Đánh Mất Bản Thân

Chương 15: Chương 15




Hiện tại tôi đã biết nói tôi đang ở được gọi là gì rồi, là bệnh viện. Ở bệnh viện thật tốt a, được ăn ngon, được quen các anh chị, mẹ tôi còn dịu dàng đối với tôi nữa. Dù tôi ăn không hết đồ ăn sẽ không bị mẹ mắng, hay có lỡ tay làm đổ ly nước cũng sẽ không bị đánh, ở bệnh viện thật tốt, nếu nhà tôi là bệnh viện thì thật tốt.

Mẹ nói tôi bị bệnh sốt siêu vi phải ở lại bệnh viện quan sát, mấy hôm nay mẹ đã lên trường xin nghỉ giúp tôi, em mẹ cũng gửi ở nhà bà nội chăm sóc chứ không một mình mẹ không thể quan tâm chiếu cố được cả hai.

Tôi không biết sốt siêu vi là như thế nào nhưng mấy hôm nay cả người tôi rất khó chịu, tôi cứ nóng sốt suốt ngày, không muốn ăn uống gì cả. Mẹ thương tôi bị bệnh nên mẹ có ra trước cổng bệnh viện mua cho tôi mấy trái dừa, nghe đâu uống nước dừa đối với những người lên sốt sẽ hạ sốt, nhanh hết bệnh hơn, rồi sau khi uống hết nước còn có thể ăn cơm dừa nữa. Cứ mỗi lần uống xong lạc mẹ sẽ cho tôi một cái muỗng nhỏ để tôi tự lấy cơm dừa ăn, mỗi lần như vậy tôi đều lấy miếng đầu tiên cho mẹ, cho chị Nguyệt- chị tặng hoa cho tôi, xong hết rồi mới đến lượt tôi. Cơm dừa vừa mềm vừa ngọt ăn ngon không tưởng.

Trong khoảng thời gian nằm viện tôi vẫn không bỏ bê việc học, tôi hay nhờ mẹ dạy tôi đọc tiếng việt, làm toán, viết chính tả nữa. Khi nào mà tôi không có sốt thì tôi hay lễ ở đẽo theo sau chị Nguyệt chơi. Chị Nguyệt biết rất nhiều, chị còn dạy tôi nữa. Chị dạy tôi làm hoa giấy, dạy tôi xếp hạt giấy nữa. Có lần tôi thấy chị trốn dưới dãy hoa trang dưới sân bệnh viện đang làm gì đó. Tôi tò một lại gần thì thấy trước mặt chị có một ô vuông lớn được chưa làm hai hàng, mỗi hàng có năm ô vuông nhỏ, trên hai đầu ô vuông lớn lại có hai nữa hình tròn trông kì lạ. Mà hiện tại trong mỗi ô vuông nhỏ có năm viên sỏi, chị Nguyệt chọn một ô vuông nhỏ để cầm năm viên sỏi lên rồi thả từng ô từng ô một viên soi. Có thể là do tôi nhìn chăm chú vào chị nên chị mới phát hiện tôi. Lúc này chị cười hỏi tôi:

- Bé em muốn chơi không.

- Em.. em không biết chơi. - Tôi không xác định trả lời chị.

- Lại đây chị dạy em chơi. Chơi ô ăn quan dễ lắm, bé thông minh như vậy rất nhanh là biết nè. - Chị đứng dậy rồi kéo tay tôi đến bên ô ăn quan chị đã kẻ.

Chị cầm tay tôi dạy tôi chơi, dù tôi có để sai chị cũng sẽ kiên nhẫn mà chỉnh lại giúp tôi, chị không trách tôi đã làm lỡ thời gian về phòng của chị. Cứ thế mà hai chị em chơi với nhau đến 11 giờ trưa, thì lúc này mẹ tôi cũng tìm tới. Mẹ đến gọi tôi vì đã đến giờ tiêm thuốc rồi, tôi phải về phòng tiêm thuốc rồi phải nhận lượng thuốc ngày hôm nay nữa. Thế là tôi với chị Nguyệt dọn dẹp chỗ chơi ô ăn quan để khi nào khéo hơn sẽ quay lại chơi còn giờ thì phải về phòng rồi. Hai chị em nắm tay vui vẻ về phòng bệnh.

