Trước đây ấy, tuy rằng lão Trương thỉnh thoảng sẽ chia sẻ mấy cái bí kíp dưỡng da trong nhóm, thế nhưng chưa bao giờ nhây như thế này.
Vị Vụ lập tức gửi một cái tin nhắn bằng giọng nói: Nói lung tung nữa thì anh đá chú mày ra ngay đó!
Nói xong, còn tag lão Trương.
Hành động này, thao tác này, giống y đúc ông bác mới vừa học được cách dùng smartphone chơi WeChat của tôi.
Mỗi lần phê bình đều phải gửi tin nhắn bằng giọng nói, đều phải tag tên.
Chậc.
Lão Trương: (⊙x⊙;)
Vị Vụ gõ chữ: @Vệ Tân đừng nghe hai đứa này nói nhảm.
Vệ Tân: Ha ha ha ok.
Vệ Tân bảo đi làm nhiệm vụ hằng ngày, thoát YY.
Tôi cũng thoát YY acc phụ, nhân lúc Vị Vụ không có online, tôi chuẩn bị tìm một đoàn bí cảnh để clear CD (*). Bởi vì trong đoàn có chút lộn xộn, nên tôi cũng không để ý tới bọn họ đang nói cái gì trong WeChat.
Một lát sau, lão Trương vô cùng lo lắng chọt QQ của tôi: Bà có cảm thấy Vị Vụ với cái tên lẳng lơ mới tới này có cái gì đó không?!
Tôi:?
Lão Trương kêu tôi đi xem nhóm WeChat.
Tôi lướt lướt mấy cái, không phải là Vị Vụ và Vệ Tân hẹn nhau lần sau đánh danh kiếm sao?
Tôi: Có cái gì đâu? Không có mà.
Lão Trương quăng một đống biểu cảm mèo đánh người oanh tạc QQ của tôi, sau đó nói: Bà không cảm thấy gì hả?
Tôi: Không có, cảm thấy gì đâu.
Lão Trương chụp lại vài tấm, khoanh tròn mấy chỗ Vị Vụ nói: Hiểu không?
Tôi:???
Lão Trương hận mài sắt không nên kim, phân tích từng tấm cho tôi nghe: Vị Vụ hỏi tui là “Chủ Nhật rảnh không”, còn hỏi Vệ Tân là “Cậu gần đây có rảnh không?” Thái độ của ổng kém nhau quá trời quá đất!!!
Tôi: … Nhìn ra chết liền.
Lão Trương tức xì khói, nhất định phải voice call với tôi để phân tích ngay tại chỗ. Tôi bó tay rồi, đành phải lại bật thêm một acc YY.
Lão Trương, chàng trai thẳng bé nhỏ có trái tim pha lê, phân tích từng câu từng chữ như sau: “Vị Vụ hỏi tui thì mang theo cảm giác ra lệnh, hơn nữa là do ổng chọn thời gian, không cho tui quyền lựa chọn! Nhưng khi hỏi Vệ Tân lại không giống như trước, ổng hỏi là gần đây, cụ thể một ngày, cái tên Thương Vân lẳng lơ kia có thể Tự! Mình! Chọn!”
Cuối cùng, lão Trương lại còn ai oán bổ sung: “Vị Vụ còn dùng từ ngữ khí và dấu chấm câu với tên ấy nữa chứ…”
… Tôi rốt cuộc có nên nói cho cái tên Minh Giáo lẳng lơ nhỏ bé này biết hay không, trông hắn bây giờ cực kỳ giống như một thiếu nữ đang yêu tuổi dậy thì lo được lo mất, mỗi một câu nói của đối phương đều phải phân tích từng chữ từng câu thật lâu…
Lão Trương thấy tôi không nói chuyện, vô cùng bất mãn, truy hỏi tôi: “Hiện tại bà cảm giác được chưa?”
Tôi: “Chưa, cảm giác gì?”
Lão Trương tức đến mức bóp nát bịch mì gói: “Trực giác đó!”
