Danh Gia Vọng Tộc

Chương 17: Chương 17




Diêu Văn Mẫn đi ra phía ngoài, đối diện với bóng lưng Diêu Văn Thanh, lúc này mới quay đầu lại đánh mắt ra hiệu cho ông chủ Trầm đang đứng sau lưng Cao Đại Thắng.

Ông chủ Trầm hiểu ý, lập tức tỏ vẻ khổ sở bám lấy cánh tay Cao Đại Thắng, vẻ mặt tràn đầy biết ơn nói: “Tráng sĩ cao thượng, hôm nay nếu tráng sĩ có thể giúp đỡ cho cửa hàng chu toàn thì chính là cứu tính mạng cả mười người nhà tiểu nhân từ trên xuống dưới, sau này tráng sĩ nếu cần mua cái gì, cửa hàng chúng ta sẽ không thu tiền.”

Cao Đại Thắng nghe thế thì mất hứng, gắt gao nhướng mày với ông chủ Trầm, nói: “Cao mỗ chẳng lẽ là người không có đủ tiền mua thuốc sao?! Ông chủ chỉ cần bảo tiểu nhị giữ chặt nhân sâm, Cao mỗ thử xem hôm nay có ai dám đem nhân sâm từ dưới tay ta ra khỏi cửa hàng!”

Cao Đại Thắng nói xong thì tỏ vẻ hung dữ, nhìn chằm chằm về phía Văn Thanh, ông chủ Trầm vội vàng bảo tiểu nhị giữ chặt nhân sâm. Văn Thanh thấy thế thì vội vã, đang định bảo Bạch Dịch lên lấy lại thì nghe thấy giọng nói non nớt của một cô gái vang lên phía sau.

”Vị tráng sĩ này quả là người có tấm lòng hiệp nghĩa giống như lời đồn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là người mơ hồ, không phân rõ phải trái, không hiểu chuyện đúng sai, vẻ hiệp nghĩa này nô tỳ thấy cũng chẳng để làm gì.”

Theo giọng nói lanh lảnh, mọi người còn chưa biết tiếng nói phát ra từ đâu, đột nhiên thấy từ một tiểu nha đầu thì bất giác sửng sốt, trong khi đó Kiêm Nhi đã vượt qua đám đông mà đi về phía cửa hàng.

Cao Đại Thắng thấy Kiêm Nhi trước hết tán dương mình, sau đó thì lại phủ nhận, vốn đang vui vẻ lại hóa giận dữ, nhưng thấy người nói chẳng qua là một tiểu cô nương chỉ đứng đến thắt lưng mình thì cũng khó có thể nổi giận, chỉ nói to: “Tiểu nha đầu nói câu này có ý gì?”

Kiêm Nhi liền cúi nhẹ người, nói: “Tráng sĩ bình tĩnh chớ nóng nảy, có thể cho phép nô tỳ nói mấy câu với ông chủ Trầm không?”

Đại Cẩm cực kỳ coi trọng sự khác biệt nam nữ, người phụ nữ nhà nông tầm thường phải ra ngoài bôn ba kiếm tiền thì không nói làm gì, nhưng nếu gia đình nào hơi giàu có một chút thì cũng sẽ không cho phép các cô nương chưa chồng bước ra ngoài cửa. Càng không nói đến việc tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc thì càng “không ra cửa chính, không vào cửa trong”, cho dù có phải ra ngoài cũng tránh chỗ đông người, đeo khăn che mặt.

Những đứa nha hoàn bên cạnh các tiểu thư cũng đều “nghe quen tai, nhìn quen mắt” nên cũng bị ảnh hưởng, tự giữ bổn phận, ra ngoài đều lấy lụa mỏng che mặt, so với các cô con gái gia đình tử tế còn có vẻ cao quý hơn một chút. Thêm nữa các cô gái này được hầu hạ gần người giàu có, cũng được sống an nhàn sung sướng, lâu dần mọi người cũng xem họ giống như các vị tiểu thư khuê các, ra cửa đều vênh váo “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, răng nanh mỏ nhọn, đối xử với dân chúng lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao trong sạch.

