Lúc Cẩm Sắt đến từ biệt Bình Nhạc Quận chúa, nàng ta đang dựa người vào gối uống thuốc, thấy Cẩm Sắt đi vào
thì nắm chặt mũi, ngửa cổ uống một mạch hết chén thuốc, sau đó nhăn mặt
lấy một quả mật* từ đĩa khắc hoa màu trắng bạc do Hoàng ma ma dâng lên
nhét vào miệng. Cẩm Sắt thấy nàng nhăn nhó như thể làm sai chuyện gì đó
thì bất chợt che miệng cười. *Quả mật là mật ong vê lại thành dạng quả.
Hoàng ma ma cũng cười nói: “Diêu tiểu
thư không biết đấy thôi, Quận chúa sợ đắng từ bé, mỗi khi người bị ốm,
phu nhân chẳng màng người bị bệnh gì, mà chỉ lo người không chịu uống
thuốc. Mỗi lần Quận chúa uống thuốc, đám nha hoàn bà vú cứ như thể đối
đầu với giặc, cảnh thường thấy là Quận chúa chạy phía trước, đám nha
hoàn bà vú đuổi theo khắp vườn. Năm Quận chúa hơn bốn tuổi từng bị cảm
nặng, uống thuốc mấy ngày mà không đỡ, phu nhân nóng ruột lo lắng nên xử phạt hết nhóm thái y chẳng chữa được bệnh, nhưng sau này mới phát hiện
ra vấn đề không phải do năng lực của thái y, mà do Quận chúa vốn dĩ
không hề uống thuốc, tất cả thuốc thang đều vào bụng tiểu thế tử hết,
cho nên khỏi bệnh được mới là lạ ấy chứ.”
Cẩm Sắt thấy Hoàng ma ma vừa cười vừa tố cáo Bình Nhạc Quận chúa thì lấy
làm lạ hỏi: “Vì sao lại vào bụng thế tử hết vậy? Chẳng lẽ lúc đó thế tử
cũng bị bệnh?”
Hoàng ma ma lắc đầu cười nói: “Đâu phải, thế tử gia từ nhỏ đã khỏe mạnh, chưa từng sinh bệnh. Lúc đó Quận chúa
được bốn tuổi, thế tử vừa tròn ba tuổi, mỗi khi uống thuốc Quận chúa đều sai nha hoàn bế em trai tới, người bảo rằng vừa chơi đùa với em trai
vừa uống thuốc thì sẽ dễ nuốt hơn, cho nên mỗi lần như vậy người đều
đuổi hết đám nha hoàn bà vú ra ngoài. Đến khi đám nha hoàn được vào
phòng thì chén thuốc đã cạn sạch, nhưng chẳng ngờ hóa ra Quận chúa lừa
gạt tiểu thế tử rằng nếu uống thuốc thì đứng tấn sẽ giỏi như Quốc Công
gia, cho nên tiểu thế tử cũng nghe theo mà tu ừng ực?! Cơ thể tiểu thế
tử dù có khỏe đến đâu cũng khó chịu nổi việc uống thuốc liên miên như
thế, đến sáng sớm ngày thứ tư khi đang đứng tấn, đột nhiên người ngã cắm đầu xuống đất, thái y bắt mạch mới phát hiện ra manh mối.”
Cẩm Sắt vốn chỉ thấy một Dương Tùng Chi
với khí chất nghiêm nghị lạnh lùng, chẳng ngờ thuở nhỏ y cũng ngốc
nghếch ngờ nghệch, dễ bị chị gái bắt nạt đến mức này, tức thì nàng cũng
nở nụ cười tươi.
Truyện hài hước nhường này của Quốc Công phủ Hoàng ma ma đương nhiên sẽ không tùy tiện kể ra, dù sao vẫn phải
giữ thể diện cho Dương Tùng Chi, nhưng lúc trò chuyện bà lộ vẻ vô cùng
thân thiết, rõ ràng không hề coi Cẩm Sắt là người ngoài.
Bình Nhạc Quận chúa cũng không trách
Hoàng ma ma, nàng ăn thêm hai quả mật nữa cho đỡ đắng, sau đó thoải mái
giãn đôi mày, giả bộ tức giận nói: “Ma ma và Cẩm Sắt dám giễu cợt ta, là người ai chẳng sợ đắng, có gì buồn cười chứ.” Nàng dứt lời đôi gò má
chợt ửng hồng, lộ vẻ hơi bối rối.
Cẩm Sắt thấy thế chợt làm bộ nghiêm
chỉnh: “Đúng vậy, muội cũng sợ đắng lắm… Dù bị ốm nhưng cũng không muốn
uống thuốc, nhưng như tỷ đây cũng hiếm thấy thật.” Dứt lời nàng liền
cười khúc kha khúc khích.
Bình Nhạc Quận chúa nghe Cẩm Sắt nói
thế, chợt thấy đôi mắt của nàng đầy vẻ vui đùa tinh quái, tựa như trăng
rằm, lấp lánh như sao, dù sao bị một cô bé trêu đùa, lại đúng chuyện xấu hổ đến vậy, nhất thời nàng thấy ngượng chín mặt. Nàng làm bộ muốn đánh
Cẩm Sắt, sẵng giọng: “Được lắm, tỷ cứ tưởng muội là người trang nhã hiền lành, ai dè té ra cũng là một tiểu quỷ ma mãnh, xem tỷ xuống giường
trừng trị muội đây, muội không biết sao, trước khi lấy chồng tỷ từng là
bá chủ một cõi kinh thành đấy nhé!”
Cẩm Sắt thấy Bình Nhạc Quận chúa dường
như thật muốn nhào tới mình thì vội vã né tránh, lại làm bộ sợ hãi tươi
cười nói: “Xin bá chủ tha mạng, thiếp biết sai rồi.”
