Danh Gia Vọng Tộc

Chương 72: Chương 72




Suy nghĩ mông lung mà không tìm ra manh mối nào, Cẩm Sắt đành tạm thời bỏ qua chuyện này. Diêu Lễ Hách bỏ nàng và Tạ Thiếu Văn lại trong thư phòng, không cho người bén mảng, chắc hẳn không còn mưu đồ gì khác ngoài mong muốn lấy lòng Tạ Thiếu Văn, để hắn thuyết phục nàng ngoan ngoãn bước vào Hầu phủ. Xem ra Diêu Lễ Hách vẫn là một đấng trượng phu, không trơ tráo tới mức liên thủ với Tạ Thiếu Văn hủy hoại danh tiết của nàng.

Ban nãy lúc lao khỏi thư phòng mà không thấy đám Bạch Chỉ, Cẩm Sắt liền đoán Diêu Lễ Hách cố tình kêu người tránh xa, để nàng và Tạ Thiếu Văn dễ bề trò chuyện, bây giờ đã qua một hồi lâu, thể nào cũng có người qua xem xét ngó nghiêng, Cẩm Sắt biết Hoàn Nhan Tông Trạch đã hiểu rõ ý mình, bèn cất giọng bảo: “Tiểu nữ phải trở về đây.”

Hoàn Nhan Tông Trạch lập tức làm bộ tủi thân, điệu bộ y hệt nàng dâu nhỏ u oán, khiến Cẩm Sắt phá lên cười, gã thấy vậy càng trừng mắt gắt: “Thật vô lương tâm!”Cẩm Sắt nhoẻn cười, nhớ ban nãy gã làm mọi cách chỉ để nàng bớt giận bớt buồn, tức thì khó thốt lời vô tình, nàng nhìn về phía ngực gã, đoạn cất giọng hỏi: “Vết thương của ngài tốt hơn rồi chứ?”

Hoàn Nhan Tông Trạch nhướn mày trả lời: “Vốn đỡ nhiều rồi, nhưng vì hôm trước cứu nàng nên lại toác ra, đã thế còn bị nàng bồi thêm cho cú đá, mới qua mấy ngày, sao có thể lành ngay được? Vẫn còn đau lắm!”

Cẩm Sực sực nhớ tới hôm hiểu nhầm gã, tức thì hơi thẹn, Hoàn Nhan Tông Trạch thấy vậy thì cất tiếng: “Bề ngoài trông nàng mềm yếu, nhưng thật ra lòng dạ vô cùng cứng rắn, so với Tạ Thiếu Văn, xem ra ta vẫn được nàng đối xử tử tế chán, thôi, không so đo với nàng nữa.”

Gã nói vậy càng khiến nàng thẹn thùng, tuy nhiên nàng vẫn giở giọng cứng cỏi: “Đáng tiếc hôm nay chỉ có mình ngài là khán giả, nếu khiến Tạ Thiếu Văn mất hết thể diện giữa phố chợ thì tiểu nữ mới càng vui.”

Gã ngạc nhiên, bất giác cười vang.

Cẩm Sắt bèn mở lời: “Tiểu nữ thật sự phải trở về.”

Trước kia khi Cẩm Sắt luôn tỏ thái độ dửng dưng lạnh nhạt, gã đã suốt ngày mong chờ nhung nhớ, giờ thái độ của nàng dành cho gã bớt lạnh lùng hơn, gã càng không muốn xa cách, nhưng gã cũng biết nơi này không tiện trò chuyện lâu, nên dù lòng chẳng muốn cũng đành để nàng đi.

Một lúc sau, Tạ Thiếu Văn được hai gã hộ vệ to cao lực lưỡng của Diêu gia khiêng vào trong một căn phòng. Tạ Thiếu Văn vào phủ, Diêu Lễ Hách đích thân tiếp đãi, mấy gã sai vặt đi theo hắn cũng được tổng quản Diêu phủ chiêu đãi rượu thịt tử tế ở phòng dành cho kẻ gác cổng.

Cửa phòng bật mở, đám người bên trong đang nâng chén chúc tụng, đột nhiên thấy một người bộ dạng dở sống dở chết được khiêng vào, ngay sau đó nghe hai gã hộ vệ cất giọng rõ ràng: “Lão gia có lời, Võ An hầu phủ ỷ thế hiếp người quá đáng, thế tử gia tới tạ lỗi, Diêu phủ không nhận nổi, mời về cho.”

