"Thalassemia, chứng thiếu máu Địa Trung Hải." Sau bao nhiêu quyết tâm, Bùi Lục Thần dừng một chút, lại bổ sung, "β trung gian, nhưng. . . . . .nghiêng về di chuyền."
Hơi lạnh thấu xương trong nháy mắt chiếm lấy Thì Nhan, cái loại lo lắng mơ hồ đó lúc này biến ảo thành vô biên bóng đen, làm cô có chút choáng váng, thở không nổi, thật lâu sau mới tỉnh ngộ mình muốn làm gì, nhưng trừ hốt hoảng luống cuống thì không còn cách nào, nhìn về phía Bùi Lục Thần: "Kings đâu? Y tá đưa nó đi đâu rồi?"
Bùi Lục Thần không biết làm sao mới có thể trấn an người phụ nữ này, không khỏi nhíu mày, đem nắm tay của cô từ mình trên cổ áo kéo xuống, nắm trong lòng bàn tay, "Cô cũng phải đi kiểm tra."
Thì Nhan vẫn không nhúc nhích.
Bùi Lục Thần một tay kia đặt tại trên vai cô, tư thế như che chở, giống như như vậy là có thể cho cô sức lực, trừ hắn ra, người phụ nữ giờ phút này không còn nơi khác dựa vào, "Tôi sẽ chờ cô, rồi đem nó ôm trở về được không ? Ngoan, trước tiên đi kiểm tra đã."
Thì Nhan cuối cùng đi theo y tá rời đi, Bùi Lục Thần không lâu cũng từ phòng làm việc đi ra ngoài, Tịch Thịnh ở bên ngoài chờ tin tức, giống như quẫn bách, nóng nảy đi lại, thấy Bùi Lục Thần ra ngoài, lập tức đã chạy tới, "Cháu em rốt cuộc thế nào?"
Bùi Lục Thần nói đơn giản tình huống, Tịch Thịnh ngã ngồi ở trên ghế dài, mặt mũi tràn đầy tái nhợt.
"Gia đình đã có ai có cái bệnh này?"
Tịch Thịnh dù sao vẫn là đứa bé, mặt gấp đến độ trắng bệch: "Em, không rõ ràng lắm, cùng cha khác mẹ, đi theo chị từ lâu."
Hai chị em, bộ dáng lo lắng giống nhau như đúc, Bùi Lục Thần khó tránh khỏi nặng nề, như có ngàn cân, đè nặng trên vai.
Bệnh viện lành lạnh, chiếu rọi vào tâm. Hai người đàn ông này, sắc mặt nặng nề giống nhau.
"Thời điểm khám thai không phải đều nói tốt hay sao? Đều nói chỉ là có chút thiếu máu mà thôi." Tịch Thịnh thật sự không nghĩ ra, chỉ biết tự cắn môi.
"Cũng may phát hiện ra sớm, hiện tại bảo bảo còn nhỏ, có thể nhanh chóng trị liệu."
Bùi Lục Thần hết sức trấn an, nhưng hắn nói đến mình cũng không tin, không trách được Tịch Thịnh không thể vì vậy mà cảm thấy vui mừng.
Tịch Thịnh nóng nảy lời nói đã có chút không mạch lạc, "Cầm quốc tịch Mỹ có ích lợi gì, kết hôn, ly hôn đều không dễ dàng, nếu như ở trong nước, khám thai làm sao qua loa như vậy. . . . . ."
Tịch Thịnh lại nói không ra, cúi xuống, lấy đôi tay bưng lấy mặt, từ khe hở tràn ra một tiếng thở dài nặng nề.
Đại khái gần tới gần tối, Thì Nhan mới về đến trước mặt bọn họ. Đã kiểm tra qua, một chút cũng không giúp được đứa bé.
Cái loại tuyệt vọng đó phun trào, làm tất cả thế giới của Thì Nhan lâm vào bóng tối.
Không biết bác sĩ thuyết phục người phụ nữ này, cô cuối cùng chịu cho đứa bé nhập viện, còn cô tạm thời về nhà. Bùi Lục Thần đưa cô trở về, đêm đó ở tạm nhà bọn họ.
Sau khi sanh xong đứa bé xuất viện, Thì Nhan lại chuyển sang nhà mới, Bùi Lục Thần thật vất vả mới lấy được địa chỉ của nó, trong hoàn cành lại ở cái nơi hoàn toàn mới này, Bùi Lục Thần cảm thấy hết sức xa lạ ——
Chỉ vì cô không bố trí ấm áp như nhà cũ .
