Đánh Mất Bản Thân

Chương 5: Chương 5




Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày tôi bắt đầu đi học. Một buổi tối nọ khi tôi đang nằm cạnh mẹ, mẹ bảo:

- Mai mẹ về ngoại có việc, con học về thì vô nội ăn cơm đợi mẹ về.

- Nào mẹ mới về. - Tôi hỏi mẹ.

- Nào xong rồi về hỏi gì hỏi. Mai học xong rồi về nội ăn cơm biết chưa. Giờ ngủ đi. - Mẹ bắt lên.

- Dạ con biết rồi. - Tôi buồn buồn nói. Tôi đã lâu rồi không về ngoại, tôi nhớ ngoại lắm nhưng mẹ nói phải nghe lời a. Thôi đi ngủ thôi buồn ngủ quá.

* * *

Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy mẹ đã không có ở nhà rồi. Tôi dậy tự dùng nước muối đánh răng, rửa mặt, mặt quần áo đi học. Mọi người thắc mắt sao mẹ tôi yên tâm để tôi ở nhà một mình mà không sợ mất đồ đúng không? Vì nhà tôi có gì để mà sợ mất đâu, nhà thì được trét bằng đất, lợp mái tranh, trong nhà chỉ có vài bộ quần áo, hai chiếc giường cùng một ít dụng cụ nấu ăn thôi còn gì nữa đâu. Thay đồ xong tôi liền ôm cuốn vở nhỏ cùng cây bút chỉ mẹ mua cho tôi để đi học. Hôm nay cũng lạ lắm, cô giáo nói hôm nay cô có việc nhà nên cho chúng tôi về sớm. Vừa đến 8 giờ rưỡi cô đã cho chúng tôi đã về rồi.

Tôi vui vẻ về nhà cất vở với bút rồi liền đi về nội tìm các anh con bác Năm chơi. À quên nói, tôi có hai ông nội hai bà nội đó nha, bà nội tôi có một đời chồng nhưng ông mất sớm để lại nội với mấy đứa con phân biệt là: Cô Hai, cô Bốn, bác Năm còn bác Ba thì mất lúc còn nhỏ nghe bà nội bảo do bà sơ sẩy mang thai được 6 tháng không chú ý nên bác mới mất. Lúc đó nhìn nhỏ nhỏ đã thành hình phôi thai chưa được thấy ánh mặt trời đã không còn trên đời nữa, bà nội đau lắm nhưng vẫn phải cố mà sống tiếp vì còn con nữa. Rồi lúc đó ở quê có tập tục trẻ con không được sinh ra đẻ non khi chôn cất không được lập một không thì sẽ quay về quấy phá gia đình không yên. Vì thế nên cũng không thể lập mộ cho bác lúc đó được. Còn ông nội tôi cũng đã có vợ, bà cũng sinh cho ông mấy đứa con phân biệt là: Cô Ba, cô Bốn, bác Nghĩa, cô Sửu, cô Út. Thời này mọi người đều công nhận một chồng hai vợ là chuyện bình thường nên lúc ông nội cưới bà nội tôi không ai nói gì cả. Để phân biệt bà nội tôi với vợ lớn của ông nội chúng tôi hay gọi bà nội lớn còn gọi nội tôi là bà nội nhỏ để dễ phân biệt. Ông nội và bà nội tôi đến với nhau có ba người con trai phân biệt là: Ba tôi (Sáu), chú Tám, chú Chín của tôi.