Cao Đại Thắng bình thường du ngoạn trên phố thì không hiếm gặp những đứa nô tỳ kiêu ngạo đanh đá như thế. Hôm nay thấy Kiêm Nhi dù toàn than mặc trang phục nô tỳ, nhưng chất vải thô ráp đơn giản, lại xem àng ta dù đến từ gia đình giàu có nhưng đối xử với bản thân mình cung kính tôn trọng, lại cực kỳ khiêm tốn nhũn nhặn, không giống như đang gây khó dễ, cơn tức giận tức thì tiêu tan, ngược lại trong lòng hắn nảy ra chút hiếu kỳ chờ mong.

Mà dân chúng vây xem cũng thấy như vậy, bọn họ cũng muốn nghe xem một con bé a đầu tự dưng lại xuất hiện có thể nói ra chuyện bất ngờ gì. Chỉ có ông chủ Trầm thấy tình hình đột nhiên thay đổi thì bắt đầu suy tính, nhưng quả thực hắn không coi Kiêm Nhi vào mắt, trong nhất thời khinh địch, Kiêm Nhi lúc này đã tới trước mặt hắn, ép hỏi.

”Xin hỏi ông chủ, ngài luôn mồm nói nhân sâm này đã bán cho Tam công tử nhà Tri phủ đại nhân, vậy Khương phủ có từng để lại tiền đặt cọc không?

Ông chủ Trầm đâu nghĩ tới Kiêm Nhi thế mà lại hỏi câu then chốt nhất, quả là hỏi ra vấn đề, nhất thời nét mặt biến đổi, nhưng lão cũng tùy thời mà nhanh chóng trả lời, trong nháy mắt liền vươn thẳng cổ, nói: “Tất nhiên là có.”

Kiêm Nhi gật đầu, lại hỏi: “Nếu đã để lại tiền đặt cọc, vậy chắc chắn phải có hóa đơn, ông chủ có thể đem ra cho mọi người cùng xem không?”

Ông chủ Trầm nghe vậy thì vẻ mặt khó chống đỡ nổi, trở nên ngượng ngùng lúng túng. Lão thấy ánh mắt Cao Đại Thắng và dân chúng đều đang nhìn chằm chằm vào mình, nào dám nói không có, ngay lập tức liền quát một tiếng: “Sổ sách hóa đơn của cửa hàng đều là vật quan trọng, sao có thể theo như lời của một tiểu nha đầu như ngươi mà cho tất cả mọi người xem được!”

Thế nhưng Kiêm Nhi lại nói: “Ông chủ sao phải tức giận thế? Ta cũng không bắt ngài phải đưa cho tất cả mọi người xem, chẳng qua việc này có liên quan đến chuyện rắc rối này. Chiếu theo quy củ đúng là không nên đưa ra cho mọi người xem, nhưng hiện giờ xảy ra chuyện hiểu lầm đến mức này, sao ông chủ không đưa cho mọi người xem một chút, thứ nhất ông chủ càng có lý để không bán, thứ hai vị Diêu công tử này có lẽ cũng không phải là người không biết phân biệt phải trái, chỉ cần thấy ông chủ đúng lý hợp tình thì hẳn sẽ nhường một bước thôi.

Kiêm Nhi chẳng qua chỉ là nha hoàn tam đẳng trong Y Huyền viện, hơn nữa Đại Cẩm có quy định đến bảy tuổi thì nam nữ khác biệt, vì thế hắn cũng ít gặp Cẩm Sắt, hắn cũng chỉ nhận ra vài nha hoàn đắc lực bên cạnh Cẩm Sắt, căn bản chưa từng nhìn thấy Kiêm Nhi. Khi nãy thấy Kiêm Nhi đột nhiên đi tới, hắn cũng chỉ qua trang phục của cô bé mà đoán ra nàng có thể nô tài trong viện của chị gái, thấy nàng đứng cạnh mình, tuy trong lòng còn nghi ngờ nhưng cũng nhẫn nại mà quan sát một lúc.