Hai người còn đương vui vẻ đùa giỡn, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói tươi tắn của Dương Tùng Chi: “Hôm nay chị gái có vẻ hào hứng nhỉ.”
“Diêu tiểu thư vừa tới, đang trò chuyện với Quận chúa ạ.”
“Thảo nào…” Con bé tiểu nha hoàn vừa trả lời, ngay sau đó bọn họ nghe thấy động tĩnh của Dương Tùng Chi. Rèm cửa được vén lên, y cất tiếng: “Chị à, Giang An Huyền chủ đã rời đi rồi, em muốn tiễn Bá Ước một đoạn đường, chị có dặn dò gì không?”
Cẩm Sắt ngạc nhiên, nhìn sang Bình Nhạc Quận chúa rồi hỏi: “Huyền chủ đã đi rồi sao?”
Bình Nhạc Quận chúa đáp lại: “Lễ mừng
thọ của Nhữ Dương Vương chỉ còn có năm ngày nữa thôi, từ đây đến Nhữ
Dương đi gấp cũng phải mất ba ngày đường, tinh mơ hôm nay Giang An Huyền chủ đã tới thăm tỷ, thấy tỷ khỏe hơn nhiều thì liền muốn cáo từ rời đi. Không ngờ bọn họ đã rời chùa nhanh như vậy, chắc vì không muốn tỷ bận
lòng nên trước khi đi cũng không cho người tới thông báo.”
Cẩm Sắt cất tiếng: “Năm xưa ông nội của
muội và Nhữ Dương Vương từng cùng nhau xử lý vụ án vận chuyển muối lậu,
coi như có chút giao tình. Hiện giờ ông nội đã qua đời, muội và đệ đệ
tuổi còn nhỏ mặc dù không hiểu chuyện, nhưng nếu có dịp gặp gỡ Giang An
Huyền chủ thì cũng nên thay mặt ông nội dâng lễ vật mừng thọ mới hợp lẽ, hôm qua muội đã bảo Liễu ma ma chuẩn bị sẵn, vốn định buổi chiều đưa
sang, không ngờ vẫn để lỡ…”
Bình Nhạc Quận chúa nghe vậy liền lấy
một chiếc hộp gỗ tử đàn nhỏ từ tay Hoàng ma ma, đẩy cho Cẩm Sắt rồi nói: “Đây vốn là món quà tỷ định sai người tặng cho cháu gái Khi An Quận
quân* của Nhữ Dương Vương, vì cuối tháng này là sinh nhật của con bé. Dù sao tỷ cũng định nhờ Tùng Chi đuổi theo đưa tặng, muội mau bảo Liễu ma
ma mang lễ vật tới, để Tùng Chi đưa luôn một thể.”
*Quận quân là một phong hào của Trung Quốc, Triều Tiên thời cổ đại, bắt nguồn từ thời Tây Hán.
Cẩm Sắt mỉm cười đáp ứng, sau đó nàng
đứng dậy vén mành bước ra ngoài, phát hiện thấy Dương Tùng Chi vận
trường bào gấm đen tơ vàng thêu hình dơi xen họa tiết hình tròn, thắt
lưng màu tím thẫm, vai khoác hờ áo choàng gấm lông cáo, tay cầm thanh
kiếm ngọc, đứng quay lưng về phía nàng. Cách phục trang khiến toàn thân y cao lớn thẳng tắp, toát đầy vẻ hiên ngang khí khái, oai phong lẫm liệt.
Thấy Cẩm Sắt bước ra, y chợt mỉm cười nói: “Tiểu thư bảo ma ma đưa đồ cho ta là được.”
Cẩm Sắt thấy y nghe được cuộc đối thoại
ban nãy của bọn họ, rồi thấy y mỉm cười nhìn mình, nàng bất chợt mường
tượng ra một cậu nhóc với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, rồi nhớ tới
những lời Hoàng ma ma nói, tức thì không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
Dương Tùng Chi chưa hề thấy Cẩm Sắt nở
nụ cười tươi tắn đáng yêu đến vậy, nàng bật cười khiến y bỗng giật mình. Nhìn tiểu cô nương với gương mặt thanh lệ, đôi má lúm đồng tiền xinh
xắn dễ thương, y bỗng nhiên thấy tim mình đập mạnh. Gương mặt bởi không
biết do bối rối hay do con tim bỗng nảy lên mà thoáng cái đỏ bừng như
gấc chín.
Cẩm Sắt bật cười rồi mới thấy bản thân
hơi thất lễ, nhưng nàng có phần không nhịn nổi, thấy sắc mặt Dương Tùng
Chi chợt đỏ dị thường thì mới cuống quýt kìm nén. Nhưng nhìn gương mặt
ngơ ngác lúng túng của y nàng lại không nén nổi mà phá lên cười.
Thấy nàng như vậy, Dương Tùng Chi ngại ngùng sờ mũi nói: “Chẳng lẽ mặt ta dính gì sao…”
Thấy Dương Tùng Chi nói vậy, Cẩm Sắt
không dám nhìn y nữa, vội vã bước khỏi phòng nhờ vả Triệu ma ma đang
đứng ở hành lang nói với Liễu ma ma đem lễ vật lại đây. Bận rộn một hồi, đến khi vào phòng trong, hàn huyên với Bình Nhạc Quận chúa đôi câu, Cẩm Sắt liền nói lời cáo từ: “Muội ở đây cũng mấy ngày rồi, đã đến lúc phải về phủ, Quận chúa điều dưỡng cơ thể cho tốt nhé, đến khi Quận chúa rời
khỏi Giang Châu, muội sẽ bẩm lão thái thái cho tới tiễn.”
