Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 32: Chương 32: Chương 31




Tuế Tuế thay thế lão Trương, gia nhập đội 33 của Vị Vụ và Vệ Tân, hình như đây là lần đầu tiên Tuế Tuế nghiêm túc tham dự một team danh kiếm không hề có bất kỳ drama nào. Nhưng khi tôi nói cho Tuế Tuế nghe chuyện này, Tuế Tuế lại lộ ra một nụ cười bí hiểm, nhéo mặt của tôi nói: “Đồ ngốc~”

Quạt Giấy bận việc ngoài đời một quãng thời gian, gần đây cũng quay lại game rồi, hội trưởng hiệp hội nãi ma bà tám Tuế Tuế tìm một ngày rảnh rỗi, tận tụy dạy bù cho Quạt Giấy, đương nhiên, bỏ qua cái khúc liên quan đến tôi.

Quạt Giấy nghe xong còn chưa đã ghiền, tiếc hận không thể có mặt tại hiện trường, để được ăn cơm chó nóng hổi và hít drama thơm phức.

Tuế Tuế: “Phải rồi, dạo này có phải có một Thuẫn thái hay đi với bà đúng không?”

Quạt Giấy qua loa đáp: “Ờ, có. Cái cậu Thuẫn thái đó hơi bị vui tính, kỹ năng cũng không tệ, bây giờ tui đang đánh danh kiếm chung với cậu ta đó. Cái nhóm bạn của cậu ta thì toàn một đám DPS lúc nào cũng đòi sữa.”

Tôi mỉm cười như một bà dì hỏi: “Vậy chẳng phải cậu sẽ là ‘chúng tinh phủng nguyệt’ (*) sao?”

(*) Nhiều sao vây quanh một mặt trăng, chỉ một người được một nhóm người tôn vinh yêu mến.

Quạt Giấy khịt mũi khinh bỉ: “Dẹp đê, là một con bò chuyên tiết sữa mà không cần ăn cỏ thì có.”

Tôi: “…”

Không hổ là người được Tuế Tuế tuyển vào hiệp hội bà tám, mô tả ví dụ cũng thật trất chơi người dơi.

Tâm hồn hóng hớt của Tuế Tuế cháy lên hừng hực: “Sao bà quen biết cậu ta?”

Quạt Giấy không hề trả lời, ngược lại “hừ hừ” hai tiếng, tra hỏi: “Có phải hai bà gạt tui chuyện gì không?”

Tuế Tuế và tôi đồng thời quay đầu nhìn nhau.

Tuế Tuế nhéo mặt tôi một cái, an ủi: “Yên tâm, mình sẽ không kể đâu.”

Tôi nói: “Để mình nói với cậu ấy đi.” Tôi không muốn làm cho Tuế Tuế nói dối Quạt Giấy, cho nên tôi mở mic nói: “Quạt Giấy à, xin lỗi nhe… Sau này tui sẽ kể cho cậu nghe nhé.”

Quạt Giấy thông cảm hơn tôi nghĩ, cổ thậm chí hơi vui nói: “Nghe cậu bằng lòng nói với tui câu này là tui vui rồi. Thật ra, cái cậu Thuẫn thái kia, tên là An Thành tìm tui hỏi thăm Tiểu Vũ đó. Hai người… Có chuyện gì à?”

Tuế Tuế quay đầu trừng tôi.

Ánh mắt của cô nàng như mọc gai trên lưng!

Tôi sợ hãi rụt rè quay đầu lại: “Thật không có chuyện gì mà! Lần trước bắn nhầm cái pháo hoa cho cậu ấy, chỉ là hiểu lầm thôi…”

Tuế Tuế đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, khiến tôi giật cả mình: “Pháo hoa gì?!”

Tôi: “Thì… Thì vào hôm thứ bảy…”

Tuế Tuế trợn to mắt như bánh xe bò, sau đó bóp miệng tôi thành cái mỏ gà, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thứ bảy tuần trước á à thứ bảy tuần trước, hèn chi mình cứ thấy sai sai chỗ nào! Tiểu Vũ cậu là cái đồ siêu ngố! Thật sự lần nào cũng bỏ sót trọng điểm cho mình!”

Tôi rụt lại như một con chim cút: “Làm…Làm sao vậy…”

Tuế Tuế buông tôi ra, chống hông, lắc đầu liên tục: “Thật là sống lâu rồi gặp được đủ mọi loại kẻ ngốc…”

Tôi một mặt mịt mờ: “Rốt cuộc là sao vậy!”

Tuế Tuế: “Vì cho cậu một bài học nhớ đời, mình trước hết sẽ không nói! Để cho cậu tự suy ngẫm lấy.”

Tôi:???

Cô giáo Tuế Tuế đừng như thế!

Em học ngu lắm! Xin cô dạy thêm cho em!

Học sinh dở của hiệp hội bà tám Cầu Lông mang theo tâm tình thấp thỏm trải qua hai ngày, dù cho dùng bất kỳ chiêu nào dụ Tuế Tuế, vị tiên nữ này cũng không chịu hé răng.

Tôi hết cách rồi, đành thê thảm lê lết vào YY của Vị Vụ để tìm cơm chó nóng hổi, không ngờ gặp được lão Trương ở trong đó.

Lão Trương gào khan họng cầu xin: “Lão đại —— Xin anh đó! Giúp em một lần đi! Em thật sự không biết! Nếu như anh chịu nói cho em biết sớm…”

Hắn còn chưa nói hết lời, thì đã bị Vệ Tân đá ra khỏi YY.

Vệ Tân vui vẻ chào tôi: “Cầu Lông tới rồi à!”