Hai gã hộ vệ chưa để đám người bên trong kịp hiểu chuyện đã vội vã rời phòng, gã sai vặt của Võ An hầu phủ vừa nhận ra người toàn thân bầm dập nằm dưới đất là Tạ Thiếu Văn thì vô cùng sợ hãi, vội sai đám nô tài đi theo nâng hắn dậy, vừa chửi mắng khóc lóc vừa cuống cuồng khiêng Tạ Thiếu Văn rời phủ. Trong khi đó Diêu tổng quản phát hiện thấy điều bất thường thì không đuổi theo đám người Tạ Thiếu Văn mà quay sang truy tìm tung tích hai gã hộ vệ.

Nhóm người Võ An hầu phủ tức tối rời phủ, sợ rằng bọn họ nhất định sẽ bẩm chuyện này cho nương nương trong cung và Hầu gia chốn kinh thành để họ xử trí, Diêu tổng quản nghĩ mà hãi, vội ba chân bốn cẳng chạy vào phủ tìm Diêu Lễ Hách, trong đầu vẫn chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào.

Diêu Lễ Hách đương dùng trà với Băng Liên, nghe tổng quản bẩm lại mà càng chẳng hiểu ra làm sao, theo suy tính của y, đáng lẽ bây giờ Tạ Thiếu Văn đang ôn chuyện thân mật với Cẩm Sắt tại thư phòng chứ, y vội vã quành về thư phòng nhưng không thấy bóng dáng một ai, bấy giờ mới tin lời tổng quản, y một mặt sai người đi tìm hai gã hộ vệ đó, mặt khác gấp gáp tới Y Huyền viện.

Lúc y bước vào viện, Cẩm Sắt đã thay sang áo vạt chéo thêu dây hạnh hoa nhụy đỏ, đang thư thái dùng tổ yến, Vương ma ma đưa Diêu Lễ Hách tới phòng khách, Cẩm Sắt chẳng vội nghênh đón, xong xuôi đâu đấy mới bước ra ngoài.

Ra đến phòng khách, thấy Diêu Lễ Hách không ngồi xuống mà cứ lượn tới lượn lui trong phòng, nàng thầm khinh thường mỉa mai, tiến lên trước thi lễ, ngạc nhiên hỏi: “Sao bỗng dưng chú lại tới đây, có chuyện gì sao?”

Diêu Lễ Hách thấy Cẩm Sắt thay đổi y phục, chừng như đã quay về từ lâu thì cau chặt mày, đanh mặt hỏi: “Ta bảo con tiếp đãi thế tử tại thư phòng, con tiếp đãi kiểu gì vậy? Tại sao thế tử lại bị khiêng rời phủ trong trạng thái bầm dập toàn thân thế hả?!”

Cẩm Sắt càng tỏ ra kinh ngạc, vội hỏi: “Thế tử bị đánh ư? Sao lại như vậy?” Dứt lời, nàng liền giương đôi mắt đẫm lệ về phía Diêu Lễ Hách, đoạn tiếp lời: “Chú hỏi kỳ lạ thật, thế tử tới bái phỏng, sao đến lượt con tiếp đãi chứ. Khi ấy chú đương vội vàng nên quên khuấy lễ giáo, nhưng con thì không dám mảy may quá trớn. Bởi thế, chú vừa đi, con cũng lập tức xin cáo lui, thế tử là người trọng lễ nghĩa, nên liền cho phép con trở về, còn bảo bản thân ngài cũng phải quay về chăm nom Hầu phu nhân, nên cũng rời phủ ngay sau đó. Con về viện đã non nửa canh giờ. Bây giờ thế tử đáng lẽ phải ở trong biệt viện Võ An hầu phủ rồi chứ, sao có thể bị đánh tới nông nỗi phải khiêng ra khỏi phủ?”

Nàng dứt lời lại rơm rớm lệ, nói: “Mặc dù thế tử gặp chuyện trong phủ, nhưng chú sao có thể trách cứ con như thế, chẳng lẽ chú nghi ngờ con động thủ đánh ngài ấy? Thế tử là người biết võ, một thiếu nữ tay trói gà không chặt như con mà có thể chế ngự được ngài ấy ư? Nếu chú vẫn không tin, mang lòng hoài nghi người trong viện này, vậy chú bảo quản gia tra rõ xem, hôm nay ngoại trừ Bạch Chỉ và Bạch Hạc, đám nha hoàn bà vú trong viện chưa hề rời sân lấy một bước. Còn nữa, con muốn hỏi chú thêm việc này, hai đứa nha hoàn của con đâu rồi, tại sao đến giờ vẫn chẳng thấy mặt mũi chúng đâu?”