Bình Nhạc Quận chúa biết xảy ra chuyện
hãm hại của phu nhân Võ An Hầu, Cẩm Sắt chắc hẳn phải vội vã về phủ tính chuyện hủy hôn, cho nên dù không đành lòng, nhưng nàng cũng không thể
bảo cô bé ở lại lâu hơn, đành rầu rĩ nói: “Trong chùa vốn vô cùng thanh
tĩnh, tỷ lại là người thích đông vui, muội ở đây tỷ còn có người trò
chuyện, thế này đúng là…”
Nàng dứt lời liền hít một hơi sâu, sau đó tiếp: “Hồi phủ sớm cũng tốt, nếu có gì cần cứ sai người tới tìm tỷ.”
Cẩm Sắt nhoẻn cười đáp ứng, Bình Nhạc
Quận chúa bảo Hoàng ma ma bồng đứa bé đến, Cẩm Sắt ngắm nghía đứa bé nằm ngủ ngon lành với vẻ mặt bình yên trong tã lót một lúc, sau đó mới cúi
người hành lễ cáo từ với Bình Nhạc Quận chúa.
Triệu ma ma đích thân đưa Cẩm Sắt ra
sân, Cẩm Sắt nhân tiện hỏi han: “Bao giờ thì phu nhân Trấn Quốc Công mới tới? Quận chúa chắc hẳn sẽ ở đây cho đến khi hết kỳ ở cữ mới đi đúng
không?”
Triệu ma ma đáp lời: “Phu nhân và phu
nhân Giang Ninh Hầu chắc là hôm nay đã nhận được tin, tuổi tác của hai
vị phu nhân cũng khá lớn, từ kinh thành tới đây ít nhất cũng phải rạng
sáng hôm sau mới đến nơi, Quận chúa tất nhiên phải hết tháng ở cữ mới
rời đi được. May mà Đại sư Tế Từ là người thấu hiểu lý lẽ phàm trần,
lương thiện thông cảm, ngài đã cho phép chúng nô tài xây một gian phòng
nhỏ ở sau núi để lấy chỗ nấu nướng đồ ăn mặn cho Quận chúa, bằng không
nếu đã phải ở cữ mà không được ăn đồ mặn thì đúng là đau khổ.”
Cẩm Sắt cười nói: “Vân tỷ tỷ sinh con
trong chùa cũng là có duyên với Phật, Phật tổ vốn giàu đức hiếu sinh,
tin rằng Phật tổ hẳn sẽ không quở trách.
*Đức hiếu sinh: Theo mình tìm hiểu được thì Đức Hiếu Sinh là lòng thương yêu sự sống, thương yêu muôn
loài, thuộc về đạo đức bản thân mà ai ai cũng có.
Triệu ma ma đáp lại: “Tiểu thư nói giống hệt như Giang An Huyền chủ.”Cẩm Sắt hỏi: “Sao hai hôm nay sang thăm Quận chúa ta không gặp Giang An Huyền chủ nhỉ? Người còn rời đi mà không báo nữa.”
Triệu ma ma đáp: “Tiểu thư vốn sống tại
Giang Châu nên không biết đấy thôi, Giang An Huyền chủ thích yên tĩnh,
lúc ở kinh thành toàn ở trong nhà, ít khi tham dự yến tiệc lắm.”
Cẩm Sắt nghe vậy bước chân hơi khựng
lại, sau đó gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vừa chuyện trò đôi câu mà đã ra tới
ngoài cửa viện, Cẩm Sắt khuyên Triệu ma ma trở về, sau đó mang theo Bạch Chỉ và Bạch Hạc về viện, chuẩn bị rời chùa.
Từ chùa Linh Âm trở về nội thành Giang
Châu vốn có hai con đường là đường thủy và đường bộ. Trước kia Cẩm Sắt
không thích ngồi trên xe ngựa lên núi vì rất xóc nảy, cho nên mới chọn
đường thủy. Nhưng lần trước đụng độ với Hoàn Nhan Tông Trạch tại bến đò, nảy sinh sóng gió, nên bây giờ chặng về Cẩm Sắt không muốn đi đường
thủy nữa, hôm qua nàng đã bảo hạ nhân quay về Diêu phủ bẩm báo, sáng sớm hôm nay Diêu gia đã đưa xe ngựa tới chờ tại cửa nách của chùa Linh Âm.
Đến khi Cẩm Sắt tới, các loại hành lý đã được chất lên xe, Liễu ma ma đỡ nàng lên chiếc xe ngựa gỗ lim khảm hoa đầu tiên, Cẩm Sắt vừa ôm Chúa
Sơn Lâm ngồi vững trong xe, Lai Vượng còn chưa đánh xe thì bỗng dưng
nghe thấy tiếng ngựa phi gấp gáp từ dưới núi lên, thoáng cái đã tới gần
nàng.
Nghe bên ngoài vẳng tiếng nói chuyện,
Liễu ma ma mở cửa sổ ra xem, phát hiện thấy một người mặc phục trang nô
tài Diêu phủ tới, đang nói chuyện với gã thủ lĩnh hộ vệ Lương Binh của
Diêu gia, gã thủ lĩnh vừa nghe vừa cau mày, sau đó mới tới gần xe ngựa
của Cẩm Sắt, hành lễ rồi thưa: “Tứ tiểu thư, thằng nhóc sai vặt báo rằng đêm qua lão thái thái đột nhiên đổ bệnh, phu nhân mời Tứ tiểu thư và
Ngũ thiếu gia lập tức hồi phủ.”
Cẩm Sắt bất chợt trầm ngâm đáp: “Ngươi gọi thằng nhóc sai vặt tới đây.”