Hắn không xác định cô lần này dọn nhà rốt cuộc là vì tránh người nào. Hắn? Hoặc là, người đàn ông kia. . . . . .
Hãy nhìn dáng vẻ, người đàn ông kia đối với cô mà nói, có lẽ, lại thật sự chỉ là nhớ lại, cô nguyện ý trở nên ôn hòa, chỉ là vì đứa bé này.
Lễ Giáng Sinh đã đến, phòng khách ngay chính giữa để cây thông noel mini, treo đồ trang sức tràn đầy hình thú vị, thậm chí ở lò sưởi trên tường treo vớ thêu tên bảo bảo .
Bùi Lục Thần lúc này ngủ tại phòng khách, trên đầu tường treo hình bảo bảo —— khuôn mặt thật đẹp.
Nhưng hôm nay, đứa bé lại bị tin dữ như vậy liền thân, vô lực tránh thoát.
Bùi Lục Thần không cách nào ngủ, gian phòng bố trí càng ấm áp, như cho hắn thêm dằn vặt, đi phòng bếp rót nước, thấy trên lầu gian phòng của cô vẫn sáng đèn, Bùi lục thần do dự chốc lát, lại lựa chọn lên lầu.
Cô đang lên mạng tra tài liệu, cửa phòng khép hờ, Bùi Lục Thần từ ngoài khe cửa chỉ thấy màn ảnh ánh sáng chiếu sắc mặt yếu ớt, người này tựa như thần kinh khẩn trương cao độ, bỗng dưng liền nhận thấy ra: "Người nào?"
Bùi Lục Thần chỉ đành phải đẩy cửa đi vào: "Là tôi."
"Vừa đúng, tôi có việc tìm anh."
Cạnh tay nàng tư liệu đều là mới vừa in , tất cả giao vào trong tay Bùi Lục Thần.
"Đứa bé bây giờ còn không nhìn ra cái gì khác thường, nhưng là sẽ dần dần xuất hiện triệu chứng thiếu máu, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng có đúng hay không? Rồi những thứ kia sẽ biến chứng. . . . . . Kiểm tra kết quả của tôi, bác sĩ nói tôi không cứu được nó, vậy còn có người nào có thể? Ba của nó? Đúng rồi. . . . . . Còn có Nhiễm Nhiễm, hai người này tóm lại có thể cùng Kings hợp nhau có đúng hay không? Nếu như. . . . . . Nếu như vẫn không được, cũng chỉ có thể truyền máu, sau đó chờ chết?"
Ánh mắt Thì Nhan hỗn loạn, ngữ điệu tốc độ rất nhanh, hận không thể một giây đang lúc tra ra tin tức liền đem tất cả toàn bộ nhét vào trong đầu hắn.
Bùi Lục Thần nghe xong, thấy tay cô cũng có chút run rẩy, vội vàng cầm lấy: "Cô đừng mình hù dọa mình, trên web rất nhiều tài liệu không chắc đúng ."
Đầu Bùi Lục Thần như phình ra, đổi lại nắm hai vai Thì Nhan, chăm chú nhìn ánh mắt của cô: "Bình tĩnh một chút. Bây giờ không thể loạn. , ngoan, hít sâu."
Thì Nhan có chút máy móc theo sát hắn hít sâu, thật vất vả mới trở lại bình thường, lại nhất thời không có ý kiến.
Luôn luôn có khí thế bức người giờ phút này lại ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt chứa toàn nước mắt. Là hắn phát hiện đứa bé khác thường sớm nhất, hắn cũng nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp. . . . . ."Tôi nên làm như thế nào?"
Bùi Lục Thần quả thật biết phải làm sao, nhưng hắn không vui, cực kỳ không vui.
Nội tâm đấu tranh , ngoái đầu nhìn lại thấy cô tin cậy mình như vậy, Bùi Lục Thần không đành lòng giấu giếm, hắn cũng phải hít thở sâu, bởi vì phải nói ra những lời này, quá khó khăn: "Đầu tiên, chúng ta phải đi tìm Trì Thành trước."
Cô giống như là đột nhiên đã tỉnh hồn lại, thần sắc bỗng dưng cứng đờ.