Bạch Chỉ và Bạch Hạc dĩ nhiên bị Diêu Lễ Hách cố tình phái đi làm việc khác, y nghe Cẩm Sắt vặn ngược lại thì vừa lo lắng vừa sốt ruột, biết rõ không tìm hiểu được gì ở con bé này, y miễn cưỡng kìm giận, cất tiếng: “Ta mới hỏi vài câu, con không biết thì thôi, sao phải nức nở lên. Ta mới sai hai đứa nha hoàn của con đi làm chút việc, chắc bọn chúng mải chơi nên về trễ đấy. Các ngươi còn không mau dỗ dành Tứ tiểu thư đi, thôi được rồi, ta không hỏi nữa, ta phải đi đây. Con nghỉ đi.”

Diêu Lễ Hách mải miết rời đi, Cẩm Sắt thờ ơ nhìn y chạy như bay mà thầm cười giễu, đoạn xoay người vào phòng trong. Trong khi đó, tổng quản Diêu phủ tìm mãi mà chẳng thấy bóng dáng hai gã hộ vệ lạ hoắc đâu, y đã sớm phát hiện hai kẻ đó dường như không phải nô bộc Diêu gia, nhưng vì lúc đó sự tình xảy ra quá đột ngột, nên chưa kịp phản ứng lại thì đã mất dấu, giờ lật tung cả phủ lên mà vẫn không thu được kết quả gì, y đành bẩm lại nguyên văn cho Diêu Lễ Hách, khiến Diêu Lễ Hách tức tối nghẹn họng, quăng thẳng chén trà trong tay xuống đất vỡ tan tành.

Sự việc xảy ra ngay tại Diêu gia, thế mà y chẳng thể phát hiện ra bất kỳ manh mối gì, Diêu Lễ Hách tức thì vừa lo vừa tức. Diêu tổng quản thấy y giận dữ như vậy thì chỉ lo bị vạ lây, bèn vội quân sư: “Lão gia, Diêu gia ta vốn là gia tộc phú quý nhất nhì Giang Châu. Hộ vệ Diêu phủ dù võ nghệ không tới mức xuất chúng, nhưng cũng không phải hạng vô dụng, hai kẻ kia bộ dạng xuất quỷ nhập thần như vậy, sợ rằng lai lịch không tầm thường.”

Diêu Lễ Hách thoáng bình tĩnh lại, bắt đầu đăm chiêu tư lự, tổng quản lập tức tiếp lời: “Lão gia, chuyện hôm nay chắc hẳn có liên quan tới Tứ tiểu thư, nô tài nghe nói Tứ tiểu thư rất được Bình Nhạc Quận chúa coi trọng, lão gia xem, hai kẻ đó liệu có phải người của Trấn Quốc công phủ hay không?”

Diêu Lễ Hách suy đi ngẫm lại cũng chỉ nghĩ ra khả năng này, Trấn Quốc công phủ lẫn Võ An hầu phủ y đều không thể đắc tội, nếu chuyện này thật sự liên quan tới Trấn Quốc công phủ, vậy y đành chịu không thể giải quyết nổi. Có điều dù chuyện này do bọn họ gây ra thật hay không, y nhất định phải khiến Tạ Thiếu Văn tin thành như vậy. Bởi nếu không đổ cho họ, Diêu phủ căn bản không thể đỡ nổi cơn thịnh nộ của Võ An hầu phủ.

Quyết định xong xuôi, Diêu Lễ Hách nuốt giận, vội sai sử: “Ngươi mau đi chuẩn bị lễ vật rồi theo ta tới biệt viện Hầu phủ tạ lỗi.”

Mặt khác trong Lạc Du viện, Diêu Cẩm Ngọc nghe nói Tạ Thiếu Văn vào phủ thì vẫn luôn bồn chồn không yên, có điều nàng ta vẫn nhớ tới chuyện bẽ bàng hôm mừng thọ lão thái thái, vả lại giờ đương bị cấm túc, mẫu thân lại ở thôn trang, dù có nhung nhớ hắn đến đâu nàng ta cũng không dám hành xử tùy tiện. Nàng ta nhẫn nhịn quanh quẩn trong phòng, nghe chuyện Tạ Thiếu Văn bị đánh khiêng ra khỏi phủ thì càng lúc càng nóng lòng, toan xông thẳng ra ngoài.