Đến khi thằng nhóc sai vặt tới gần, Cẩm
Sắt hỏi qua tấm mành cửa sổ: “Ngươi tên gì, là kẻ hầu ở viện nào? Ta hỏi ngươi, lão thái thái vốn luôn mạnh khỏe, sao đột nhiên lại đổ bệnh? Đã
mời đại phu khám chưa, người mắc bệnh gì?”
Gã sai vặt cúi đầu thưa: “Tiểu nhân tên
là Cẩu Tử, vốn là gác cổng, nửa đêm hôm qua lão thái thái vốn dĩ đã ngủ
sâu, nhưng đột nhiên khó thở, làm cả phủ náo loạn một hồi. Tiểu nhân chỉ biết lão gia mời Chu đại phu tới khám cho lão thái thái, nhưng lão thái thái mắc bệnh gì thì tiểu nhân không biết.”
Cẩm Sắt nghe hắn trả lời lưu loát, không giống đang giả vờ thì mới tiếp: “Là ai sai ngươi tới? Lúc đi có dặn dò gì không?”
Hắn ta đáp lời: “Là Chu quản gia quản lý nhị môn sai tiểu nhân tới, bảo tiểu nhân phải nhanh chóng tới mời tiểu
thư và thiếu gia về phủ, tiểu nhân thấy Chu quản gia mặt nhăn mày nhíu
thì không dám hỏi nhiều, vội vã đi luôn.”
Cẩm Sắt nghĩ có tra thêm cũng không có
kết quả gì, lại thấy thằng nhóc sai vặt toát vẻ sương gió, như thể đi
suốt cả đêm thì mới mím môi nói với Liễu ma ma: “Ma ma tới gọi Văn Thanh đi.”
Bởi chân của Văn Thanh bị thương, hơn
nữa cậu muốn ở lại núi theo Dương Tùng Chi học cưỡi ngựa bắn cung, Cẩm
Sắt cũng muốn em mình thân thiết hơn với Dương Tùng Chi, cho nên hôm nay khi nàng chuẩn bị về Diêu phủ, Văn Thanh vẫn còn ở trong chùa. Hiện giờ Diêu lão thái thái đổ bệnh, nếu Văn Thanh tiếp tục ở lại trong chùa thì không thích hợp cho lắm.
Liễu ma ma nghe lời xuống xe ngựa trở về chùa, chốc lát sau Văn Thanh được thằng nhóc sai vặt dìu ra, đợi em lên xe ngựa, Cẩm Sắt mới ra lệnh: “Đi thôi”.
Lai Vượng nghe lệnh, xe ngựa lập tức
xuống núi. Diêu Văn Thanh thấy trên đùi Cẩm Sắt có một con chim thì vô
cùng kinh ngạc, hào hứng nói: “Ô, sao chỗ chị lại có vẹt vậy, trông đẹp
quá.”
Cậu dứt lời liền muốn vuốt bộ lông của
Chúa Sơn Lâm, chẳng ngờ con chim nhỏ trông ngoan ngoãn thế đột nhiên
rung lên, cái mỏ dài há ra định mổ tay Văn Thanh, Cẩm Sắt giật thót, vội vã lấy tay mình che trên tay em, quát vội: “Đừng mổ!”
Chúa Sơn Lâm dường như nghe hiểu, nó thu lại vẻ dữ dằn, làm bộ thiểu não nhìn chằm chằm Cẩm Sắt, sau đó nghiêng
đầu cọ vào mu bàn tay nàng, rồi nằm yên xuống. Văn Thanh thấy thế càng
hoảng sợ, ngại ngùng thu tay lại, tò mò nhìn Chúa Sơn Lâm nói: “Con chim này dữ quá, sao chị lại có nó thế, hay là cho em đi.”
Hải Đông Thanh vốn hung dữ, nhưng so với loại ưng bình thường thì hơi bé một chút, con ưng này lại còn nhỏ, cho
nên nhìn gần càng giống vẹt hơn, thấy Văn Thanh hiểu lầm, Cẩm Sắt cũng
không muốn em biết chuyện liên quan đến Hoàn Nhan Tông Trạch, nếu kể rõ, chỉ sợ lại phải phiền hà giải thích một chặp. Chi bằng cứ để em trai
nghĩ nó là vẹt, đến khi con ưng nhỏ dần trưởng thành lên, lâu dần, em
cũng sẽ quên luôn gốc gác của nó.
Cẩm Sắt nghĩ vậy, tức thì giả bộ trách
mắng Văn Thanh: “Chị cũng không biết ở đâu bay tới, có lẽ không tìm được tổ, cho nên cứ ở mãi chỗ chị. Hôm qua em còn bảo sẽ chăm chỉ đọc sách
luyện võ, bảo vệ cho chị, sao hôm nay chưa gì đã quên bẵng mải chơi đến
vậy?”
Nàng vừa dứt lời, không ngờ sắc mặt Văn
Thanh chợt thay đổi, cậu tỏ ra nghiêm túc hẳn lên, lập tức nhìn sang chỗ khác, dường như sợ rằng nếu cứ nhìn mãi con ưng thì sẽ mê muội mất hết ý chí. Cẩm Sắt bất chợt cảm thấy buồn cười, chỉ khoảng nửa khắc* sau xe
ngựa đã tới lưng chừng núi, bởi con đường đột nhiên cao và dốc đứng, cho nên xe ngựa càng đi càng xóc nảy.
*Khắc: Đơn vị tính thời gian. Một khắc = Mười lăm phút.