Thật sự ứng với câu vui quá hóa buồn, tôi lại sốt mê mang trên giường bệnh rồi. Mấy ngày hôm trước cũng là sốt mê mang nằm trên giường bệnh, hôm nay vừa hạ sốt còn khỏe hơn nên mới được mẹ cho phép ra ngoài chơi. Không ngờ rằng do ham chơi nhiễm gió mà tôi lại sốt nặng thêm. Lúc đo nhiệt kế chị y tá bảo đã sốt cáo gần 39 độ C, nếu cứ sốt cao như vậy dễ bị co giật, cháy hỏng đầu. Hầy, tôi cũng không dám đi chơi như vậy nữa quá.

Thế là mẹ tôi bắt đầu nghiêm khắc với tôi hơn, mẹ không cho tôi ra ngoài nữa. Dù có khỏe hơn thì cũng phải ở trong phòng bệnh đi qua đi lại chứ không được ra ngoài. May mà chị Nguyệt sẽ thường thường dạy tôi học, không thì dạy tôi chơi năm hột, nếu không tôi sẽ lên mốc mất.

Tôi nằm viện được một tháng thì trường học thông báo là tôi nghỉ quá nhiều nếu không quay lại trường học thì sẽ không biết học như thế nào, còn có thể phải học lại. Mẹ tôi lo lắng nên đi hỏi thăm bác sĩ thì được cho biết là một tuần nữa tôi sẽ được xuất viện về nhà nhưng vẫn phải thường thường kiểm tra nếu không sợ bệnh tái phát. Nghe được tin tức này tôi vui vẻ nói với chị Nguyệt, chị cũng thông báo là hai ngày nữa chị sẽ xuất viện. Tôi cũng vui cho chị nhưng tự nhiên thấy buồn buồn. Tôi không có nhiều bạn bè, chị là người bạn đối xử với tôi rất nhất. Giờ sắp phải chia xa với chị làm tui buồn không muốn nói chuyện nữa.

Rồi cuộc vui nào rồi cũng kết thúc. Đến ngày chị Nguyệt xuất viện tôi khóc rất nhiều, tôi rất muốn đưa tặng chị gì đó nhưng trên người tôi không có gì ngoài bộ đồ cả. Thế là tôi tự tay làm một bông hoa tặng chị xem như quà tạm biệt. Chị cũng vui vẻ nhận lấy và tặng lại tôi một hộp ngôi sao và chúc tôi sau khi xuất viện về nhà học giỏi và nhớ tìm bạn bè chứ đừng tự trốn trong góc chơi một mình nữa.

Tôi chỉ im lặng nghe chị nói rồi đến lúc về ba chị gọi chị đi. Tôi cứ thế đi theo bước chân của chị, tôi không muốn chị về nhưng tôi không nói được. Chị phải về với gia đình, chị còn đi học nữa, tôi không thể ích kỉ giữ chị lại. Tôi sẽ nghe lời chị học thật tốt, tôi còn muốn gặp lại chị. Tôi đã hỏi mẹ rồi, chỉ cần tôi học giỏi thì sẽ có một ngày tôi và chị sẽ gặp lại. Thế nên, tạm biệt chị, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.

Tiễn chị đi được vài ngày thì cũng tới ngày tôi xuất viện. Mẹ lo bận rộn xếp đồ để vào giỏ xách còn tôi chỉ lấy sách vở của mình để vào cặp sách nhỏ của mình. Hôm này là chứ bảy, tôi xuất viện về được nghỉ ở nhà một ngày rồi thứ hai bắt đầu đi học lại bình thường. Mẹ xếp đồ xong rồi tôi và mẹ cùng xách đồ ra ngoài lên xe về nhà. Về đi ngang qua nhà bà nội chúng tôi ghé vào cảm ơn nội mấy hôm nay chăm sóc nhà cùng với chăm bé Hương rồi cùng nhau đón bé Hương về nhà.

Đến thứ hai tôi bắt đầu đi học lại như bình thường. Vì muốn học nhanh theo tiến độ học tập của các bạn tôi cắm đầu vào học tập mà quên đi sự mất mát khi rời xa chị Nguyệt. Đôi khi không bận rộn học tập tôi vẫn nhớ về chị, về nhưng điều chị dạy tôi hay những câu chuyện chị kể. Lúc nào nhớ chị quá tôi thường trốn trong một góc mà khóc, mà chơi nhưng trò chơi chị dạy tôi. Nhưng tôi vẫn nghe lời chị, tôi kết bạn nhiều hơn, quen biết nhiều hơn và cũng dạy các bạn của tôi trò chơi mà chị dạy tôi. Ngày này qua ngày nọ, tôi dần dần ít nhớ đến chị hơn nhưng tôi biết trong tâm trí tôi chìa người bạn không ai có thể thay thế được, tôi cũng sẽ không bao giờ quên chị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.