Hạ ma ma lập tức ngăn cản, gấp giọng nói: “Tiểu thư, thế tử đã rời phủ rồi, tiểu thư có đuổi theo cũng vô ích.”

Diêu Cẩm Ngọc ngẩn người, giậm mạnh chân xuống đất, xoay người khóc nức lên, nhào xuống giường thổn thức một hồi, sau rồi mới ngẩng đầu bảo đám nô tài: “Ta không sao, các ngươi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”

Tạ Thiếu Văn đã rời phủ, đám Hạ ma ma cũng không sợ Diêu Cẩm Ngọc nghĩ lung tung rồi đòi ra ngoài nữa, bọn họ thấy nàng ta bình tĩnh lại thì ai nấy đều tự giác lui ra ngoài. Trong phòng, Diêu Cẩm Ngọc mở trừng mắt, siết chặt tay lại. Nàng ta nhớ tới lời mẫu thân dặn dò khi rời phủ, rằng chuyện hôn sự với Võ An hầu phủ hẳn khó thành, càng nghĩ càng thấy đau thắt lòng, khổ sở như bị ngạt thở vậy.

Tạ Thiếu Văn nho nhã phong độ, vẻ ngoài tuấn mỹ bất phàm, cử chỉ ôn tồn cao quý, Diêu Cẩm Ngọc càng nghĩ càng nghiến chặt răng, càng nghĩ càng kiên quyết không muốn từ bỏ! Tâm tư nàng đều đặt cả vào hắn, nếu phải gả cho kẻ khác, bảo nàng làm sao chịu nổi?

Mẫu thân bảo dù thế nào chăng nữa cũng sẽ tìm hôn sự tốt khác cho nàng, nhưng ở Giang Châu này liệu có gia tộc nào sánh được với Diêu gia chứ? Dù tốt đến đâu cũng chẳng bằng nửa phần Võ An hầu phủ, chẳng so được nửa ngón chân Tạ Thiếu Văn.

Bảo nàng phải cam chịu số phận, chi bằng lấy dây thừng thắt cổ nàng cho xong! Nhưng giờ đây xảy ra sự tình này, Võ An hầu phủ sao còn muốn kết thông gia với họ Diêu chứ? Họ chắc hẳn sẽ từ hôn, nếu từ hôn rồi Tạ Thiếu Văn sẽ chẳng còn dính dáng gì với Diêu gia, hắn ở kinh thành, nàng ở Giang Châu, vậy sau này… Sau này chẳng phải ngay cả trông thấy hắn cũng khó khăn sao?!

Diêu Cẩm Ngọc đau lòng khôn cùng, nàng ta không cam tâm, nàng ta bất thần đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, ánh mắt chợt hiện vẻ kiên quyết.

Không được, nàng ta nhất định phải nghĩ ra cách, nhất định sẽ có cách.

Bất kể thế nào, việc quan trọng đầu tiên vẫn phải là hủy bỏ lệnh cấm túc. Hơn nữa, đám nô tài như Hạ ma ma luôn luân phiên canh chừng, muốn làm gì cũng khó.

Diêu Cẩm Ngọc tư lự, bất chợt hô to: “Hạ ma ma, Hạ ma ma, mau vào đây!”

Khi Hạ ma ma bước vào, Diêu Cẩm Ngọc đang ngồi cạnh bàn bát tiên, tay vuốt ve hoa văn của chiếc hộp gỗ tử đàn trên bàn, thần sắc hơi nôn nóng.

“Tiểu thư có việc phân phó lão nô ư?”

Diêu Cẩm Ngọc vội đáp: “Ma ma mang ghế con tới đây ngồi xuống đã.”

Hạ ma ma thấy Diêu Cẩm Ngọc tươi cười, thái độ vô cùng mềm mỏng ôn hòa thì bất chợt thấy lo trong dạ, bà mang ghế con tới ngồi xuống, nghe Diêu Cẩm Ngọc cất tiếng: “Ma ma à, hiện giờ mẫu thân không có trong phủ, ta lại bị cấm túc, ma ma cũng thấy đấy, đám nô tài mượn gió bẻ măng, dám bỏ bê ta, mấy ngày nay đồ ăn thức uống đều thua xa trước kia. Tuy ta đã gửi thư cho Đại ca và Đại tẩu, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, trong khi đó Nhị ca lại là người hồ đồ, Nhị tẩu thì vô dụng, nếu ta không vì mẫu thân mưu tính, biết bao giờ người mới trở về đây.”