Bùi Lục Thần cũng không xác định cô rốt cuộc chần chừ là vì cái gì, thật châm chọc, hắn hiện tại nhưng chỉ có thể như thế khuyên: "Tôi hiểu rõ cô tình nguyện cùng anh ta cả đời không qua lại với nhau, nhưng. . . . . . Tất cả đều chỉ vì đứa bé."
"Tôi hiểu."
Thì Nhan rốt cuộc khôi phục trấn định, định quay lại lấy điện thoại di động đặt tại đầu giường, lại bị Bùi Lục Thần bắt được cánh tay.
"Cùng tôi về Bắc Kinh đi, dùa sao cũng phải về, đi nói với anh ta. . . . . . Chúng tôi cùng công ty anh ta đang họp ở Bắc Kinh." Bùi Lục Thần nhìn cô, trong mắt như không xác định, dù sao cô chưa từng nghe qua ý kiến của hắn.
Không ngờ cơ hồ một giây kế tiếp cô liền gật đầu, xoay người hướng đầu giường đi tới, nửa đường lại dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn: "Thật sự là. . . . . . Làm phiền anh, cám ơn."
Tại sao khi cô cám ơn lại làm hắn cảm thấy vô cùng khổ sở?
Bùi Lục Thần tìm không ra đáp án, định bụng không suy nghĩ nhiều, một bên hắn hướng phía trước cửa sổ đi tới, vừa lấy điện thoại di động ra, đặt vé máy bay về Bắc Kinh.
Đưa mắt nhìn bốn phía, gần tới lễ Giáng Sinh, màn trời tối đen như mực, không có nửa ngôi sao, trừ nơi xa cây thông noel lớn phát sáng, không nữa một điểm ánh sáng, giống như bọn họ không nhìn thấy con đường tương lai phía trước.
Đêm khuya Nam California , Thượng Hải gần tối.
Mùa đông, buổi tối Thượng Hải quá ngắn, đảo mắt ngày cũng nhanh qua.
Trì Thành xe dừng ở cửa trường học, đón Nhiễm Nhiễm tan học. Học sinh từ trong trường đi ra, đầu người nhốn nháo, Nhiễm Nhiễm nhìn một cái liền thấy chiếc Cadillac chói mắt .
Nhiễm Nhiễm vội lên xe: "Ba, người trở về lúc nào? Người không phải là vẫn còn ở nước Mĩ sao?"
Tay áo Nhiễm Nhiễm bên trên còn mang tang, nhìn thấy anh cười, cực ít lộ ra lúm đồng tiền.
Sau tang lễ Nhiễm Khiết Nhất không bao lâu Trì Thành liền bắt đầu từ Los Angeles cùng Thượng Hải bay giữa hai nơi, hôm nay tính ra, anh và Nhiễm Nhiễm cũng đã hơn nửa tháng không gặp.
Con bé tựa hồ cao hơn chút, Trung văn cùng cách nói tiến bộ rất nhiều.
Trì Thành trở về nhìn Nhiễm Nhiễm cười nhẹ một tiếng, đã là cực hạn, người phụ nữ của anh, với con anh như đã bốc hơi, nhà đã trả lại, chỉ xác định được địa điểm bệnh viện lúc cô kiểm tra, cũng không tìm được bóng dáng của cô.
Nam California to lớn, tìm giữa biển người mênh mông một người thật khó, anh thật mong có điều kỳ diệu ở trên đường gặp được cô.
Trì Thành lần này chạy về nước xử lý chút chuyện, qua vài ngày lại được bay trở về Los Angeles, trước mắt chỉ có thể cố gắng nụ cười.
Anh vừa khởi động xe tử vừa hỏi: "Hôm nay ba cùng con, cho vú Trương nghỉ. Nghĩ chưa ra buổi tối muốn đi đâu ăn?"
Bên trong xe khí ấm rất đủ, Nhiễm Nhiễm lấy xuống cái mũ, cởi ra khăn quàng cổ, xoa xoa đôi tay sưởi ấm: "Ba, khuya về nhà làm cơm cho con ăn có được hay không?"
"Vậy chúng ta đi siêu thị mua ít thức ăn trước." Trì Thành đánh tay lái đem xe quay đầu.
Thượng Hải đã tràn ngập không khí đón Giáng Sinh , bên trong siêu thị lớn có thể dễ dàng mua đồ chuẩn bị lễ Giáng Sinh, Nhiễm Nhiễm nhìn trúng hình mũ đỏ, trực tiếp đội ở trên đầu.