Nói tiếp, nhà tôi cách nhà bà nội nhỏ khoảng 10m không xa lắm. Tôi vui vẻ chạy nhanh về nhà bà nội nhỏ tìm các anh chơi. Nhưng đến nơi tôi thấy nhà nội không có ai hết, cửa đóng kín mít nên tội lại lội quay về nhà. Tôi ngồi trước nhà đợi mẹ về, tôi đói lắm mẹ khi nào mới về a. Không biết qua bao lâu, tôi đợi mẹ đợi tới đau chân, đói bụng tôi quyết định đi tìm mẹ. Mẹ nói mẹ về ngoại, tôi nhớ mẹ đã đưa tôi về ngoại một lần hồi 3 tuổi, tôi nhớ đường đi nha. Thế là tôi nhanh chóng đi lên đường tìm mẹ. Tôi vừa đi vừa nghỉ, lần theo trí nhớ mà đi tìm. Đi được rất lâu rất lâu tôi tới con sông quen thuộc, nơi đây đang có đàn trâu tắm ở dưới. Tôi nhớ mẹ đã đưa tôi qua đây, đi qua con sông này rồi cứ đi thẳng đi thẳng thì tới nhà ngoại. Tôi sắp được gặp mẹ rồi. Thế là tôi kéo thân thể nhỏ bé chưa được nửa mét của tôi lội qua sông, lội qua cát lụn ngập nửa người tôi, rồi đi tới chỗ nước nhìn cạn nhất cũng cao tới cổ của tôi. Tôi cứ thế đi đi rồi bị vấp ngã. Tôi không thở được, khó thở quá, mẹ ơi cứu cứu con huhu.

Tôi vùng vẫy trong nước được một lát gần như tắt thở thì bỗng ai đó kéo tôi lên. Là một người đàn ông trẻ, tôi không quen nha. Chú nhìn tôi rồi nói:

- Bé, con con cái nhà ai sao lại ở đây. - Chú khó hiểu nhìn tôi.

- Con đi về ngoại, mẹ con đi trước rồi, con đi chậm không theo kịp. - Tôi sợ hãi trả lời chú.

- Thế con nhớ nhà ngoại con đâu không? Nói chú coi chú biết không chú đưa qua. - Chú thân thiện nói.

- Con.. con nhớ. Chú thả con ra, con méc mẹ chú bắt con oa.. oa. - Tôi sợ hãi khóc lớn lên.

- Rồi rồi để chú đưa con qua sông rồi tự con đi đi. Nước đây sâu lắm con đi không cẩn thận chết đuối giờ. Tháng trước có đứa bé đâu 10 11 tuổi gì đó tắm sông ở đây mới chết đuối đấy, con cẩn thận ha. - Chú nói rồi đưa tôi qua bên bờ sông.

Đứng trên bờ tôi không biết phải đi đâu, tôi quên đường rồi. Nhưng, mẹ từng nói về ngoại thì cứ đi thẳng là được. Thế là tôi cứ đi thẳng đi thẳng tới khi trời tối sầm lại nhưng vẫn chưa tới. Mẹ ơi trời tối rồi mẹ ở đâu vậy mẹ? Con sợ, con đói quá mẹ ơi huhu. Thế là tôi đứng tại đường lớn cạnh con dốc đứng đó khóc, cứ khóc đến tôi mệt mỏi muốn ngủ nhưng tôi chưa tìm được mẹ tôi không dám ngủ hức. Bỗng có giọng nói vang lên:

- Bé Nguyệt hả con?

Tôi ngước mắt lên nhìn, là cậu Bảy. Cậu tới đón tôi về tìm mẹ sao. Tốt quá.

- Cậu Bảy ơi là con nè. - Tôi vui vẻ nói.

- Sao con ở đây? Ba mẹ con đâu mà để con đây một mình dẫy? - Cậu Bảy thắc mắt hỏi.

- Mẹ con đi mua thuốc rồi, mẹ nói mẹ mua thuốc rồi mẹ về thăm ngoại một lát rồi về nên con tìm mẹ. - Mẹ nói với tôi vậy nha. Mẹ muốn mua thuốc diệt cỏ rồi về ngoại thăm ngoại chơi tối mới về. Tôi nhớ mẹ tối hôm qua nói với tôi vậy đó.

- Thôi con về với cậu đi, về nhà ngoại đợi mẹ về rồi đón con cùng về nhà. - Cậu Bảy bế tôi lên rồi đi thẳng xuống con dốc sau lưng tôi. Đi thẳng tới ngôi nhà đầu tiên rồi bước vào. Hóa ra tôi đi đúng đường rồi. Chỉ một chút nước là tới nhà ngoại rồi nè.

Nhưng tôi mệt mỏi quá, đi cả ngày rồi chân đau, mắt muốn dính lại luôn rồi. Thế là tôi dần dần chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.