Xem Diêu Cẩm Ngọc hiểu biết như vậy, Hạ ma ma bỗng thấy cảm động thay Ngô thị, bà rơm rớm bảo: “Đại tiểu thư nói chí phải, tiểu thư cuối cùng cũng lớn khôn rồi, biết hiếu thảo với phu nhân, phu nhân mà nghe được lời này hẳn là xúc động lắm.”

Diêu Cẩm Ngọc nhoẻn cười tiếp lời: “Trước kia ta nông nổi khờ dại, khiến mẫu thân và ma ma phí công nhọc lòng, giờ mẹ gặp khó khăn, ta tất nhiên phải trưởng thành hơn chứ. Mẹ quay về được hay không nhất định phải xem ý bà nội, bà mà nguôi giận thì sẽ để mẹ trở về, cha vì nể mặt hai anh ta, hẳn sẽ không ngăn cản. Nếu ta khiến bà vui vẻ, chiếm được lòng bà, ngày ngày phân trần giúp mẹ, vậy sau này việc mẹ hồi phủ sẽ càng thuận tình hợp lý hơn. Có điều bây giờ bà nội toàn nghe kẻ khác gièm pha, ghét bỏ ta, bắt ta ở lỳ trong viện, dù ta muốn tỏ lòng hiếu thảo cũng không biết nên làm thế nào, ma ma à, chuyện này chúng ta nhất định phải tính cho thật kỹ, không thể cứ ngồi im chờ đợi như vậy.”

Hạ ma ma cũng cho là đúng, bà gật đầu bảo: “Tiểu thư chớ sốt ruột, tiểu thư là cháu gái ruột thịt của lão thái thái, người muốn tốt cho tiểu thư nên mới ra lệnh cấm túc, chỉ cần tiểu thư ngoan ngoãn ở yên trong viện, lão thái thái sẽ tự khắc biết tiểu thư đã sửa đổi thái độ, sớm muộn gì người cũng hủy bỏ lệnh thôi.”

Diêu Cẩm Ngọc sao có thể không vội, theo lời Hạ ma ma, chí ít cũng phải mất vài ba tháng Quách thị mới nhớ tới nàng, đến lúc đó dù nàng ra được khỏi viện này thì Tạ Thiếu Văn cũng rời Giang Châu từ lâu rồi, phỏng có ích gì!

Nàng ta ra chiều hiểu rõ, nhưng lại nói: “Tuy ta biết thế, có điều mẹ không có trong phủ, thím Tư nhân thể trắng trợn cắt đặt nhân thủ của Tứ phòng vào khắp mọi nơi. Thím Tư luôn bất hòa với mẹ, thích nhất đơm đặt chuyện lung tung về ta và mẹ trước mặt bà nội. Giờ mẹ lại không ở trong phủ, thím ấy chẳng phải càng được thể sao? Dù có là máu mủ ruột rà, bà nội thương yêu ta tới đâu, cũng khó tránh lâu ngày bị tác động. Bởi thế, ta nghĩ nhất định phải tìm người nói giúp ta và mẹ trước mặt bà mới được.”

Hạ ma ma ngẫm cũng đúng, bà ta nói: “Tiểu thư suy nghĩ chu đáo lắm.”

Diêu Cẩm Ngọc tiếp ngay: “Người có thể nói giúp trước mặt bà nội cũng chỉ có đám Đại nha hoàn trong viện và Lưu ma ma. Lưu ma ma rất được bà nội nể trọng, lúc bà nội chưa lấy chồng, Lưu ma ma đã là chưởng quản mọi sự, sau này còn mang theo cả gia đình cùng tới Diêu gia, bao năm qua những gia nhân cũ bên bà nội chỉ còn độc Lưu ma ma, bà nội chắc chắn tin lời bà ấy. Nếu bà ấy chịu giúp ta, thì một lời của bà ấy còn giá trị hơn vô số lời người khác.”

Hạ ma ma chợt chau mày bảo: “Tuy Lưu ma ma rất được lão thái thái tin tưởng, nhưng bà ta luôn tận tâm trung thành, chỉ dùng tiền bạc thì khó mà lấy lòng được…”

Hạ ma ma đưa mắt nhìn hộp gỗ tử đàn trên bàn, Diêu Cẩm Ngọc cười nói: “Thứ này không phải để tặng Lưu ma ma, bà ấy là người đắc lực bên bà nội ta, đồ quý hiếm gì mà chưa từng thấy chứ, mấy món trang sức vặt vãnh này không thể lọt vào mắt bà ấy được.”

