Chương 15




Tử Ngự chính là tên tự* của Hoàn Nhan Tông Trạch, đồng thời cũng là chàng trai vừa đặt câu hỏi với Cẩm Sắt ở cửa sau Diêu phủ, hóa ra hắn chính là vị hoàng tử Yến quốc đang sống tại Đại Cẩm - Bắc Yến hoàng tử.

*Tên tự: Hay còn gọi là “tên chữ”, theo lễ nghi Trung Quốc (và cả Việt Nam thời phong kiến) xưa, người nào cũng có “danh” là tên chính, và “tự” là tên chữ. “Danh” đặt từ khi sinh ra, còn “tự” thì có thể được đặt ngay sau khi sinh ra hoặc đến khi hai mươi tuổi mới dựa theo “danh” mà đặt ra.

Hắn và thái tử Bắc Yến Hoàn Nhan Tông Hi là anh em ruột thịt, đều do hoàng hậu Kim thị sinh ra, từ sau khi Bắc Yến thua trận Đại Cẩm tại cửa khẩu sông Trường Giang, Bắc Yến liền ngừng việc tiến công về phía Nam, chuyển thành cách sông mà trị, vai vế ngang nhau, cũng đưa nhị hoàng tử sang làm con tin, tính đến giờ đã được khoảng bảy năm.

Hoàn Nhan Tông Trạch nghe tiếng quay đầu lại, thấy Tiêu Uẩn trên mặt mang theo tươi cười cùng dáng vẻ trêu đùa thúc ngựa đi tới, trái lại hắn lại giãn mày kiếm, mỉm cười khoái trá: “Con bé nha đầu Diêu phủ này thật thú vị, tương lai mà gặp lại thì ta sẽ cho nàng ta biết tay!”

Tiêu Uẩn từ xưa tới nay vốn hiểu rõ tính tình của vị này, hắn chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi, cũng chưa có ai dám trêu chọc vào hắn, nhìn thấy vẻ hung hăng này tức thì lắc đầu, cười nói: “Tiểu cô nương kia coi Tử Ngự là kẻ chuyên tầm hoa vấn liễu, vì sợ tổn hại đến danh dự của Ngô tiểu thư nên mới không báo hành tung cho ngươi, ta thấy nàng ta tuổi còn nhỏ mà đã có chút khí phách hào hiệp rồi.”

Hoàn Nhan Tông Trạch nghe xong thấy nao nao trong lòng, tiếp đó con mắt xanh nước biển có vẻ trầm sâu xuống, tức giận nói: “Ta nào biết Ngô tiểu thư kia tròn hay méo? Trông ta khí phách hiên ngang thế này, cao lớn đường đường, đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, ta thích cô nương nhà ai thì sẽ chủ động cướp lấy, cần gì mà phải trốn chui trốn lủi đi tầm hoa vấn liễu chứ?

Tiểu Uẩn nghe thấy thế thì cười sang sảng, vỗ vay nói: “Tử Ngự nói đúng, nhưng tiểu nha đầu kia suy nghĩ cũng không sai, nếu nàng nghĩ việc ngươi tới đây thăm dò là thật, vậy Ngô tiểu thư kia chính là người tình của Tử Ngự rồi, đã vậy cần gì phải làm tổn hại đến danh dự của nàng ấy? Tử Ngự dù có sốt ruột cũng phải chú ý một chút, ta đã sai Phúc Xương về phủ mời mẫu thân và muội muội tới rồi, việc này nhờ mẹ ta chẳng lẽ ngươi còn không yên tâm?”

Hoàn Nhan Tông Trạch cũng biết chính bản thân mình hành động không ổn, vốn cũng chỉ nhất thời xúc động, thấy Tiêu Uẩn khuyên nhủ như thế, liền vung roi quay đầu ngựa lại, quát một tiếng: “Người Hán các ngươi đúng là lắm quy củ, cô nương tốt thì đừng nên giấu ở khuê phòng mới đúng chứ, đúng là cổ hủ!”

Tiêu Uẩn thấy hắn vung roi nghênh ngang rời đì thì cười khổ, sau đó hơi đăm chiêu suy nghĩ nhìn về khúc ngoặt nơi Cẩm Sắt vừa rời đi.

