Sau trận sốt cao đó thì cứ cách vài bữa tôi lại ốm đau ở trên giường. Có thầy bói nói mệnh tôi mỏng nếu sống được qua 12 tuổi thì sau này có phúc còn không thì tin theo số trời thôi. Thế là mẹ tôi bắt đầu cầu thần bái Phật cầu phúc cho tôi. Mẹ cũng ít đánh chửi tôi hơn trước và cũng bắt đầu có kiên nhẫn hơn với tôi. Mỗi lần mẹ đánh tôi viết bài sẽ nắm tay tôi từng chữ từng chữ viết lên giấy, khi học bài mẹ sẽ kiên nhẫn đọc diễn từng chữ từng chữ cho tôi dễ hiểu và đọc lại, mẹ còn sẽ làm đồ ăn ngon cho tôi ăn nữa dù mỗi lần mẹ nấu ăn không khét thì cũng bỏ nhiều muối mặn chát luôn. Nhưng không sao, hiện tại mẹ như vậy đã tốt lắm rồi.
Sáng hôm nay mẹ đi họp phụ huynh cho tôi, tôi lén đứng ngoài cửa nghe lén mọi người nói chuyện. Tôi nghe thấy cố giáo khen tôi, tôi được rất nhiều hoa hồng nhỏ nhưng về khoảng vệ sinh thì tôi không được tốt, đi học không chải đầu, không đánh răng, người dơ không tắm còn nước mũi tùm lum làm bạn bè không học được nên là tôi không được hoa hồng nhỏ. Nhưng tôi có chải đầu mà, mẹ nói tóc rối thì dùng tay cào cào tóc là được rồi, với lại tóc tôi ngắn nên cũng không cần quan tâm những cái đó làm gì. Đánh rằng tôi có dùng nước muối để súc miệng a, tôi ngậm nước muối trong miệng rồi khò khò xong nhổ ra là sạch rồi, cô nói phải nghe lời người lớn, mẹ nói là tôi nghe vậy a, mỗi lần như vậy tôi còn không cẩn thận uống mấy ngụm nước muối nữa, mặn lắm. Nói chung tôi có làm đúng hết rồi mà.
Tôi đứng lặng ở cửa mà nước mắt tôi cứ rơi, bạn bè xung quanh tôi thì cười tôi nói tôi ở dơ, ngủ với heo mới dơ dáy như vậy. Tôi không nói gì chỉ nhìn mẹ. Tôi thấy mẹ cứ gật đầu với cô giáo rồi nói sẽ về quản lại tôi. Rồi mẹ ngồi xuống chỗ ngồi của tôi đối buổi họp kết thúc.
Họp phụ huynh xong cũng đã trưa rồi, tôi nghe cô nói đâu đã 9 10 gì rồi nên phải kết thúc để mọi người về nấu cơm nữa. Thế là mọi người ai về nhà nấy. Còn mẹ thì về nấu cơm xong rồi nhìn tôi nói:
- Mầy ở dơ thì kệ mầy chứ để cô giáo nói về tới nhà là sao hả. Mầy biết vậy làm tao xấu hổ lắm không mà mầy làm vậy. Hôm sau mầy tắm rửa kì sạch đất ra cho tao.
- Dạ mẹ. - Tôi cúi gằm mặt xuống trả lời mẹ. Trưa hôm đó ba mẹ con tôi kết thúc buổi cơm trưa một cách nặng nề. ngôn tình tổng tài
Chiều đến, tôi mang sợi nhỏ của mình đi bắt cua bắt ốc. Hôm trước mẹ có nói mẹ muốn ăn mắm cua tươi, ốc luộc nếu có xoài chín nữa thì càng tốt. Tôi nhớ ruộng nhà bà Hai có rất nhiều cua ốc, kế bên còn có mấy cây xoài nhà ông Mười nữa, biết đâu xoài chín vừa rụng xuống ruộng thì sao. Vừa lúc bắt ốc bắt cua đi xem thử, nếu có thì lấy về cho mẹ đỡ thèm. Thế là tôi mang sô nhỏ của tôi đi ra khỏi nhà.
