Đánh Mất Bản Thân

Chương 17: Chương 17




Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng lớp 3 của tôi nè. Mà trời mưa to lắm, mẹ lại chăm bé Hương rồi, hôm qua em bị bệnh nên hôm nay tôi phải tự mình đi học. Con đường đi học này tôi đã thuộc từ lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên tự tôi đi học, tôi giống như thầy trò Đường Tăng đi thỉnh kinh vậy phải gặp nhiều cản trở trên đường. Mà cản trở trên còn đường này là trời mưa to gió lớn này.

Trước khi tôi đi mẹ mặc áo mưa cho tôi khỏi bị ước rồi dặn dò tôi đi đường chỉ được đi theo con đường đất đi thẳng là đến nơi, đừng đi nghiêng lệch không là rớt trong sông chết không ai hay. Đến lớp rồi phải nghe lời thầy cô, im lặng nghe giảng bài đợi tới trưa thì đi theo đường cũ về nhà.

Tôi nghe lời mẹ đi theo đường đất quen thuộc. Đường đất chỉ rộng khoảng 1m5, bên phải là con sông dài song song đường đất, bên trái lại là từng mảnh ruộng nước mà thường thương có rảnh tôi thường đi theo mẹ hay anh chị đi mò cua bắt ốc.

Tôi cứ thế kiên định bước đi từng bước từng bước một, những cơn gió mạnh cứ thi nhau ập vào người tôi. Trên người tôi mặc áo mưa cánh dơi bị gió thổi mạnh làm tôi té ngã vài lần, còn xuýt rớt trong sông. Tôi sợ lại trợt ngã tiếp thế là tháo dép mang lên tay đi chân trần để dễ bám hơn, rồi kéo chặt áo mưa trên người để không bị gió thổi nữa. Dù tôi rất sợ té ngã nhưng sợ muộn giờ học tôi cũng cố gắng đi nhanh nhất có thể. Thế là trên con đường đất vắng lặng giờ đây chỉ có mình hình bóng bé nhỏ của tôi bước đi trên đấy. Tôi cứ đi cứ đi như thế cho đến khi có vật gì đó phát sáng thứ hút sự chú ý của tôi. Tôi tò mò đến gần và nhặt vật phát sáng giữa đường đó lên. Vật này giống như hình chữ nhật cầm trên tay hơi nặng tay, một bên thì có màu trắng còn một bên lại giống màn hình ti vi nhà bà Năm tối đen vậy. Tôi đang tò một nhìn thì bỗng vật trên tay tôi lại sáng lên, trên đó còn có các con số và một cái hình cong cong hai đầu đang lắc lư. Tôi hoảng sợ thế là không cầm chắc tay làm đồ vật rớt vào trong sông đi. Thế là tôi đứng đó nhìn xuống sông xem có còn thấy đồ vật không để còn vớt lên. Dù gì đây là đồ vật tôi nhặt bên đường có thể là do ai đó đánh rơi, mà tôi lại làm nó rớt trong sông nên phải lấy lại được trả cho người mất còn phải xin lỗi nữa. Nhưng nhìn hồi lâu không thấy gì ngồi mặt nước đầy đất cát tôi bỏ cuộc không nhìn xuống sông nữa mà chuyển sang đứng bên đường đợi người đánh rơi. Thế là tôi đứng đó đợi hồi lâu không thấy ai đến tìm vật bị mất cả, tôi cũng sắp vào lớp trễ rồi nên tôi đi trước đợi về rồi tôi sẽ đợi tiếp vậy. Nghĩ vậy xong tôi liền nhanh chân đi tiếp.

Theo nhiều lần vấp ngã đứng lên, quần áo trên người tôi đầy bùn đất thì cuối cùng tôi cũng đến được lớp học. Tôi vào lớp thấy cô giáo chủ nhiệm lớp 3 của tôi, tôi xin phép cô vào lớp và tìm một chỗ ngồi ngồi vào đó. Hiện tại chúng tôi học phòng học mới khác phòng học cũ, trời mưa to có nhiều bạn chưa đến lớp hết cô không thể xếp chỗ ngồi được nên cứ tìm chỗ nào đó ngồi tạm rồi đợi lớp đủ hết rồi cô xếp chỗ ngồi.

