Khi Vân Hoằng nghe được Chu thị nói như vậy, ông cũng lộ ra nụ cười nói: “Mẫu thân cứ yên tâm là được, con nhất định sẽ cẩn thận căn dặn xuống, lần này tuyệt đối sẽ không để nha đầu kia chịu một chút uất ức nào, con đây làm phụ nữ cũng sẽ ra sức dụ dỗ cưng chiều, tuyệt đối sẽ không để cho người tổn thương con bé một chút, những chuyện hồ đồ lúc trước, nhi tử con cũng sẽ tuyệt đối không làm lại.”
Sau khi Chu thị nghe được Vân Hoằng đảm bảo như vậy mới yên tâm, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò một câu: “Con phải nhớ kỹ lời con nói lúc này mới được, đừng qua hai ngày hoặc có kẻ đê tiện nào rơi hai giọt đậu vàng với con liền trong đầu chuyện gì cũng không biết, đến lúc đó lại làm ra những chuyện hồ đồ này, xem ta thu thập con cũng như dọn dẹp những kẻ đê tiện kia như thế nào!”
Vân Hoằng biết Chu thị đây là chỉ ai, trong sắc mặt của ông cũng có mấy phần lúng túng, trừ bỏ đáp ứng ra cũng không có lời gì khác, vừa nhận tội với Chu thị vừa bảo đảm thề thốt với bà lúc này mới dụ dỗ ổn thỏa Chu thị.
Sau khi Vân Hoằng ra khỏi viện của Chu thị, ông suy nghĩ một chút chính là đi đến viện Chu Bích Cầm ở.
Sau khi Chu Bích Cầm vào Tĩnh Viễn Hầu phủ cũng có thể coi như được cưng chiều một khoảng thời gian, nhất là khoảng thời gian mới vừa vào cửa, hàng đêm Vân Hoằng đều nghỉ ở trong viện của nàng, cho dù không làm được gì, chỉ trò chuyện cũng là nói vài lời vô cùng thân mật, những thời gian này khiến cho Chu Bích Cầm cảm thấy hết sức ngọt ngào.
Nhưng sau khi Vân Hoằng biết được Liên tần vốn không tiếp cận được với Nguyên Hi đế thì thiết tha với Chu Bích Cầm cũng giảm bớt đi, hơn nữa bụng Chu Bích Cầm cũng đã sắp năm tháng, bụng này giống như trong một đêm liền phồng lên, bởi vì có thai tẩm bổ vào, sắc mặt nàng càng ngày càng mượt mà, cằm xuất hiện nọng thịt, mà trên mặt cũng xuất hiện một chút loang lổ cuối cùng không còn dáng vẻ trắng nõn trơn bóng như trước kia, hăng hái của Vân Hoằng với Chu Bích Cầm cũng phai nhạt đi, dù sao trong phủ này cũng không chỉ có một di nương bài trí như vậy, còn có người khác vóc người đẹp gương mặt đẹp, thậm chí di nương không có thai ở đây, trong một tháng này, số lần Vân Hoằng vào cửa phòng Chu Bích Cầm thật sự có thể đểm được trên đầu ngón tay.
Cho nên lần này khi thấy Vân Hoằng đến viện của nàng, Chu Bích Cầm gần như hết sức hưng phấn, ánh mắt nhìn Vân Hoằng vô cùng sáng trong, nàng tha thiết mà tiến lên phía trước ỉ ôi nói: “Lão gia ngài đã rất lâu không đến thăm thiếp, đứa bé gần đây cũng biết nhúc nhích rồi! Hôm nay ầm ĩ càng lợi hại chỉ sợ nhớ ngài người phụ thân này rồi.”
Lời Chu Bích Cầm nói hết sức động tình, nàng biết hiện giờ người mình có thể dựa vào cũng chỉ có một mình Vân Hoằng, chỉ cầu cho mình có thể một thai được nam, như vậy về sau địa vị của mình ở Hầu phủ cũng cao hơn mấy phần, cũng có thể khiến lão ph u nhân vẫn luôn nhìn nàng hết sức không vừa mắt sẽ xem trọng thêm.