Vừa nãy hai chị em mải nói chuyện nên
Cẩm Sắt không phát hiện ra điều khác thường, nhưng bây giờ bỗng dưng
nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng như lộn nhào hết lên, nàng chau mày, đang muốn bảo Lai Vượng đánh xe chậm lại chút, bỗng đột nhiên nghe thấy xe
ngựa phát ra một tiếng ầm vang, sau đó cả xe chợt lắc lư dữ dội.
Xe ngựa chao đảo, thân thể nàng đập vào
phía vách phải xe, Văn Thanh cũng suýt ngã, Chúa Sơn Lâm đang nằm ườn
trên đùi Cẩm Sắt ngay lập tức vỗ cánh phành phạch bay loạn trong xe, như thể nó cảm thấy nguy hiểm nên muốn phi ra ngoài. Cẩm Sắt nhăn mày nhíu
mặt, thấy tình huống có vẻ bất thường, đương muốn cất tiếng hỏi thì bên
ngoài chợt vang lên giọng nói gấp gáp lo lắng của Lai Vượng.
“Ngựa lồng lên rồi! Tiểu thư, thiếu gia ngồi cho vững vào!”
Cẩm Sắt trắng bệch cả mặt, Diêu Văn
Thanh mở cửa xe ra, Chúa Sơn Lâm lập tức bay ra ngoài, Cẩm Sắt vội vã
ngồi thẳng dậy nhìn ra phía ngoài, phát hiện thấy Lai Vượng đang cố sống cố chết nắm chặt dây cương, nhưng con ngựa kéo xe vô cùng điên cuồng,
nó cứ liều lĩnh phi loạn qua những tảng đá trong rừng. Xe ngựa rung lắc
kịch liệt, ngựa của mấy gã hộ vệ cũng hí vang không ngớt, lờ mờ còn vẳng đến tiếng kêu hét sợ hãi của Liễu ma ma và Bạch Chỉ.
Diêu Văn Thanh thấy Lai Vượng không thể
khống chế được con ngựa, xe ngựa càng lúc càng tách xa khỏi con đường
mòn đâm vào trong rừng sâu, nét mặt cậu trở nên hoảng loạn, nhưng vẫn cố ngồi cho thật vững, nắm chặt tay Cẩm Sắt nói: “Chị đừng sợ!”
Cẩm Sắt cũng chẳng biết nói gì, chỉ
giương mắt nhìn con ngựa lồng lên phi như bay vào rừng, cây cối hai bên
không ngừng lùi về sau, xe ngựa hai lần liền suýt chút nữa thì đâm vào
thân cây, nhưng may có Lai Vượng ra sức điều khiển cho nên mới tránh
được. Lai Vượng hiện giờ vô cùng hoảng hốt liều mạng nắm chặt dây cương
bắt ngựa dừng lại, nhưng dù y gắng sức đến đâu đều chỉ như châu chấu đá
xe, chẳng hề có tác dụng.
Đột nhiên một tiếng “rắc” vang lên, sau đó là đến tiếng hét của Lai Vượng: “Tiểu thư, càng xe bị nứt rồi!”
Cẩm Sắt giật mình, càng xe vốn còn tốt
mà bây giờ mới qua một hồi xóc nảy đã bị nứt vỡ! Chắc chắn bởi có người
động vào! Thật khó ngờ, càng xe bằng gỗ chắc hẳn đã bị xẻ ra, cho nên
bây giờ bị tác động mạnh như thế mới có thể nứt gãy.
Con ngựa đột ngột lồng lên chắc chắn không phải chuyện ngoài ý muốn! Rõ ràng có kẻ muốn giết chết chị em bọn họ!
Cẩm Sắt vừa nghĩ vừa nhìn ra ngoài, mới
chốc lát thôi mà con ngựa đã lôi bọn họ chạy loạn trong rừng, bỏ xa đám
hộ vệ và nô tài ở phía sau, nàng lạnh lùng siết chặt bàn tay lại.
Là ai? Là kẻ nào muốn lấy mạng chị em nàng chứ!
Cẩm Sắt suy tư một chút rồi thôi, bởi
bây giờ chẳng còn thời gian nào mà ngẫm sâu nữa, vừa nãy nàng đã nghe rõ mồn một tiếng tung vỡ răng rắc của càng xe, xe ngựa đã tròng trành lắc
lư như vậy mà càng xe lại bị nứt thì sớm muộn gì cũng vỡ tan.
Xe ngựa đương chạy nhanh, càng xe mà bị
gãy, vậy thùng xe chắc chắn cũng bị tung ra, nếu đập vào thân cây, không chỉ thùng xe vỡ nát tan tành, mà chị em bọn họ không chết cũng trở
thành tàn phế.
Cẩm Sắt nghĩ mà toát mồ hôi lạnh, đoạn
nghe thấy Lai Vượng gào lên: “Tiểu thư, không xong rồi! Nô tài không
dừng ngựa được! Nô tài sẽ cố kìm ngựa chậm lại, tiểu thư và thiếu gia
mau nhảy xuống thôi!”
Y dứt lời lập tức gồng tay quấn chặt dây cương, làm con ngựa chậm lại một chút. Sắc mặt Cẩm Sắt càng trở nên
trắng bệch, đúng vào lúc này ngay gần đó vẳng tới tiếng vó ngựa, rõ ràng có người đang phi ngựa đuổi tới, Cẩm Sắt đoán ắt hẳn là hai gã ám vệ,
vì vậy đầu óc mới đỡ căng đôi phần, đoạn cao giọng với Lai Vượng.
“Ngươi gắng gượng một chút nữa thôi!”
Lai Vượng lại liếc nhanh xuống phía càng xe, hoảng hốt kêu: “Không kịp đâu, tiểu thư và thiếu gia mau nhảy xuống đi!”