“Tiểu thư định làm thế nào?”

Diêu Cẩm Ngọc thấy Hạ ma ma khó hiểu thì mới cất tiếng giải thích: “Lưu ma ma cả đời chỉ sinh được một cậu con trai, bà lại không may trở thành góa phụ từ lúc còn trẻ, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau từ bấy tới giờ, bà ấy quan tâm nhất là cậu con trai Phúc Sinh. Phúc Sinh hiện giờ 25 tuổi nhưng vẫn chưa lấy được vợ, năm ngoái hắn ta tình cờ gặp gỡ nha hoàn Diệu Hồng của ta tại hoa viên, vẫn rất yêu thích, còn từng làm ầm lên với Lưu ma ma, bắt bà ấy phải cưới bằng được Diệu Hồng về, ma ma chắc cũng rõ chuyện này rồi…”

Đại nha hoàn (nha hoàn nhất đẳng) và nha hoàn nhị đẳng bên người Diêu Cẩm Ngọc đều do đích thân Ngô thị chọn lựa kỹ càng, vất vả bồi dưỡng từ đám gia nô trong phủ. Đặc biệt hơn, tuổi tác của Diệu Hồng, Diệu Thanh đều ngang tuổi Diêu Cẩm Ngọc, Ngô thị chọn hai người họ dự tính để sau này trở thành nha hoàn hồi môn cho Diêu Cẩm Ngọc. Mặc dù tướng mạo họ không bằng nàng ta, nhưng vẫn có phong vận lả lướt riêng, lại đều là người trung thành nhân hậu, người nhà của họ Ngô thị nắm rõ như lòng bàn tay, có thể thấy rõ Ngô thị tốn bao công sức với họ.

Phúc Sinh, con trai Lưu ma ma sở dĩ 25 tuổi chưa lấy vợ là do hắn ta tên Phúc Sinh nhưng lại là người không có phúc, Lưu ma ma khó nhọc sinh ra hắn, có lẽ ở trong bụng mẹ lâu quá, nên bẩm sinh hắn đã là một thằng ngốc. Đã thế thằng ngốc này lại còn thích gái đẹp, vừa trông thấy Diệu Hồng bên người Diêu Cẩm Ngọc đã yêu, nhưng Ngô thị vất vả lắm mới bồi dưỡng được hai đứa nha hoàn hữu dụng, sao có thể dâng cho hắn? Lúc đó Ngô thị vẫn còn quyền thế trong phủ, không cần phải xu nịnh Lưu ma ma, bởi vậy khi Lưu ma ma ngỏ ý muốn lấy Diệu Hồng làm vợ cho con trai với lão thái thái, lão thái thái truyền đạt lại cho Ngô thị, Ngô thị từ chối thẳng thừng ngay lập tức.

Khi ấy Diêu Cẩm Ngọc biết chuyện cũng tức giận mắng Phúc Sinh là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, khiến Diệu Hồng cảm động tới mức dập đầu cảm tạ sát đất, chẳng ngờ hôm nay mới một năm trôi qua, tình thế đã thay đổi. Nghe khẩu khí của Diêu Cẩm Ngọc, rõ ràng nàng ta dứt khoát sẽ dâng Diệu Hồng cho Lưu ma ma.

Hạ ma ma chần chừ: “Tiểu thư, dù gì Diệu Hồng đã cũng theo tiểu thư bao năm, nếu thật sự đưa con bé cho Phúc Sinh, chẳng phải sẽ khiến đám hạ nhân sợ hãi nản lòng sao! Huống chi, Diệu Hồng lại là nha hoàn hồi môn do đích thân phu nhân tuyển lựa, hay tiểu thư cứ chờ thêm một thời gian nữa…”

“Chờ gì chứ? Ma ma, giờ ta đã ra nông nỗi bị người ta kề đao vào cổ, chẳng lẽ còn giương mắt đợi đao hạ xuống hay sao! Nếu Lưu ma ma ôm hận trong lòng, liên thủ với thím Tư thừa cơ bỏ đá xuống giếng thì ta làm sao mà ra khỏi viện này được? Mẹ ta càng phải tiếp tục chịu đựng lạnh giá khổ sở ở thôn trang, ma ma à, mẹ ta mới vừa sảy thai, thôn trang kham khổ đủ đường, đám hạ nhân ở đó không hiểu tường tận sự tình, nhỡ chúng tưởng mẹ ta thật sự thất thế, sớm muộn cũng bị cha bỏ thì chắc chắn sẽ khinh rẻ chà đạp mẹ ta! Ma ma là vú nuôi của mẹ ta, nhẽ nào ma ma nhẫn tâm để mẹ ta chịu khổ cực thế ư?”

