Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 6: Chương 6




Tôi nói không có, nhưng lão Trương không tin, nhất định phải lôi cổ tôi lên YY, giảng đạo và phân tích sâu sắc cho tôi nghe một tràng. Tôi không chịu đến thì dùng mặt nạ dưỡng da uy hiếp tôi. Hết cách, tôi đành phải lết xác vào YY. Với lại chuyện này cho tôi một cái nhắc nhở, phải nhanh chóng đoạt được mấy miếng mặt nạ vào trong tay!

Tôi vừa vào YY, lão Trương vội cho tôi một câu đầy hàm ý: “Cầu Lông, bà muốn dùng tui để kích thích Vị Vụ, là không thể thực hiện được đâu.”

Tôi: …

Lão Trương: “Hai Trường Ca bên nhau là sẽ không có HE.”

Tôi:???

Lão Trương: “Bà nhất định phải biết rõ, nhớ kỹ, và học thuộc —— Trường Ca và Minh Giáo xứng đôi với nhau nhất.”

Tôi: “Ồ?”

Lão Trương dường như phát hiện thiếu sót trong lời nói, vội bổ sung: “Không bao gồm tui với bà.”

Tôi: “Cút!”

Tôi còn đang chê lão Trương diễn sâu, thì nhìn thấy Vị Vụ nói trong nhóm: Gì đây? Hai đứa hẹn hò với nhau rồi?

Mà lão Trương trả lời lại trong vòng một giây: Cái quần đùi! Ông đây chỉ một lòng một dạ với anh thôi!

Tôi: …

Vệ Tân: Lão Trương thật sự là trai thẳng sao?

Vị Vụ với lão Trương trăm miệng một lời đồng thanh: Phải

Cái nhóm chat này, dù cho có thay phiên trình diễn các loại drama, chỉ có tôi, chưa bao giờ có đất diễn.

Vệ Tân: Hôm nay anh xong việc rồi?

Vị Vụ: Ừ, tôi lên YY.

Vệ Tân: Ok, em đang ở trong YY đây nè!

Tôi nhìn cái chữ “đây nè” cùng dấu chấm than chói mắt của Vệ Tân, click vào YY của Vị Vụ xem, hờ hờ, ảnh thật sự ở trỏng. Mà Vệ Tân còn lập tức phát hiện ra tôi, chào tôi một tiếng: “Cầu Lông, em cũng tới rồi.”

Tôi: “A… Vâng.”

Vệ Tân: “Em cũng tới chờ Vị Vụ hả?”

Tôi: …

Nhất thời, tôi không biết làm sao trả lời câu này của ảnh.

Nói phải là, có một sự kỳ quái vi diệu; nói không phải là, có một sự kỳ quái không vi diệu.

Tôi còn chưa kịp trả lời, Vị Vụ đã đến rồi.

Vị Vụ vừa vào đã quăng vô mặt tôi một câu: “Cầu Lông sao em lại ở đây?”

Vì đoạt diễn thất bại, tiểu cung nữ Cầu Lông giận tím người rồi: “Em biết em dư thừa! Em lăn không phải được rồi à!”

Vị Vụ: “Ở lại.”

Tôi: “Ờ.”

Vị Vụ bật cười một tiếng, sau đó nói: “Em bớt học mấy trò thiểu năng với lão Trương đi, từ sáng đến tối tự thêm diễn cho bản thân, sao em không học một chút ưu điểm của cậu ta ấy?”

Tôi: “Vậy lão Trương có ưu điểm gì?”

Vị Vụ suy tư một lúc lâu: “Vấn đề khó quá bỏ qua.”

Vệ Tân: “Mặt nạ dưỡng da?”

Vị Vụ vui vẻ cười ha ha, sang sảng giống như Vệ Tân, nghe thấy khiến tôi rất ghen tị ——

Tại sao!

Tại sao ảnh có thể làm cho long nhan bệ hạ vui vẻ, mà tôi lại không thể!

Có lẽ đây chính là lý do vì sao tôi chỉ là tiểu cung nữ nhóm lửa, còn Vệ Tân lại có thể lên làm ái phi!