Cẩm Sắt sợ hãi vô cùng, chốc lát sau
tiếng vó ngựa vang vọng ầm ầm, dường như đã chạy song song với chiếc xe
ngựa này, Cẩm Sắt bỗng nghe thấy một giọng nói cất lên.
“Nhảy xuống mau!”
Cẩm Sắt cực kỳ ngạc nhiên, bởi nàng nghe rõ giọng nói này không phải của ám vệ, mà là của Hoàn Nhan Tông Trạch!
Cẩm Sắt ngẩng đầu, phát hiện thấy một
người cưỡi ngựa song song với thùng xe, gã vừa thúc ngựa vừa ngoắc tay
ra hiệu với nàng, chiếc áo choàng dài trắng như tuyết của gã cuốn theo
chiều gió bay cuồn cuộn, đám lông gấu đen tuyền trên vai tung phất phơ,
đích xác là Hoàn Nhan Tông Trạch! Còn người cưỡi ngựa bên kia thùng xe
lại chính là kẻ áo đen ôm kiếm canh trong rừng mai hôm trước.
Cẩm Sắt chẳng hiểu tại sao Hoàn Nhan
Tông Trạch lại đột nhiên xuất hiện nơi đây, nhưng hiện giờ thùng xe như
thể chiếc lá bay phất phơ trong gió, nhảy khỏi xe là chuyện vô cùng cấp
bách. Nàng vội vã hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho bản thân thật bình
tĩnh rồi đập mạnh vào Văn Thanh đương mặt mày tái nhợt, hét lên: “Mau ra cửa xe, sau đó nhảy xuống theo chị!”
Văn Thanh nghe chị nói thế thì biết có
thể tin tưởng được những người này, cậu vịn chặt vào tay Cẩm Sắt, hai
chị em đỡ nhau bước tới phía cửa, vất vả vịn vào cửa xe, Cẩm Sắt ngồi
xổm nhìn xuống dưới đất, chỉ thấy đặc những tảng đá nhọn hoắt la liệt
khắp nơi, cứ loang loáng lướt qua mắt nàng.
Cẩm Sắt sống tới hai kiếp, vốn là người
luôn có khả năng bình tĩnh trước mọi chuyện, nhưng dẫu sao nàng cũng chỉ là một cô tiểu thư khuê các, chưa từng gặp cảnh nguy hiểm đến mức này.
Giờ đây nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi, đôi tay vịn vào cửa xe như thể
muốn nhũn ra. Bỗng dưng một tiếng “rắc” nữa truyền đến, tiếp đó vang lên tiếng hét mất kiên nhẫn và sốt ruột của Hoàn Nhan Tông Trạch.
“Nha đầu chết tiệt kia, lúc lừa gạt ta
sao không thấy nàng sợ hãi! Mau nhảy xuống, ta sẽ đỡ được nàng, sẽ không làm tổn thương đến gương mặt của tiểu mỹ nhân đâu!”
Cẩm Sắt nghe vậy bất chợt ngẩng đầu,
phát hiện thấy gương mặt Hoàn Nhan Tông Trạch đầy vẻ động viên, đôi mắt
xanh hơi híp lại, bàn tay to rộng vươn về phía nàng, tưởng chừng như hàm chứa sức mạnh làm yên lòng người. Nàng hít sâu một hơi vào lồng ngực,
sau đó quát Văn Thanh: “Nhảy!”
Cẩm Sắt quát một tiếng rồi nhắm nghiền
mắt, mím chặt môi, không màng gì nữa, lập tức nhảy xuống, đôi tai nàng
ngập tràn cơn gió lạnh ban mai, rốt cuộc nàng không nhịn nổi nữa, chợt
hét ầm lên. Nàng vừa hét vừa cảm thấy có một đôi tay nắm chặt vòng eo
nàng, sau đó thân thể được người khác kéo lên.
Trong nháy mắt, nàng mơ mơ màng màng,
không hiểu Hoàn Nhan Tông Trạch làm thế nào đỡ được mình, nhưng thoáng
một cái nàng đã ngồi vững trước lưng ngựa của gã. Dựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của gã, Cẩm Sắt còn đương mơ hồ mới bình tĩnh lại một chút,
ngay sau đó nàng nghe thấy một tiếng nổ ầm ầm. Con ngựa thoát khỏi chiếc thùng xe, hí dài rồi phi băng băng vào trong rừng, nháy mắt đã mất tăm
mất dạng.
Cẩm Sắt nghe thấy tiếng nổ chợt mở mắt
ra nhìn, ngay tức khắc thấy thùng xe đập vào thân cây đại thụ vỡ tan
thành năm mảnh! Đôi mắt nàng mở lớn, nét mặt thoắt trắng bệch, hoảng hốt vội vã tìm quanh, phía sau bỗng dưng vang lên giọng nói của Văn Thanh.
“Chị à, em vẫn ổn!”
Cẩm Sắt vội vàng ngoảnh lại thì nhìn
thấy Văn Thanh đang ngồi trên lưng ngựa của Ảnh Thất, đương nhìn về phía nàng, mặc dù sắc mặt em tái nhợt, nhưng tinh thần có vẻ rất tốt, chắc
hẳn không bị thương. Cẩm Sắt thấy thế thì thân thể đương cứng đờ mới đột nhiên thả lỏng, mệt mỏi dựa vào lồng ngực Hoàn Nhan Tông Trạch.
