Đánh Mất Bản Thân

Chương 1: Chương 1




Năm 2000, một vùng quê nhỏ thuộc tỉnh Bình Định.

- Oa.. oaaa..

- Sinh, sinh rồi. Đưa tao coi. Là trai hay gái? - Giọng một người phụ nữ vang lên.

- Là con gái. - Giọng một người phụ nữ trẻ tuổi khác trả lời.

- Gái à. Thâu mầy ôm đi để lát thằng Sáu nó dìa rồi thì đưa nó. - Người phụ nữ lên tiến đầu tiên vẻ mặt không vui nói.

- Thằng Sáu dìa còn cơm nước chưa biết nào dô, má coi con bé nè nhìn mặt giống thằng Sáu hông. - Người phụ nữ trẻ cười nói. Truyện Đông Phương

- Ừ nhìn cũng giống thằng Sáu đó. Ôm lát rồi ẵm về để bên mẹ nó. - Nói rồi người phụ nữ bỏ đi không nhìn lại.

Người phụ nữ trẻ chỉ biết lắt đầu rồi ôm đưa bé đi qua đi lại trước phòng sinh. Được một lát thì có tiếng bước chân vội vã truyền đến. Từ phía xa có một người đàn ông trẻ tuổi tầm 1m7, làn da đen sạm chạy nhanh đến. Vừa đến nơi liền hỏi:

- Chị Năm, vợ em sinh trai hay gái chị.

- Là con gái. - Người phụ nữ trẻ trả lời.

- Chị để em chăm cháu chị về nghỉ ngơi đi. May mà có anh chị Năm với Má chứ không vợ em không biết làm sao. - Người đàn ông vụn về bế đứa bé mới sinh cười nói.

- Có gì đâu. Chị em trong nhà còn cảm ơn gì. Rồi chú mầy về được mấy hôm. - Người phụ nữ trẻ hỏi.

- Em về thăm vợ em với con. Đợi được hết tháng rồi em đi làm tiếp chứ không lấy tiền đâu nuôi nẩu. - Người đàn ông trả lời.

- Ừ vậy chú mầy coi chăm con lo vợ đi. Chú đi nửa năm nay nhà vợ chú cũng lo suốt. - Người phụ nữ trẻ nói rồi cũng dần dần bước đi.

Nhìn người phụ nữ đã đi xa, lúc này người đàn ông mới chú ý đứa trẻ trên tay mình rồi nở nụ cười.

- Chào con ba là ba của con. Sau này ba sẽ chăm sóc tốt cho men con con. - Người đàn ông vừa cười vừa nói như đang tuyên thệ rồi dần dần lặng im lại.

Và đây là hình ảnh lúc tôi vừa sinh ra, thật yên bình cũng thực ấm áp nhỉ?

* * *..

3 năm sau:

Đã 3 năm trôi ngày kể từ ngày tôi được ba mẹ đưa đến thế giới này. Trong 3 năm nay, số lần gặp được ba chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ba tôi đi làm xa nhà, tôi không biết ở đâu nhưng nghe mẹ bảo là xa lắm. Gia đình tôi sống tại một ngồi làng nhỏ, từ lúc tôi hiểu chuyện thì hay nghe mẹ kể rằng: Vì ông bà nội tôi đông con nên mấy đứa con trai lớn lấy vợ rồi thì cho ít đất ruộng để trồng lúa kiếm ăn còn lại nhà ở thì tự mình kiếm tiền mà mua đất xây nhà cho nên bà phải đi làm xa mới kiếm được nhiều tiền để xây nhà cho tôi có chỗ ở. Ba mẹ phải làm vất vả 3 năm mới mua được miết đất tại giữa dòng sông khô để xây nhà vì đây là miếng đất rẻ nhất cũng như phù hợp điều kiện kinh tế của gia đình tôi lúc bấy giờ. Vì đủ tiền để mua miếng đất này nhiều khi tôi bệnh sốt cao mẹ không dám đưa tôi đi bệnh viện, mẹ chỉ dùng một ít rượu lau người cho tôi hay hái một ít thuốc nam theo lời những người lớn tuổi rồi nấu cho tôi uống để tiết kiệm tiền. Không thì vì tiết kiệm thời gian đi làm cũng như chăm tôi mẹ chỉ ăn một bữa trưa. Nhiều lúc không có chồng ở bên mẹ cảm thấy rất bất lực, trầm cảm sau sinh làm mẹ làm nhiều chuyện gây tổn thương tôi. Như mẹ không cho tôi ăn sữa rồi chính bản thân bình thì bỏ về nhà mẹ đẻ và cứ thế bỏ đói tôi 1 ngày. May sao bà Chín hàng xóm nghe tiếng tôi khóc ách mới vội vàng chạy qua xem và cứu tôi một mạng không thì hiện tại tôi đã không còn trên đời này rồi. Nhưng cũng vì vậy mai sức khỏe tôi không tốt, cứ 2 ngày bệnh nhẹ 5 ngày bệnh nặng không thể rời thuốc. Còn mẹ tôi khi về nhà mẹ đẻ thì bị ông ngoại tôi đánh lý do là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi với lại có con nhỏ không lo chăm mà về nhà mẹ để ở nguyên ngày làm gì. Thế rồi mẹ tôi bị ông ngoại đánh sợ mới quay về. Lúc mẹ về cũng là lúc mọi người nhìn mẹ bằng ánh mắt trách cứ, trách mẹ vì sao đi không nói, đi mà không mang theo tôi làm tôi đói cả ngày rồi khóc muốn ngất đi không ai lo. Thế là cách giải quyết của chỉ lo ôm tôi rồi khóc và hứa sẽ không có chuyện như hôm nay nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.