Cái mũ còn có cỡ nhỏ hơn nữa, thấy vậy tâm trí Trì Thành không khỏi bay xa.
Nếu như anh vẫn cùng cô ở chung một chỗ, cũng nên mua cho con mình một chiếc? Không, một nhà ba người, nên mua ba chiếc, rồi chụp chung một tấm hình, chế thành khung hình treo lên đỉnh cây thông noel.
Hay là, mua đồ ông già Noel đang bú bình cho con?
"Ba! Ba!"
Nhiễm Nhiễm kéo ống tay áo của anh, Trì Thành mới chợt bình tĩnh lại: "Ba?"
"Điện thoại di động của ba đang kêu." Nhiễm Nhiễm chỉ chỉ túi áo anh.
Trì Thành vẫn nhìn chằm chằm cách đó không xa quầy bán đồ trẻ nít không dời, tiện tay lấy ra điện thoại di động nghe: "Alô?"
"Là em, " dừng một chút, "Thì Nhan."
Trì Thành sửng sốt.
Trong ống nghe truyền ra âm thanh đụng vào tai Trì Thành, chút xíu cũng không chân thật. Siêu thị người đến người đi, đông như trẩy hội, trong nháy mắt tất cả trở thành hư ảnh, thế giới nhất thời như chỉ còn lai anh, cùng câu nói bên tai của cô. . . . . .
Trì Thành mờ mịt nhìn vào tên trên điện thoại, trong nháy mắt căng thẳng , không chỉ là thần kinh của anh, âm thanh cũng trở lên run rẩy: "Em ở đâu?" Ngắn ngủn ba chữ, nhưng lại vô cùng khó khăn.
Cô không có tiếp lời.
Trì Thành cố đè xuống nội tâm đang giằng xé, chậm rãi, binh tĩnh lại : "Thì Nhan, nói cho anh biết, em đang ở đâu?"
"Đứa bé đã xảy ra chuyện." Nghe ra giọng nói của cô thật bình tĩnh.
Thế nhưng anh lại không làm được.
Đau khổ cùng cực, Trì Thành vào giờ khắc này có thể lãnh trọn, giống như cả người mất đi tri giác, không cách nào nhúc nhích.
"Em nói sao?"
Hỏi ra, mới phát giác đây là vấn đề lừa mình dối người ngu xuẩn cỡ nào, anh rõ ràng nghe được, nhưng trong tiềm thức lại không dám tin, Trì Thành dừng một chút, bình phục suy nghĩ hỗn loạn, sửa lời nói, "Xảy ra chuyện gì, Thì Nhan, em nói cho rõ ràng, đừng. . . . . ."
Còn chưa nói xong thì bị Thì Nhan cắt đứt: "Chẩn đoán rất chính xác chứng thiếu máu Địa Trung Hải, cụ thể chờ chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp. Tôi đang lập tức trở về Bắc Kinh, chúng ta ở nơi nào gặp mặt, anh nhất định phải mang theo Nhiễm Nhiễm. Nhớ, nhất định phải mang theo nó."
"Thì Nhan, em nói cho anh biết trước tiên, đứa bé . . . . . ."
"Cộp" một tiếng, đối phương đã dập máy.
Bên trong vang lên tiếng "tút tút" chói tai, Trì Thành động tác có chút máy móc cúp máy. Chứng thiếu máu Địa Trung Hải. . . . . .
Trì Thành bỗng dưng phản ứng kịp, vội vàng gọi lại, đối phương lại không chịu nhận nghe.
Âm thanh đơn điệu chờ đợi như hành hạ anh, một phút kia, ánh mắt Trì Thành thậm chí không cách nào tập trung, cúi đầu nhìn về phía Nhiễm Nhiễm.
Thấy Trì Thành cau mày, nhìn chằm chằm vào nó mất hồn, Nhiễm Nhiễm trên khuôn mặt nhỏ nhắn thể hiện lo lắng: "Ba ba, người làm sao vậy?"
Thần trí Trì Thành lúc này mới quay lại, kéo tay Nhiễm Nhiễm bước nhanh rời đi, Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu lưu luyến nhìn chiếc xe mua đồ phía trước : "Ba. . . . .
"Chúng ta bây giờ lập tức đi đến Bắc Kinh."
"Ngày mai con còn phải đi học. . . . . ."
"Ba gọi cô giáo giúp con xin nghỉ."