Tôi còn đang suy nghĩ cái câu chưa nói xong của lão Trương rốt cuộc là ý gì, nên mất tập trung đáp một tiếng.

Vị Vụ rất nhạy bén, lập tức hỏi: “Vừa nãy em nghe được mấy câu?”

Tôi trung thực khai báo.

Vị Vụ: “Em có ngại nếu anh nói ra không?”

Tôi sửng sốt một chút, phản ứng lại rằng Vị Vụ đang chỉ chuyện của lão Trương. Tôi im lặng.

Vệ Tân tri kỷ nói sang chuyện khác: “Ngày hôm nay đi đánh chiến trường thử xem, để Cầu Lông được đổi gió một chút.” Kèm theo lời đề nghị đó của Vệ Tân, trên màn hình game của tôi hiện ra lời mời tổ đội của ảnh, tôi bấm đồng ý.

Tụi tôi đánh vài trận, Vị Vụ rõ ràng là một người không thích đánh chiến trường, nhưng lại kiên nhẫn đánh chung với tụi tôi lâu như vậy.

Lúc chuẩn bị giải tán, tôi vô cùng áy náy và cảm kích nói: “Đại sư huynh ơi, cảm ơn anh nhe!”

Vị Vụ ở đầu bên kia không biết đang ăn cái gì, ổng nuốt xuống rồi mới bực mình trả lời: “Em lại tưởng tượng cái tào lao gì đấy? Anh đi theo bạn trai mình đánh chiến trường, em cảm ơn cái gì?”

Tôi: “…” Tôi thật sự lắm mồm mà! Cáo từ!

Sau khi tôi xin phép cáo lui, còn chưa kịp thoát YY, thì nghe thấy Vệ Tân nói với Vị Vụ: “Anh ngạo kiều thì có! Rõ ràng quan tâm Cầu Lông còn không chịu thừa nhận.” Cái tay đang định bấm nút tắt của tôi lại rụt trở về.

Vị Vụ: “Anh không có ngạo kiều.”

Vệ Tân: “Chỗ nào không ngạo kiều? Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, chính là ngạo kiều đó!”

Giọng nói của Vị Vụ đột nhiên dịu dàng hẳn đi: “Tân Tân nói oan cho anh rồi, miệng anh từ đó đến giờ chưa hề chê em, nhưng thân thể thành thật thì đúng, em sờ sờ thử xem.”

Vệ Tân thẹn thùng sắp tràn ra khỏi màn hình: “A a a ———— Anh cái tên lưu manh này!”

Vị Vụ cười khẽ: “Chỉ chơi lưu manh với bạn trai, không được sao?”

Đầu bên kia YY đột nhiên truyền đến một trận tiếng động hỗn loạn, cuối cùng im bặt đi.

Hít hà hít hà.

Cơm chó thật nà ngon!

Đại Lâm đi ngang qua nhìn thấy tôi đỏ ửng hai má, kinh ngạc lùi về sau một bước: “Tiểu Vũ, cậu đang xem phim hành động tình ái đó hả?!”

Tôi: “Không có!”

Tuế Tuế quay đầu nhìn tôi, cười bảo: “Đại Lâm sao cậu có thể sỉ nhục Tiểu Vũ như vậy, cậu ấy là nghe live hẳn luôn.”

Học sinh giỏi hiền lành lương thiện Đại Lâm bị thế giới Internet phong phú dọa sợ bay màu.

“Còn, còn có thể chơi kiểu này à…”

Qua một lát, Đại Lâm đi tới nắm chặt lấy hai tay của tôi, nghiêm trọng dặn dò: “Tiểu Vũ à, đừng nên u mê, đừng nên đập tiền vô đó, đồng ý với mình đi.”

Tôi: “…”

Cậu đã tưởng tượng cái gì vậy!

Lúc này, điện thoại di động của Tuế Tuế đột nhiên reo lên.

Cổ cau mày nhìn tôi một cái, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.

Tôi mặt đối mặt với Đại Lâm, từ trong mắt đối phương nhìn ra ba chữ “Không bình thường” to khổng lồ —— Là điện thoại của ai lại khiến tiên nữ Tuế Tuế phải ra khỏi ký túc xá để trả lời?

Một phút…

Mười phút?

Nửa tiếng!

Tuế Tuế rốt cuộc trở về.

Tôi và Đại Lâm chen lên, một mặt trịnh trọng giáo dục Tuế Tuế: “Kiếm ca tốt với cậu như vậy, cậu không thể trèo tường!”

Tuế Tuế trừng mắt một cách xinh đẹp: “Mình lại không giống vài người nào đó, bị mù.”

Tôi đầy đầu chấm hỏi hỏi chấm.

Mà Đại Lâm thì giải thích xong ý của Tuế Tuế trong câu này là chắc chắn không trèo tường, rồi an tâm ngồi về bàn học đọc sách.

Tôi không khỏi rơi vào trầm tư ——

Chênh lệch giữa người với người lớn dữ vậy sao?!

Cuối tuần lại đến, Tuế Tuế đi ra ngoài hẹn hò cùng Kiếm ca, nhưng đi chưa được bao lâu, thì tôi nhận được điện thoại của Tuế Tuế.

Tôi: “A lô? Mặt trời mọc hướng tây, Kiếm ca cho cậu leo cây hả?”

Tuế Tuế lại phá lệ không để ý đến lời chọc ghẹo của tôi, mà nghiêm túc hỏi tôi rằng: “Tiểu Vũ, cậu trả lời câu hỏi của mình trước đã, sau đó tự quyết định. Có thể có hơi quan trọng.”

Lòng tôi tự dưng hẫng đi một nhịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.