Còn rống tôi: “Ai, rốt cuộc bà có phải con gái không vậy?”
Tôi cũng bực mình rống lại hắn: “Thế ông rốt cuộc có phải trai thẳng không thế!”
Nhưng mà, vừa khéo tôi ấn nhầm phải phím mở mic bên YY của đoàn bí cảnh, câu chất vấn trên thế là bị mọi người trong đoàn nghe được, trong kênh đoàn spam dồn dập hỏi: “Có drama hả?”
Sợ tới nỗi tôi mau ngậm miệng, nhanh chóng đóng mic YY bên kia lại.
Sẵn tiện trong lòng ghim lão Trương thêm lần này.
Trong nhóm chat, Vị Vụ hẹn lần kế tiếp đánh 33 vào mấy ngày sau.
Cầu lông si đa luôn là Cầm cha đặt đâu Cầu Lông ngồi đó, thế nhưng tỉ mỉ giống thiếu nữ như lão Trương, thì lại không.
Lão Trương âm thầm chat mật với tôi rằng: Lần sau đánh 33 lại hẹn cách xa như vậy, căn bản không phải tác phong của Vị Vụ, khẳng định là ổng có ấy ấy rồi!
Tôi một bên clear CD acc clone, một bên kêu lão Trương đừng nghĩ nhiều.
Sự căm hờn của lão Trương thật quật cường: Không được, bà đến YY của ổng xem thử đi.
Tôi vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng một câu nói của lão Trương chọc trúng ngay điểm đau của tôi. Hắn bảo: Nếu không bọn họ sẽ trộm tìm một trị liệu khác, bà quay đầu lại thì đã bị đá đít ra khỏi team rồi, khóc cũng chả có chỗ khóc đâu nhé!
Câu này hù tôi giật nảy mình.
Có vết xe đổ của lão Trương ngay chỗ này đấy thây!
Tiểu cung nữ thất nghiệp còn không phải là chuyện nhanh như tốc độ bàn thờ sao?
Lúc tôi đánh xong BOSS cuối cùng sau đó đăng nhập nãi ca, Vị Vụ và Vệ Tân đã online được một lúc rồi, nhìn địa điểm, bọn họ cùng tại một thành chính!
Trong lòng tôi lộp bộp một chút.
Lời lão Trương như gió thổi bên tai tôi.
Nguy cơ thất nghiệp tàn phá lý trí trong đầu tôi.
Tôi mặc cái áo xanh xông vào YY của Vị Vụ, phát hiện cũng chỉ có hai người bọn họ trong đó. Tôi vừa định thoát ra, thì nghe thấy Vệ Tân nói: “Ơ kìa, Cầu Lông đến rồi à.”
Mất mặt nha! Vệ Tân sao lại bật nhắc nhở âm thanh của YY cơ chứ!
Nhưng tôi không thể mắng tân sủng mới của Vị Vụ, cũng chỉ có thể cười gượng.
Lão cán bộ Vị Vụ ngáp một cái, lười biếng hỏi: “Em tới làm gì?”
Khi tôi còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Vệ Tân đã đưa cho tôi một cái bậc thang: “Có thể là đến nghe chúng ta đánh 22, học tập một chút.”
Tự xưng là khán giả đứng ngoài làm hậu thuẫn cho tôi, lão Trương thẳng như sắt, ở trong một kênh YY khác gào rú lên: “Tui biết ngay mà! Tui biết lắm mà! Tui đã bảo là bọn họ có gì đó mà!”
Tôi: …
Bởi vì có Vệ Tân cầu tình, tôi được ở lại. Nhưng mà đối với lời giải thích “Cầu Lông bàng thính để tiến bộ” của Vệ Tân, Vị Vụ vẫn khinh bỉ nói: “Con nhóc này có thể mở mang đầu óc là chuyện không có khả năng rồi, khoan điện còn không đục thủng được cái não của nó nữa là.”