Thấy Hạ ma ma hoang mang, Diêu Cẩm Ngọc càng tỉ tê: “Diệu Hồng theo ta từ bé, cực chẳng đã ta mới phải quyết định như vậy… Ta hết cách rồi, nó là Đại nha hoàn của ta thì phải biết trung thành với ta, những năm qua ta luôn đối xử tử tế rộng rãi với nó, coi nó như chị em ruột, bây giờ đến phiên nó báo đáp ta rồi. Vả lại Phúc Sinh mặc dù ngốc nghếch, nhưng trông khá tuấn tú, Lưu ma ma lại rất cưng chiều hắn, gia cảnh nhà họ cũng được coi là sung túc đủ đầy, Lưu ma ma còn cắt cử hai đứa nha hoàn cả ngày đi theo hầu hạ Phúc Sinh, Diệu Hồng gả qua đó nghiễm nhiên trở thành thiếu phu nhân một tay lo liệu việc nhà, cũng đâu có thiệt thòi gì nhiều.”

Hạ ma ma nghe vậy đành gật đầu đồng ý, đột nhiên một bóng người từ ngoài lao vào, quỳ phịch xuống đất dập đầu rồi ngẩng lên vừa khóc vừa kêu: “Tiểu thư, tiểu thư đừng đem nô tỳ thưởng cho người khác, nô tỳ… nô tỳ không lấy chồng đâu!” Hóa ra người xông vào không phải ai khác mà chính là Diệu Hồng.

Diêu Cẩm Ngọc nhìn Diệu Hồng khóc lóc khổ sở, đáng thương như hoa lê dầm mưa, hiện vẻ mảnh mai yếu đuối thì càng lúc càng bực tức. Từ trước tới giờ nàng ta vốn không thích việc Ngô thị xếp đặt nha hoàn hồi môn bên mình, ban nãy nghe Hạ ma ma nhắc lại, nàng ta càng cảm thấy khó chịu như bị gai đâm vào ngực. Tạ Thiếu Văn khôi ngô anh tuấn, con bé Diệu Hồng này vóc dáng lại mảnh mai như lá liễu, nếu chẳng may lọt vào mắt hắn thì sao, nàng ta tức tối, vừa thầm mắng Diệu Hồng là hạng lẳng lơ dụ dỗ chủ tử, vừa kiên quyết phải bắt nó làm vợ Phúc Sinh.

Nàng ta quả quyết: “Ngươi đã nghe thấy, thì ta cũng không muốn giải thích nhiều. Chủ ý này ta đã quyết, ngươi nghĩ xem, thường ngày ta đối đãi tử tế với ngươi ra sao, ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ta chứ. Sau này tới ngày xuất giá, ta sẽ thưởng của hồi môn thật nhiều. Giờ ta và mẫu thân lâm vào cảnh khốn khó, tình nghĩa “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” này ta và mẫu thân sẽ ghi nhớ thật kỹ. Cha ngươi tuổi tác đã cao, còn mắc bệnh thấp khớp, mấy năm nay vất vả làm xa phu cho mẫu thân ta, thôi thì cũng tới tuổi nghỉ ngơi hưởng lạc rồi, không cần ngày ngày phải lái xe giữa tiết trời giá rét, tổn hại sức khỏe nữa. Ta cũng sẽ quan tâm nhiều hơn tới cha mẹ và em trai, em gái ngươi. Ngươi yên tâm, sau khi lấy chồng ta sẽ càng trọng dụng ngươi hơn, ngươi có thể quay về bên ta làm quản sự nữa.”

Diệu Hồng hiểu rõ Diêu Cẩm Ngọc cố tình nhắc tới người nhà để ép mình, tức thì tắt ngúm hy vọng, nàng ta chỉ biết liên tục dập đầu khóc kêu: “Tiểu thư, nô tỳ không muốn lấy chồng, nô tỳ là nha hoàn hồi môn đích thân phu nhân chọn cho tiểu thư, cả đời phải theo hầu tiểu thư.” Nàng ta dập đầu côm cốp xuống nền nhà, khiến vầng trán vừa xước vừa rớm máu.