Khi nãy dù cách khá xa, nhưng bằng nhãn lực tinh tường, hắn thấy rõ tiểu cô nương kia có một đôi bàn tay của cô gái sống trong nhung lụa, một đôi tay như thế mà tự xưng là nha đầu chuyên làm việc nặng nhọc, dù là nha hoàn bên cạnh các phu nhân và tiểu thư thì tay chân cũng không thô cứng như nàng ta nói được, huống chi đầu ngón tay nàng ấy còn hằn vết đeo móng giả của người tập đàn, nếu biết đánh đàn, sao có thể là nha hoàn được? Chỉ có Tử Ngự vốn không hay để ý đến tiểu tiết mới có thể bị nàng lừa gạt như thế mà thôi.

Hắn nghĩ thế rồi cười tiêu sái, ra roi thúc ngựa đuổi theo Hoàn Nhan Tông Trạch, cười nói: “Ánh nắng mặt trời mùa đông đẹp quá, Tử Ngự đi với ta đến Phúc Đức lâu uống một chén rượu cho ấm người thì chẳng phải là vui vẻ thảnh thơi nhất sao?”

Lại nói về Cẩm Sắt, sau khi từ ngõ nhỏ phía cửa sau Diêu phủ rời đi, cả người nàng toát ra mồ hôi lạnh, cũng may ngay sau đó phu xe Lai Vượng đánh xe ngựa tới, Kiêm Nhi giúp nàng lên xe, đỡ nàng ngồi sát vào vách tường, lấy từ trong ngực ra một túi nước bằng vải dày, Cẩm Sắt uống nước xong thì sắc mặt mới đỡ khó coi hơn một chút.

Ngồi dựa vào vách xe rung lắc, Cẩm Sắt nhắm mắt lại, tâm tư sớm đã dồn hết vào người em trai Văn Thanh.

Nàng nhớ rõ, kiếp trước vào ngày hôm nay, nhân lễ mừng thọ của lão thái thái, các thiếu gia trong toàn dòng họ đều được tự do một ngày.

Sáng tinh mơ Diêu Văn Mẫn đã lôi kéo em trai Văn Thanh rời phủ, Văn Thanh vì việc nàng bị bệnh dai dẳng, trong lòng vốn luôn nôn nóng, từ trước đến giờ lại thân thiết với Diêu Văn Mẫn, nghĩ chỉ cần trở về trước bữa tiệc mừng thọ của lão thái thái là được nên cũng không từ chối, tùy ý Diêu Văn Mẫn kéo ra phủ giải khuây.

Ai ngờ hắn ăn hai đĩa bánh ngọt tại Phúc Đức Lâu, trong lúc tình cờ nghe thấy hai gã thương gia nói đến chuyện tiệm bán thuốc của Trầm Ký mới nhập vào hai rễ nhân sâm núi lâu năm, phẩm chất rất tốt lại hiếm có, Văn Thanh liền nghĩ đến việc mua cho nàng một cây để hầm thành thuốc bồi bổ thân thể.

Hiệu thuốc của Trầm Ký lại ở ngay đối diện với Phúc Đức lâu, thêm vào đó Diêu Văn Thanh xúi giục hắn, hai người ngay lập tức tới hiệu thuốc, chẳng ngờ Trầm Ký không bán cho, chỉ một mực nói rằng thuốc này đã bán cho Tam thiếu gia đang bị bệnh nhà tri phủ Giang Châu.

Tam thiếu gia nhà Khương tri phủ chẳng qua chỉ là con vợ lẽ, cha hắn Khương Tòng Văn cũng chỉ là thủ hạ của một vị phán quan thất phẩm, hiện giờ Văn Thanh nghĩ ông nội và cha của đều lần lượt mắc bệnh mà qua đời, ngay cả một kẻ hành nghề buôn bán cũng dám xỉ nhục hắn, hắn tuổi còn nhỏ làm sao có thể chịu được.

Sau đó xảy ra tranh cãi ầm ĩ đến mức dẫn đến tranh chấp với Cao Đại Thắng, một kẻ đến hiệu thuốc của Trầm Ký mua thuốc cho người mẹ bị bệnh nặng, gã này biết võ, từ nhỏ tính tình lỗ mãng, lại rất thích xen vào chuyện của người khác, chuyên ôm việc bất bình của thiên hạ mà lang thang khắp đầu đường cuối phố thành Giang Châu.