Tôi: …
Sau đó bọn họ không hề quan tâm, tiếp tục đánh 22, tôi bật hai cái YY, một bên nghe Vị Vụ và Vệ Tân ngọt ngào, một bên nghe lão Trương cà khịa, nhưng mà từ từ, lão Trương dần dần im tiếng.
Cho tới khi Vị Vụ và Vệ Tân không đánh nữa, tôi mới chú ý tới, lão Trương đã không nói chuyện một lúc rồi.
Lão Trương dù gì cũng là người anh em cùng tôi bị Vị Vụ mắng suốt một mùa giải, tôi bèn lịch sự quan tâm hỏi một câu: “Lão Trương à, sao ông im re rồi?”
Lão Trương thở dài một hơi, hiếm thấy đứng đắn nói: “Tui cho rằng một ngày nào đó, tui cũng có thể luyện được Minh Giáo, sau đó thoải mái lên đoạn.”
Nghe lão Trương nói vậy, tôi cũng có chút buồn rầu.
Tôi là loại biết mình si đa nên cam chịu, còn lão Trương là kiểu biết mình si đa nhưng nỗ lực.
Không có nỗ lực thì sẽ không biết chính mình thật sự không thể, vì vậy tôi vẫn còn một giấc mộng thành cao thủ.
Thế nhưng lão Trương lại không được, vì giấc mộng của hắn vỡ rồi.
Trước đây Vị Vụ cũng cùng với lão Trương âm thầm luyện đánh 22, là lão Trương lén kể cho tôi biết. Thế nhưng trong 22, lão Trương lại có thể cảm nhận càng rõ ràng chênh lệch giữa mình và Vị Vụ. Hắn cắm cờ tỉ thí, cởi trang bị đi cướp tiêu, đi chịu đòn cùng đi đánh người… Nhưng vô dụng, tốc độ tiến bộ của Vị Vụ vẫn nhanh hơn hắn.
Mà trên thực tế, Vị Vụ chơi game cũng không nhiều.
Tôi an ủi lão Trương: “Không sao mà, ông đừng buồn, có lẽ ông chưa tìm được phái thích hợp với mình thôi.”
Lão Trương “Ừ” một tiếng, tôi cũng không biết hắn có nghe được hay không.
Tôi không giỏi an ủi người khác, cho nên tôi mở baidu, gõ vào khung tìm kiếm “Làm sao an ủi một tên trai thẳng”, nhưng suy nghĩ một chút, tôi lại tìm “Làm sao an ủi một tên trai thẳng hay đắp mặt nạ”.
Còn chưa tìm ra kết quả, lão Trương đã nói: “Ai, bà xem tui buồn như vầy, thì ba miếng mặt nạ kia coi như bỏ qua ha?”
Tôi: … Nghĩ khôn như ông quê tui xích đầy!
Góc game của editor:
Giải thích chút về cơ chế bí cảnh PVE (player versus environment) của JX3 nhé, nếu bạn nào không biết bí cảnh là gì thì đó là một loại bản đồ nhỏ có chứa các thể loại boss, đánh chết boss sẽ nhặt được các vật phẩm như trang bị, trang sức, thú cưỡi v…v… Về căn bản, JX3 có ba loại bí cảnh chính như sau:
Bí cảnh 5 người: Mỗi ngày có thể đánh một lần, muốn đánh lại có thể tự reset bằng cách tiêu hao một chút điểm tinh lực.
Bí cảnh 10 người: Một tuần có thể đánh hai lần, không thể tự reset, muốn đánh lại thì phải đợi đến thứ 2 và thứ 6, hệ thống sẽ tự động reset.
Bí cảnh 25 người: Một tuần chỉ có thể đánh một lần, giống bí cảnh 10 người cũng không thể tự reset mà phải đợi đến thứ 2 mới có thể đánh lại.
CD (cooldown) là khoảng thời gian đợi bí cảnh được reset, kỹ năng cũng sẽ có thời gian CD.
(*) Clear CD chính là đánh cho mất cơ hội đánh bí cảnh đó trước thời hạn reset.