Diêu Cẩm Ngọc càng nghe càng tức, càng nghe càng cảm thấy Diệu Hồng ương bướng ngỗ ngược, song nàng ta vẫn cố nén giận, giả bộ bất đắc dĩ, trào lệ bảo: “Diệu Hồng à, ta hết cách mới phải làm như vậy. Ai bảo hôm đó ngươi vui vẻ nô đùa trong vườn, để cho gã Phúc Sinh kia trông thấy, đó là số mệnh rồi. Giờ mẫu thân không có trong phủ, nếu Lưu ma ma thỉnh cầu lão thái thái hạ lệnh thì ta cũng chẳng thể giúp được ngươi. Ngươi đừng làm loạn nữa, trong chiếc hộp này toàn đồ trang sức ưa thích của ta, ngươi mang về phòng kết hợp với xiêm y, chỉnh trang cho thật tươm tất, chiều nay ta sẽ bảo Hạ ma ma đưa ngươi sang đó. Chuyện này ta đã quyết, ngươi làm ầm lên cũng vô ích, nếu ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ nhớ mãi ân tình này.”Diệu Hồng dần ngừng khóc, nghẹn ngào dập đầu đáp: “Nô tỳ… Nô tỳ lĩnh mệnh!”

Diêu Cẩm Ngọc bấy giờ mới mỉm cười, đỡ Diệu Hồng đứng lên, lại rút một chiếc trâm cài trên đầu xuống dúi vào tay Diệu Hồng, nói: “Ngươi chớ trách ta nhẫn tâm, thực tình ta cũng không nỡ. Nhưng ngươi phải biết rằng, ta sống tốt thì các ngươi mới yên ổn theo được! Chẳng còn cách nào khác cả. Phúc Sinh tuy ngốc nhưng vẫn biết thương hương tiếc ngọc, so với đám công tử quần là áo lượt, vờn ong ghẹo bướm còn tốt hơn nhiều, ngươi gả vào đó rồi sẽ hiểu tâm ý của ta.”

Cho dù Diệu Hồng là người nhất mực trung thành tới đâu thì qua việc lần trước bị Diêu Cẩm Ngọc đánh chửi trước mặt bao kẻ nô tài tại nhị môn, lần này lại lâm vào tình cảnh như vậy cũng khó tránh khỏi hoàn toàn nản lòng thoái chí, nghe Diêu Cẩm Ngọc vờ vịt an ủi, nàng ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ rơi lệ, Diêu Cẩm Ngọc tất nhiên chẳng màng tới cảm nhận của đứa nha hoàn, nói đôi câu rồi liền cho lui.

Diệu Hồng ra khỏi phòng liền nhìn thấy ngay Diệu Thanh dõi nhìn với ánh mắt buồn bã, tức thì lại tuôn lệ đầm đầm. Diệu Thanh bước lên đỡ tay Diệu Hồng, vừa đi vừa nói: “Đừng khóc nữa, dẫu sao vẫn là tiểu thư ban ơn.”

Diệu Thanh đỡ Diệu Hồng về phòng, lại cất lời khuyên nhủ một hồi, Diệu Hồng mới dần nín khóc, có điều nàng ta bấu chặt vào tay Diệu Thanh, lạnh lùng thốt: “Tỷ thấy đấy, hai chúng ta từ lúc 5 tuổi đã ngày ngày theo hầu tiểu thư, tấm lòng trung trinh có nhật nguyệt chứng giám, nhưng giờ muội ra nông nỗi này, tỷ tỷ cũng nên sớm lo liệu trước thì hơn. Lòng dạ tiểu thư không chứa nổi hai ta, trước kia phu nhân còn trong phủ, tiểu thư dù sao vẫn phải hiếu thuận nghe lời, nể mặt người mà đối xử ôn hoà tử tế, nhưng giờ thì khác rồi, tiểu thư ngứa mắt đã lâu, kiểu gì cũng phải xử lý chị em ta thì mới hả, tỷ cứ coi muội là tấm gương rành rành trước mắt mà liệu.”

Diệu Thanh run rẩy đáp: “Muội đừng nghĩ nhiều, hiện giờ tiểu thư… gặp khó khăn, lại một lòng một dạ nhớ nhung thế tử Võ An hầu nên mới cuống cuồng sốt ruột tới vậy, vả lại tiểu thư nói không hề sai, người tốt đẹp thì chúng ta mới yên ổn theo được.”

Diêu Hồng buông lời chế giễu: “Chính bởi tiểu thư đương mê đắm ngài thế tử nên mới càng căm ghét chúng ta, tỷ tỷ ngẫm lại mà xem, đừng có vờ ngớ ngẩn nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.