Nhưng rồi nàng lại nghĩ tới người đánh
xe Lai Vượng, Lai Vượng là con trai duy nhất của Vương ma ma, lại là nãi huynh* của nàng, vừa nãy nếu không có Lai Vượng liều mạng điều khiển xe ngựa thì nàng và Văn Thanh chưa chắc đã đợi được đến lúc Hoàn Nhan Tông Trạch đến. Nhưng nàng còn chưa cất tiếng hỏi, Hoàn Nhan Tông Trạch
dường như đoán ra ưu tư của nàng, gã nói: “Nàng vừa nhảy xuống, gã phu
xe kia cũng nhanh trí nhảy xuống theo, có lẽ đã bị thương nặng, có điều
chắc không nguy hiểm tới tính mạng.”
*Nãi huynh: Nãi là sữa, huynh là
anh trai. Nãi huynh tớ không tìm được từ thay thế tương đương, các cậu
có thể hiểu Vương ma ma là nhũ mẫu của Cẩm Sắt, nhũ mẫu là người chuyên
chăm sóc và cho trẻ con bú thời phong kiến, Lai Vượng là con trai Vương
ma ma, vậy Cẩm Sắt và Lai Vượng đều được ăn sữa từ Vương ma ma, cho nên
gọi là anh em cùng chung một dòng sữa nhé =___= Tuy gọi là nãi huynh
nhưng hai người này không có quan hệ huyết thống, không quá thân thiết
cho nên xưng hô mình vẫn để theo kiểu chủ – tớ nhé.
Gã dứt lời, Cẩm Sắt mới hoàn toàn buông lỏng tâm tư, một lần nữa dựa sát vào lồng ngực gã.
Nghĩ tới chiếc xe ngựa vỡ nát tanh bành, nghĩ tới cảnh tượng nguy hiểm ban nãy, làm sao nàng có thể không sợ cơ
chứ? Nếu Hoàn Nhan Tông Trạch đến chậm một chút, e rằng bản thân nàng và Văn Thanh thật sự phải bỏ mạng chốn rừng sâu này.
Nàng cứ mải miết nghĩ ngợi, thầm trách
bản thân thiếu đề phòng, băn khoăn tư lự, chẳng hề phát hiện ra Hoàn
Nhan Tông Trạch không hề dừng ngựa, mà gã cứ thúc ngựa đi một mạch vào
sâu trong rừng. Đến khi Cẩm Sắt phát hiện ra chẳng thấy bóng dáng Văn
Thanh và Ảnh Thất đâu thì mới biết rằng nơi đây chỉ còn lại hai người
bọn họ cùng tiếng vó ngựa.
Cẩm Sắt giật mình, quay đầu lại trừng
mắt với Hoàn Nhan Tông Trạch , vẻ mặt đầy cảnh giác: “Ngài muốn đưa tiểu nữ đi đâu? Ngài định làm gì vậy?!”
Hoàn Nhan Tông Trạch nghe vậy thì cúi
đầu xuống ngắm gương mặt xinh đẹp của Cẩm Sắt gần ngay trước mắt, gã
chợt chau mày, đôi mắt xanh híp lại, môi nhếch nụ cười cợt nhả: “Cẩm Sắt thông minh như vậy, nàng nói xem ở chốn rừng sâu vắng bóng người này,
Bản Vương muốn định làm gì?”
Gã dứt lời liền cúi sâu thêm chút nữa,
dựa sát mặt vào cổ Cẩm Sắt, hít hà hương vị trên người nàng, sau đó cất
giọng ngất ngây: “Thơm quá, Cẩm Sắt cứ túm chặt áo ta không buông là
muốn làm gì vậy? A, chẳng lẽ tiểu mỹ nhân muốn cởi quần áo của Bản Vương chăng, nàng cần gì phải tự mình làm, chỉ cần nói một câu, Bản Vương
đương nhiên sẵn lòng làm hộ.”
Gã dứt lời liền liếc nhìn tay phải Cẩm
Sắt, bấy giờ Cẩm Sắt mới phát hiện ra rằng chẳng biết từ lúc nào bàn tay phải của nàng lại nắm chặt quần áo của Hoàn Nhan Tông Trạch không rời.
Nàng vừa thẹn vừa giận, vừa cáu vừa bực, có điều nàng sống tới hai kiếp, ngồi xe ngựa thì nhiều, nhưng cưỡi ngựa lại mới là lần đầu, vả lại ban
nãy gặp đại nạn nên thâm tâm cảm thấy vô cùng sợ hãi, vì thế thân thể cứ tự nhiên dán sát vào lồng ngực gã.
Lưng ngựa vốn tròng trành, nàng lại ngồi nghiêng, con ngựa lại chạy băng băng, cho nên ít nhiều đụng chạm vào
lồng ngực của Hoàn Nhan Tông Trạch, lúc trước nàng vẫn thấy bình thường, nhưng bây giờ khi quay lại nói chuyện với gã, thân thể nàng lập tức đối diện với thân thể gã, bộ ngực mới nhú như chiếc bánh bao nhỏ của nàng
khó tránh khỏi chạm vào lồng ngực rắn rỏi của gã.
Ban nãy vì còn đương hoảng sợ nên nàng
không phát hiện ra tư thế có gì không ổn, nhưng bây giờ bị gã nhắc tới,
nàng cúi đầu xuống nhìn, thấy ngực mình đụng vào ngực gã, cảm giác nhoi
nhói tưng tức như kim châm lan khắp toàn thân, cảm giác này làm nàng
chợt trở nên cáu kỉnh, cơn bực mình lập tức bốc lên, càng khiến gương
mặt nàng thẫm đỏ.
Nàng vội vã buông áo gã ra, xoay người
muốn tránh. Nhưng nàng vừa động thì cơ thể suýt chút nữa ngã xuống như
tên bắn, Hoàn Nhan Tông Trạch phải nắm chặt lưng áo nàng mới kéo nàng
lên ngồi vững lại được.