Văn Thanh cũng không phải là kẻ ngu dốt, vừa nãy chẳng qua là nhất thời tức giận, lại bị Diêu Văn Mẫn và ông chủ Trầm dồn hết tâm trí mà kích động mới mất đi lý trí, lúc này vừa nghe thấy lời nói của Kiêm Nhi thì phát hiện ra điểm mấu chốt, tức thì nói: “Không sai, chỉ cần ông chủ Trầm mang tờ hóa đơn chứng minh Khương phủ đặt tiền đặt cọc, ta sẽ cúi đầu xin lỗi ông chủ Trầm ngay!”

Văn Thanh nói năng mạnh mẽ khí phách, đám đông đang xem náo nhiệt thấy thế liền sinh ra thiện cảm với hắn, lại xem ông chủ Trầm ăn nói không rõ ràng, vẻ mặt thì kỳ quái, trong lòng bọn họ liền nảy sinh nghi ngờ.

Thấy ông chủ Trầm đứng bất động, Văn Thanh hít sâu một hơi, nói tiếp: “Ông chủ sao lại do dự thế? Chẳng lẽ thật sự không có hóa đơn nào sao?”

Văn Thanh nói câu này dân chúng liền nhao nhao bàn tán, ngay cả Cao Đại Thắng cũng giậm chân nói: “Ông chủ có lý thì sợ gì chứ, đừng có ngơ ngác như thế mà làm người ta nghi ngờ!”

Ông chủ Trầm thấy tình hình thay đổi đột ngột, không có cách nào ăn nói rõ ràng được, hắn thực sự không có bằng chứng, không thể làm gì khác hơn là kiên trì mà nói: “Khương phủ là khách hàng chủ yếu của cửa hàng, quản gia tự mình tới đặt cọc, hắn tin tưởng vào cửa hàng nên không cần hóa đơn! Cửa hàng cũng không dám lừa tiền nhà Tri phủ.”

Kiêm Nhi thấy vậy thì kinh ngạc mà nói: “Ông chủ Trầm nói lời này thật kỳ quái, mới vừa rồi còn nói là có hóa đơn, hiện giờ lại bảo không có. Lời này do chính mồm ông chủ nói ra, vậy ông chủ hãy giải thích cho rõ ràng xem nào.”

Nàng nói xong thấy mọi người bàn tán xôn xao liền tiếp tục: “Lại nói thêm, thương nhân có quy định của thương nhân, ông chủ mở cửa đón khách, tất nhiên là phải theo quy tắc thứ tự trước sau, làm gì có đạo lý có mối làm ăn đến trước cửa còn từ chối. Người chưa từng để lại tiền đặt tiền cọc, vậy ai đến trước thì người đó mua được trước, ta thấy Diêu công tử vừa mới đặt một tấm ngân phiếu lên trước tủ, đã tính là thanh toán, nhân sâm này sao không thể mua? Hay là ông chủ bán hàng không xem thứ tự trước sau, mà còn phải tính đến bán cho người có quyền có thế trước?”

Mọi người nghe thấy thế thì liền tranh cãi, những người nhìn Văn Thanh với ánh mắt khinh thường giờ liền chuyển về phía Trầm Ký.

Trầm Ký lúc này mới phát hiện ra khi Kiêm Nhi hỏi hắn tiền đặt cọc, lão nên một mực nói rằng không có, chỉ có giao hẹn bằng miệng, nếu thế thì dù bị nghi ngờ nhưng suy cho cùng vẫn còn có lý, chỉ tiếc vừa nãy trong lúc cấp bách, lão chột dạ nên đã rơi vào bẫy, đúng là đã sai lại càng thêm sai.

Lão đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, trong chốc lát không biết nên cãi lại thế nào, trong khi đó Diêu Văn Thanh tiến lên từng bước, nói một cách lạnh lùng: “Vừa nãy ta đã trả tiền, vậy ông chủ dựa vào cái gì mà không bán cho ta? Ta vào cửa hàng chưa từng đụng một ngón tay vào người ông chủ, ông chủ vì lẽ gì mà một mực bảo ta ỷ thế hiếp người, khóc lóc ỉ ôi?!”