Hắn ta thấy Văn Thành cãi nhau với ông chủ, liền bảo Văn Thanh ỷ thế hiếp người, nói mấy câu không hợp ý hắn liền động tay động chân, trong lúc hỗn loạn Cao Đại Thắng đánh gãy chân Văn Thanh, Diêu Văn Mẫn ở giữa chỉ sợ không giúp mà còn thêm dầu vào lửa, nếu không có sự cho phép của Ngô thị, Diêu Văn Mẫn chỉ là một đứa con vợ lẽ sao dám lôi kéo Văn Thanh rời phủ vào đúng ngày mừng thọ của lão thái thái...

Năm đó khi em trai gặp chuyện bất ngờ, nàng ban ngày lấy nước mắt rửa mặt, chỉ tự trách mình yếu đuối, nếu nàng không bị bệnh thì em trai có thể tránh được kiếp nạn này. Diêu Cẩm Ngọc càng mượn cơ hội lo lắng cho nàng mà tới ở tại Y Huyền viện, ngày ngày giúp đỡ nàng, khuyên nhủ nàng.

Hôm nay ngẫm lại, Cẩm Sắt bất giác cười gằn, chỉ sợ khuyên bảo là giả, nàng ta lấy lý do khuyên bảo mà ngày ngày chì chiết nhắc nhở vì nàng mà em trai bị tàn tật mới là mục đích chính của Diêu Cẩm Ngọc

Cẩm Sắt cũng sẽ không quên, năm đó khi Diêu Cẩm Ngọc vào ở tại Y Huyền viện, Võ An hầu phu nhân và Tạ Thiếu Văn vẫn còn ở lại Giang Châu, chỉ sợ nàng ta làm như thế là để cho hai người kia xem mình hiền thục đến thế nào.

Mà năm đó khi em trai gặp nạn quả thực do lỗi của một mình nàng sao? Chỉ sợ nếu nàng không mắc bệnh, Ngô thị cũng sẽ trăm phương ngàn kế mà tìm cách hại Văn Thanh.

Trong khi Cẩm Sắt đang nghĩ tới chuyện cũ, xe ngựa phi cuồn cuộn hướng thẳng tới Phúc Đức lâu. Khi tới trước cửa Phúc Đức lâu, Cẩm Sắt không dằn lòng được mà vén nhẹ một góc màn xe lên, thấy trước cửa Phúc Đức lâu không có gì đặc biệt, thế nhưng đối diện hiệu thuốc của Trầm Ký lại tưng bừng đầy ắp đến ba vòng người đang đứng xem náo nhiệt, sắc mặt nàng thoáng cái liền trắng bệch.

Không cần đoán cũng biết là chuyện gì, nàng vội bảo Lai Vượng đưa xe ngựa lại gần, được Kiêm Nhi đỡ tay hoảng hốt nhảy xuống xe, vừa chen lên phía trước đã nghe thấy giọng nói ầm ĩ không ngớt của Diêu Văn Mẫn.

”Văn Thanh, Tứ tỷ đang chờ đệ cứu mạng đấy. Đệ còn dong dài với kẻ thường dân như hắn làm cái gì, nhân sâm này ngày hôm nay không muốn bán cũng phải bán! Ỷ thế hiếp người ư? Ta hôm nay chính là ỷ thế hiếp người đấy!”

Cẩm Sắt xen lẫn trong đám người nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt nàng chợt thấy một dáng người cao gầy đeo khăn buộc đầu, vận áo bào xanh ngọc thì cuối cùng không nhịn được mà rơi nước mắt ào ào như nước vỡ đê.

Ánh mắt nàng vô cùng lo lắng dán vào dáng người ấy, thấy hắn nghe xong lời Diêu Văn Mẫn thì lập tức nhảy dựng lên, trách mắng bắt gã sai vặt tên Bạch Dịch đi cướp lấy nhân sâm, thấy hắn nét mặt nghiêm khắc mắng Trầm Ký là kẻ nịnh hót, kẻ tiểu nhân bỉ ổi chỉ biết bợ đỡ người, nàng thấy hắn tức giận bực bội, nhưng thật ra đang tràn đầy sức sống xuất hiện ngay trước mắt mình! Chứ không phải là cái xác cứng đờ lạnh ngắt chảy đầy máu nằm ở trên tay nàng, không còn chỉ là người xuất hiện trong ác mộng hàng đêm của mình, nước mắt nàng càng rơi như mưa.

Văn Thanh, em trai của chị...

Cẩm Sắt trong lòng gào thét dữ dội, hai tay gắt gao nắm chặt lại thành quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.