Gương mặt Cẩm Sắt hây đỏ, nàng nhăn mày
nhíu mặt chẳng nói chẳng rằng cho nên không nhìn thấy Hoàn Nhan Tông
Trạch cũng có vẻ mất tự nhiên, đôi tai gã bừng đỏ một màu.
Cẩm Sắt để gió thổi tan bớt độ nóng trên mặt, thấy Hoàn Nhan Tông Trạch không có ý định dừng lại thì mới ngẩng
đầu buồn bực nói: “Ngài thả tiểu nữ xuống!”
Hoàn Nhan Tông Trạch cau mày, hiếm khi
gã không trêu ghẹo Cẩm Sắt nữa, chỉ nói: “Nàng yên tâm đi, một lát nữa
ta sẽ đưa nàng quay về trước khi đám nô tài Diêu gia kịp tìm tới.”
Cẩm Sắt ủ ê túm lấy bờm ngựa im lặng
không đáp, Hoàn Nhan Tông Trạch chẳng hiểu đương nghĩ gì mà cũng không
lên tiếng. Trong nhất thời Cẩm Sắt chỉ nghe thấy bên tai vẳng tiếng gió
thổi và tiếng tim đập của bản thân. Sự tĩnh lặng tràn ngập cộng với việc Hoàn Nhan Tông Trạch bỗng dưng im tiếng làm Cẩm Sắt cảm thấy có phần
khó chịu, nhưng nàng cũng chẳng biết làm gì hơn là mặt co mày cáu, thầm
cầu mong gã dừng ngựa lại mau.
Cũng may, chỉ một lát sau Hoàn Nhan Tông Trạch dừng ngựa lại, Cẩm Sắt thở phào nhẹ nhõm, Hoàn Nhan Tông Trạch
xuống ngựa, giơ tay phải đỡ nàng. Bọn họ đã đụng chạm cơ thể với nhau,
bây giờ Cẩm Sắt cũng chẳng màng e thẹn thêm nữa, nàng lập tức đặt tay
vào lòng bàn tay rộng lớn của Hoàn Nhan Tông Trạch, khiến gã vô cùng
kinh ngạc, sau đó gã mới nắm chặt tay nàng, tay còn lại đỡ vào bờ eo đưa nàng xuống đất.
Đứng vững được rồi, Cẩm Sắt ngay lập tức lùi sau hai bước, nhìn quanh ngó quất hồi lâu cũng chẳng rõ đây là nơi
nào. Nàng quay đầu nhìn sang Hoàn Nhan Tông Trạch, đương muốn cất tiếng
hỏi han, chợt thấy gã đưa lưng về phía nàng, bắt đầu cởi quần áo!
Cẩm Sắt giật thót, mở to mắt nhìn, đầu
ầm tiếng vang, sau đó chợt nảy suy nghĩ, vội vội vàng vàng lấy ra bình
sứ từ trong ngực. Đến khi cầm chắc chiếc bình sứ trong tay rồi, nàng mới thở chậm lại, nhanh chóng rút ra chiếc khăn đậy bình đi từng bước tới
gần Hoàn Nhan Tông Trạch.
Tim nàng đập như trống bỏi, vừa thầm
tính nhất định phải thừa dịp gã không để ý tiên phát chế nhân*, vừa sợ
Hoàn Nhan Tông Trạch đột ngột phát hiện ra suy nghĩ của mình, cho nên
nàng cảm giác có mấy bước chân thôi mà lâu la vô cùng, khó khăn lắm mới
nhẹ nhàng tới được đằng sau lưng Hoàn Nhan Tông Trạch, Cẩm Sắt đương
muốn cầm khăn phất qua mặt gã, chẳng ngờ đúng lúc nàng nhấc tay lên, gã
cũng lập tức xoay người nắm chặt cổ tay nàng, cất tiếng: “Nàng làm gì
vậy?”
*Tiên phát chế nhân là một trong ba
mươi sáu kế của Binh Pháp Tôn Tử, ý chỉ ra tay trước để chiếm ưu thế, dễ dàng khống chế đối phương. Trong chiến tranh thì có nghĩa tiến công
trước để áp chế quân địch giành quyền chủ động trên chiến trường, phá vỡ thế chủ động, tiêu hao lực lượng và sức mạnh của đối phương.
Gã vừa hỏi vừa ngửi thấy một hương thơm
thoảng qua, sau đó gã nhìn thấy Cẩm Sắt đương trợn trừng mắt. Còn chưa
kịp phản ứng gì, Cẩm Sắt chợt giãy dụa thoát khỏi sự kiềm chế của gã,
rồi nàng nhanh chóng nhấc chân đá mạnh vào bụng gã. Khi Hoàn Nhan Tông
Trạch ngửi thấy mùi thơm kia chợt nhận thấy tay chân có phần rệu rã, bây giờ bị nàng đá cho một cú tức thời làm gã ngã phệt mông xuống đất.
Gã chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt đến
mức phải nhắm mở vài lần để tỉnh táo lại, sau đó gã trợn mắt với Cẩm
Sắt, còn chưa kịp tức tối gào lên, đã thấy Cẩm Sắt cứng ngắc người ngây
ngẩn nhìn chằm chằm vào ngực gã, đột nhiên chỉ tay vào gã, giật mình
nói: “Vết thương của ngài bị rách ra rồi kìa?”
Hoàn Nhan Tông Trạch cúi đầu nhìn xuống, vừa mới cởi áo ngoài ra đã thấy áo lót trắng bên trong nhuộm một màu đỏ tươi dị thường. Gã ngẩng đầu lên, thấy Cẩm Sắt tỏ vẻ áy náy thì mới
chợt hiểu ra tất thẩy, tức thì tức giận quát: “Diêu Cẩm Sắt!”