Tôi ngồi trên chỗ ngồi mà nhìn trên người mình. Cả quần đều là bùn đất còn ướt nước khiến tôi khó chịu nhưng vẫn chấp nhận được. Vì đi học chịu chút không sao, đợi về nhà thay đồ khác là được rồi.

Thế là tôi cứ mặc đồ ướt như vậy ngồi đợi với cô và mọi người cho đến 9 giờ mà vẫn không thấy ai đến. Trong lớp thì chỉ có 10 bạn nên cô trực tiếp cho chúng tôi về. Rồi cô dặn trời đang mưa lớn sắp có bão rồi chúng tôi về nhà cẩn thận, nhà trường cho chúng tôi nghỉ đợi đến khi nào hết bão, nước rút rồi thì nhà trường thông báo đi học lại bình thường.

Thế là tôi lại mặc lên áo mưa đi từ từ trên đường về nhà. Các bạn khác có bà mẹ đến đón chỉ có mình tôi là tự đi về. Tôi cứ đi theo đường cũ quay về, lúc đến chỗ đánh rời đồ vật tôi đứng đó đợi tiếp, đứng lâu chân tôi tê mỏi không đứng được nên tôi ngồi bên đường đó đợi luôn. Tôi đợi rất lâu không thấy ai hỏi tôi có thấy đồ gì không, có mấy chú Thìn còn nói tôi đi về đi chứ học về rồi ngồi đây làm gì. Nhưng nếu tôi không đợi người mất đồ có thể sẽ buồn lắm, sẽ giống như tôi lúc làm mất búp bế mà men mua cho tôi vậy. Tôi không biết đồ mà tôi đánh rơi nhiều hay ít tiền nhưng búp bê của tôi rất nhiều tiền đó, 5.000 đồng lận. Mẹ nói gì mua cho tôi mà sau này nhà tôi phải nhịn đói, tôi phải biết giữ gìn đồ chơi cho tốt. Mà vừa mới trước đây không bao lâu tôi vừa làm mất nó rồi. Bây giờ tôi cũng gặp người mất đồ như tôi nên tôi phải đợi đó nói cho người đó biết, để người đỏ không buồn.

Tôi cứ thế đợi thật lâu đến khi lạnh cóng người mà vẫn không có người đến. Tôi nghĩ đợi tôi quay về thay đồ rồi sẽ tiếp tục quay lại đợi người đó. Thế là tôi bước chân đi về nhà.

Về đến nhà tôi liền đi xem bé Hương đã khỏe hơn chưa rồi đi thay đồ ước trên người ra và thay một bộ đồ khô khác lên người. Khi đã làm xong hết tôi ra ăn cơm với mẹ rồi định mặc áo mưa đi đợi người kia tiếp thì bị mẹ tôi ngán hại hỏi:

- Trời mưa gió mầy định đi đâu.

- Con đi ra ngoài một chút. Hồi sáng con đi học thấy trên đường ai đó làm rơi đồ mà con không biết lỡ làm rớt trong sông rồi. Giờ con đi đợi người đó tìm đến con xin lỗi. - Tôi thành thật nói với mẹ.

- Mầy đi vô nhà đi trời mưa gió mà đi đâu. Ai mất đồ để người ta tìm rồi nói giờ sắp bão mặt đi đi gì. - Mẹ tôi quát to lên.

Tôi cũng không dám cãi lời mẹ thế là tôi ở nhà nhưng trong tâm tôi vẫn đang đợi người mất đồ đó đến để mà tôi còn nói lời xin lỗi với người ta. Nếu không tôi không biết phải làm sao nữa.

Thế là tôi ở nhà đợi gần 1 tháng rưỡi, đợi cho bão qua đi nước cũng rút mà không thấy ai tìm đồ cả. Tôi cũng quay lại cuộc sống đi học thường ngày. Mà lâu lâu đi qua đoạn sông bị tôi đánh rớt đồ tôi vẫn sẽ đứng ở đó đợi 30 phút rồi mới đi về. Người mất đồ khi nào mới đến tìm tôi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.