Tới bờ ruộng, tôi xăng ống quần lên rồi từ từ bắt từng con ốc, con cua mà tôi gặp. Ở bên bờ ruộng có nhiều hang, trong hang rất dễ có cua nhưng tôi không dám đào vì sợ có rắn, hôm trước chị Tiền vừa đào ra con rắn nước rồi, còn cắn chị nữa, tôi sợ run người luôn nào dám đào nữa. Cứ bắt ở bên ngoài rồi đi lần hết ruộng đâu chắc cũng được một sô rồi. Cứ thế tôi đi lần xuống đầu bên kia đám ruộng, ở đây có mấy cây xoài tượng đầu quả, xoài sống thì chấm mắm ớt không thì chấm mắm ruốc vừa chưa vừa cay, còn xoài chín thì ngọt đúng chuẩn món ngon quê nhà. Quê tôi chỉ có chuối, đi đủ còn xoài thì đâu khó lắm một xóm được vài cây, ai muốn ăn mà gặp chủ nhà dễ nói chuyện thì có thể xin một hai trái không thì chỉ có bỏ tiền ra mua mới có ăn thôi. Còn bọn trẻ chúng tôi thì được chủ nhà cho phép nhặt trái rụng để ăn, đôi khi trái dập chỉ ăn được một bên, còn may mắn trưa rụng xuống ruộng gặp nước nổi lên còn nguyên thì có thể để giành cho người trong nhà.
Vừa đến bờ ruộng thì tôi đã thấy ba trái xoài còn nguyên nổi trên mặt nước rồi, tôi nhanh chóng nhặt bỏ vào thùng của mình, tối nay tôi có xoài ăn với mẹ và em rồi. Đang nhặt thì có một cứu bà tới gần tôi rồi nói:
- Mấy trái xoài đó mầy đưa đây cho tao.
- Bà là ai vậy? Mấy trái xoài này con để lại cho mẹ với em không đưa bà được. - Tôi không quen người này, tôi kiên quyết không đưa cho bà ấy xoài của tôi.
- Á à. Mầy không đưa thì tao làm mẹ mầy đánh mày. - Bà ấy vẻ mặt hung dữ kéo tay tôi nói.
- Bà thả con ra. Con không biết bà mà, thả con ra. - Tôi cố giãy ra tay bà ấy nhưng không được.
- Đi mầy đi với tao. Tuổi còn nhỏ mà không biết lớn nhỏ gì hết. - Bà ấy nói rồi kéo tôi sền xệch về nhà tôi. Đến nơi bà ấy gọi lớn:
- Ánh, Ánh mầy ra con mầy nè, nó mất dậy chửi tao nè. Ánh.. Ánh
- Ủa thím Ba, con Nguyệt nó làm gì quay thím. - Mẹ tôi đi ra hỏi.
- Tao thấy nó lấy xoài nhà thằng Mười tao hỏi nó xin một trái có thằng cháu tao. Nó không cho thì thôi đi nó còn chửi tao. Chửi gì mà cha mày, men mày, đồ chó. Mới nhỏ mà mõ hỗn. - Bà ấy tức giận nói với mẹ tôi.
Tôi muốn phản bác thì bị mẹ tác cho một cái rồi tức giận hỏi tôi:
- Tôi cho mầy ăn học mà mầy học ai côn đồ vậy hả. Cái tốt không học chỉ biết học chửi người, sau này tránh xa đám thằng Vũ ra. Tao thấy mầy chơi với mấy đứa đó mầy coi chừng tao. - Rồi mẹ quay qua cười với bà. Mẹ xin lỗi rồi còn lấy xoài tôi nhặt về cho em đưa bà ấy, đó là xoài tôi để giành cho mẹ và em mà. Mẹ không ăn nhưng em tôi ăn, sao mẹ lại đưa hết chứ huhu.
Sau khi bà đi, tôi đó tôi bị mẹ đánh một trận, không cho tôi học chửi người, không được đi chơi với trai không thì đánh chết. Một thời gian sau đó tôi không dám đi đám ruộng nhà bà Hai để nhặt xoài nữa, mỗi lần đi tôi lại sẽ nhớ về ngày hôm nay bị đánh, bị oan nhưng không dám nói lại. Cứ thế qua được nửa năm thì bà Ba_ Người cướp xoài của tôi mất, lúc này tôi nói dám đi lại nơi đó. Nhưng dù đi lại, dù nhặt được rất nhiều xoài nhưng tối không ăn, có thể đây là kiểu giận lẫy của trẻ con nhỉ? Giận những trái xoài hại tôi bị oan, bị đánh chăng.