Vào lúc tôi đang tưởng tượng ra cảnh bản thân mình trốn trong góc phòng chải lại nhúm lông cầu xiêu vẹo do bị đánh biu biu, Vị Vụ và Vệ Tân đã hoàn thành bước đầu giao lưu tình cảm ngày hôm nay. Tôi cũng không nghe ngóng gì chi tiết, ý chính là Vị Vụ gần đây hết bận rồi, có thể online nhiều hơn để đánh danh kiếm với tụi tôi.

Cuối cùng, Vị Vụ bảo tôi kêu lão Trương từ bên YY phụ qua đây.

Tôi kháng nghị: “Hôm nay em không có treo YY phụ với cậu ta!”

Vị Vụ ồ một tiếng, cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn thoại ở trong nhóm: “Lão Trương, lăn đến YY.”

Vị Vụ: @Lão Trương

Lão Trương: Anh kêu em lăn thì em phải lăn đến chắc!

Kèm theo cái biểu cảm mèo con đánh người.

Mười giây sau, lão Trương mặc chiếc áo trắng nghèo nát, xuất hiện tại kênh đại sảnh YY của Vị Vụ.

Xùy!

Vị Vụ mở mic cho lão Trương.

Lão Trương vừa mở mồm là vào vai ngay lập tức: “Anh dù gì phải cho em mặc cái áo chứ!”

Vị Vụ vẫn độc miệng y như cũ: “Không cần, anh cũng không phải mẹ hay vợ cậu, còn phải lo cho cậu ăn mặc?”

Vệ Tân lại cười, phối với âm thanh của ảnh, là ánh nắng mặt trời, khiến tôi không nhịn được cười theo.

Lão Trương ngắt lời tôi: “Cầu Lông! Bà là đồ phản bội, bà lại theo người ngoài cười nhạo tui!”

Mặc dù Cầu Lông là đồ si đa lót sàn, thế nhưng cũng có tôn nghiêm, vì vậy tôi bèn nói: “Trước thanh toán ba miếng mặt nạ đi đã.”

Lão Trương đồ mặt dày còn ưỡn ẹo nhăn nhó, nói gần đây ví lép, kêu tôi thong thả một chút.

Vị Vụ thẩm vấn lão Trương, dùng ba miếng mặt nạ đổi cái gì. Vệ Tân lúc đó âm thầm nhắn tin cho tôi: Em xem.

Tôi xem?

Tôi xem cái gì đâu?

Tôi một mặt ngơ ngơ ngáo ngáo, trả lời Vệ Tân bằng một chuỗi dấu chấm hỏi.

Vệ Tân: Lần trước nói với em, Vị Vụ rất dịu dàng ấy.

Hey bro, cáo từ.

Anh đang dùng kính lúp quan sát Vị Vụ đấy, mà tui chỉ dùng mắt thường thôi.

So không được, so không được.

Thế nhưng tôi không thể nói thẳng với Vệ Tân câu đó, tôi sợ mất đi vị bồi luyện có thanh âm xán lạn, dù mắng tôi vẫn nghe rất êm tai này, vì vậy tôi vô cùng dối lòng phụ họa với ảnh vài câu, khiến Vệ Tân vừa lòng thỏa ý!

Là một Thương Vân có kỹ thuật, Vệ Tân, anh thế mà lại không có tôn nghiêm?!

Lão Trương dưới áp lực của Vị Vụ, bình thường chịu không qua nổi mười giây đồng hồ, mà tôi, có thể chịu đựng được mười lăm giây. Lúc tôi phụ họa Vệ Tân xong, lão Trương đã khai rõ giao dịch ngầm giữa hắn và tôi với mấy miếng mặt nạ.

Vị Vụ nghe xong không lên tiếng.

Lão Trương mạnh miệng cãi: “Em lại không có làm sai cái gì!”

Vị Vụ vô cùng ra vẻ cười lạnh: “Thật à? Thế lần trước cậu dùng acc clone cướp tiêu Vệ Tân thì sao?”

Lão Trương vẫn ngoan cố chống cự: “Không phải đã nói rồi sao, em chỉ thử kỹ năng của anh ta thôi!”