Văn Thanh lúc này đầu óc đã bình tĩnh lại, thấy ông chủ Trầm cứng miệng không trả lời được, lại nói tiếp: “Nếu nhân sâm này thực sự đã được quản gia nhà Khương tri phủ đặt mua, vậy ông chủ vì cớ gì còn trưng bày nó ra bên ngoài, ta vừa vào cửa hàng hỏi thăm thì ngay lập tức quảng cáo nhân sâm phẩm chất hảo hạng ra sao, thấy ta chuẩn bị trả tiền rồi lại bất ngờ nói không thể bán. Không biết là ta ỷ hiếp người, hay chính là ông chủ khinh thường ta tuổi vẫn còn nhỏ, nịnh nọt bợ đỡ người khác muốn hủy hoại danh dự của ta!”

”Không biết tiểu nhà đầu này là người bên cạnh vị tiểu thư nào mà có thể dạy bảo ra nha hoàn trang nhã nền nã, nhanh nhạy thông minh như thế.”

”Đúng vậy, nếu không phải tiểu nha đầu thông minh sáng suốt thì đã bị ông chủ mang vẻ mặt tiểu nhân bỉ ổi này lừa rồi.”

”Xem ra chính là ông chủ ức hiếp người khác... Chuyện này hôm nay thật kỳ quái, một gã thương nhân mà dám làm hại thiếu gia nhà quan, đúng là hứng thú đây...”

”Ha ha, vừa nãy còn có vị Diêu Tứ thiếu gia góp vui nữa kìa, chuyện này... Không biết nói thế nào, đúng là không biết nói thế nào đâu...”

...

Văn Thanh vừa dứt lời, mọi người đã tranh cãi ầm ầm, sôi nổi lên án vị Trầm chưởng quỹ kia, có người thông minh sắc sảo hiểu những chuyện đen tối ẩn trong những danh gia vọng tộc thì trở nên trầm ngâm suy nghĩ. Mà ông chủ Trầm thì vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, đối mặt với các loại ánh mắt chỉ trích của mọi người cũng mệt mỏi không biết làm thế nào, không biết bác bẻ lại ra sao.

Trong khi đó Kiêm Nhi hướng về phía Cao Đại Thắng, cúi người hành lễ rồi nói: “Cao tráng sĩ anh hùng trượng nghĩa, thấy việc bất bình chẳng tha, đáng tiếc ông chủ này cố tình làm việc xấu, khiến tráng sĩ cũng dính vào chuyện đàm tiếu này, khiến ngài mang danh là kẻ chỉ biết nịnh bợ quan phủ.”

Cao Đại Thắng nghe vậy chợt tức giận nắm chặt tay lại, ánh mắt tóe lửa nhìn về phía ông chủ Trầm, tay duỗi thẳng về phía trước chộp lấy cổ áo hắn.

Mọi người hô hào tưng bừng, Kiêm Nhi thì lặng lẽ tới gần Văn Thanh, cúi nhẹ người rồi nói: “Nô tỳ là nha hoàn tam đẳng ở Y Huyền viện, thiếu gia đừng lo, sáng sớm nay tiểu thư đã tỉnh dậy, Ngũ thiếu gia xin yên lòng.”

Văn Thanh nghe vậy tức thì trở nên vui vẻ, ánh mắt sáng lên xoay người hỏi: “Thật như vậy sao? Tỷ tỷ khỏi bệnh rồi sao?”

Trong khi đó ở bên kia, Cao Đại Thắng tung một cú đấm vào mặt ông chủ Trầm, Kiêm Nhi thấy mọi người đều chú ý sang đó, không ai để ý đến bọn họ thì mới nhỏ tiếng nói: “Ngũ thiếu gia xin dời bước ra phía sau thì sẽ biết nô tỳ nói đúng hay sai.”

Văn Thanh kinh ngạc, sau đó dặn dò Bạch Dịch rồi lặng lẽ bám theo Kiêm Nhi hướng về phía sau cửa hàng, quan sát tứ phía xung quanh rồi vội vã đi nhanh vào hẻm.

Trong khi đó hai người họ vốn không biết, hiện giờ cạnh hiên cửa sổ Đức Phúc lâu đối diện hiệu thuốc ông chủ Trầm, có một đôi mắt đượm đầy ý cười đang chăm chú dõi theo bóng họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.