Vị Vụ: “Anh từng thử qua còn cần cậu thử?”

Lão Trương: “Vậy em làm sao biết anh có vì ngoại trang mà nhường anh ta hay không?”

Vị Vụ bị lão Trương chặn họng đến nỗi mắng một câu thô tục, Vệ Tân gan to bằng trời thì lại cười ha ha.

“Trương Meo Meo.” Vị Vụ lần đầu tiên gọi ra đầy đủ cái ID xấu hổ của lão Trương, “Đừng cợt nhả nữa, cậu tìm đồng đội khác đi, anh sẽ không đánh danh kiếm chung với cậu nữa.”

Ngữ điệu nghiêm túc của Vị Vụ khiến tôi giật mình, giống như báo hiệu rằng sau lưng có chuyện gì đó mà tôi không biết.

Ngay cả một đứa EQ thấp như tôi còn có thể cảm nhận thấy, lão Trương đương nhiên cũng sẽ cảm giác được.

Lão Trương chỉ hỏi: “Tại sao?”

Đội 33 này của tụi tôi luôn là giáo viên mầm non Vị Vụ dẫn theo hai đứa nhi đồng thiểu năng tụi tôi, mà làm nhi đồng thiểu năng thì vui sướng hơn nhiều, tôi không muốn nghe Vị Vụ trả lời chút nào, đâm thủng cơn mộng ảo này.

Không muốn một chút nào.

Nhưng tôi không dám cắt ngang cuộc đối thoại, tôi sợ Vị Vụ, càng sợ lão Trương trách tôi.

Thế nhưng thật may, Vệ Tân hình như cũng giống tôi.

Vệ Tân anh ấy nói: “Vị Vụ, anh nói như vậy, quá tổn thương người khác rồi.”

Lão Trương chửi được nửa câu, rồi lập tức thoát YY.

Vị Vụ kêu tôi một tiếng sư muội mà đã lâu không gọi, nói: “Em đi tìm lão Trương nói chuyện một chút đi.”

Cầu lông lót sàn, ngoan ngoãn nghe lời dặn dò.

Tôi nhảy qua YY phụ, lão Trương quả nhiên ở trong đó.

Tôi vừa vào, giọng nói lão Trương có chút vui vẻ gọi tôi: “Cầu Lông, vẫn là bà tốt với tui, ngày mai tui sẽ gửi mặt nạ cho bà.”

Lúc này tui nào còn tâm trạng quan tâm đến mấy cái mặt nạ đâu.

Nhưng tôi lại không biết nói cái gì, chỉ có thể ừ ừ ừ.

Tôi còn đang nghĩ cách hỏi han, lão Trương đã tự mở miệng: “Bà nói coi chuyện này là sao? Vị Vụ là vì tui nói mấy câu cợt nhả mà không đánh danh kiếm với tui nữa, có oan cho tui không? Tui tình nguyện ổng là vì tui gà! Tui nói đùa mấy câu thì sao chứ? Cầu Lông, bà nói coi, tui có sai không?”

Tui trầm tư một lát, cuối cùng vẫn khách quan công chính trả lời: “Ông cũng quá cợt nhả rồi đó…”

Bởi vì không được tôi hùa theo, lão Trương đập bàn bộp bộp: “Cợt nhả gì chứ! Không phải là tui chỉ kích động kêu ổng một câu “Chồng ơi anh giỏi quá moah moah” sao? Thằng đàn ông nào chả khoái cái này? Ổng là đùi của tụi mình, trái cầu lông như bà không làm nên chuyện, thì tui phải hi sinh bản thân làm chứ sao, hai người còn ghét bỏ tui?! Có còn tình người hay không!”

Tôi: …

Cho nên vẫn là lỗi của tôi à?!

Tôi thật sự là, cầu lông bay trên trời, nồi từ dưới đất chui lên.

Lão Trương lại oán trách vài câu, cuối cùng cây ngay không sợ chết đứng tổng kết: “Ngược lại nếu ổng mà nói như vậy với tui, tui chắc chắn sẽ không hề để bụng.”

Tôi: …

Bro, cầu xin chú, để bụng một chút đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.