Nhưng Vân Hoằng đã sớm không phải lần đầu tiên làm cha rồi, lần đầu tiên nghe được thê thiếp của mình nói như thế ông còn có mấy phần kích động nho nhỏ, thậm chí còn dán vào cái bụng kia nghe động tĩnh của đứa bé nhưng bây giờ ông đều đã có con trai con gái, cho dù đứa bé trong bụng Chu Bích Cầm là trai hay gái ông cũng không có mong đợi gì, cho nên khi nhìn Chu Bích Cầm hưng phấn mà nói với mình như vậy, vẻ mặt Vân Hoằng vô cùng không có hứng thú, chính là không quan tâm lắm nói một câu: “Nàng lại cẩn thận chú ý tới thân mình, nếu có gì thiếu hụt phải đi thông báo một tiếng.”
Chu Bích Cầm tự nhiên cũng đã cảm nhận được Vân Hoằng lạnh nhạt với mình, vào thời điểm trước kia ông còn nói với mình rằng muốn mình cho ông một đứa bé trắng trẻo mập mạp tới thừa kế, nhưng mới qua thời gian mấy tháng, ông cũng đã lạnh lùng như vậy, ngôn ngữ lạnh lùng giống như người ban đầu kia không tồn tại.
Chu Bích Cầm liên tưởng tới trước kia kết hợp với thực tế hiện nay, nàng lập tức không nhịn được đau buồn, nước mắt lập tức rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Lão gia, bây giờ ngài không hề yêu Cầm nhi một chút nào sao? Trước kia ngài không có dáng vẻ như vậy, vì sao bây giờ lại biến thành như thế này, bây giờ người Cầm nhi có thể dựa vào cũng chỉ có một mình ngài, ngài ngàn vạn lần không được bỏ Cầm nhi lại…”
Vân Hoằng nhìn nước mắt kia của Chu Bích Cầm, vào thời điểm trước kia cũng cảm thấy có mấy phần thương yêu, bây giờ nhìn thấy nàng chỉ quấn lấy mình nói mấy chuyện vô căn cứ rồi lại ở đó khóc lóc sướt mướt, giọng điệu càng thêm không kiên nhẫn: “Nàng đang nói lời vô vị gì vậy, người có đứa bé trong lòng suy nghĩ đừng có cả ngày suy nghĩ vớ vẩn, lão gia ta cũng bận rộn làm thì có thời gian nhàn rỗi tới dụ dỗ nàng ở cùng nàng!”
Chu Bích Cầm càng cảm thấy đau lòng thêm, nước mắt tí tách rơi xuống đất, tỏ vẻ uất ức nhìn về phía Vân Hoằng, trong ánh mắt kia mang theo mấy phần khiển trách, giống như đang trách móc Vân Hoằng là một kẻ bạc tình.
Vân Hoằng bị Chu Bích Cầm dùng ánh mắt như vậy nhìn, trong lòng càng thêm không kiên nhẫn, ông chợt vỗ bàn một cái, nói: “Nếu nàng cảm thấy ta đối xử với nàng không được tốt, vậy nàng trở về nhà đi! Phủ Tĩnh Viễn Hầu ta không nuôi nổi nàng giống như pho tượng Phật lớn vậy!”
Chu Bích Cầm bị những lời này của Vân Hoằng làm cho ngẩn ra, trong lòng nàng càng thêm uất ức, nghĩ tới nàng vì nam nhân trước mắt này đã rơi vào tình trạng không nhà để về, lại chỉ có thể làm thiếp thất của người trước mắt này, nghĩ tới hiện giờ trong bụng nàng còn mang con nối dòng của ông ấy, kết quả ông ấy thế mà lại nói ra lời như vậy, nàng không có huynh đệ, chỉ có một tỷ tỷ đang ở trong thâm cung một chút cũng không thể giúp đỡ được mình còn cha mẹ nàng hiện giờ cũng đã không hề để ý tới mình, cho dù có quả đắng gì bây giờ nàng cũng chỉ có thể nuốt xuống vào trong bụng mình, nếu bây giờ rời đi Vân gia, vậy nàng thật sự không hề có chỗ để đi.
Sau khi Vân Hoằng nói một câu như vậy ra khỏi miệng, ông cũng cảm thấy trong lòng mình không hề có không đành lòng chút nào, ban đầu ông nhìn trúng Chu Bích Cầm chính là bởi vì nàng ta còn trẻ tuổi, thêm vào đó nàng ta có thể trở thành trợ lực của mình, nhưng bây giờ khi nghĩ đến lúc này nàng ta chẳng những không trở thành trợ lực của mình ngược lại trở thành gánh nặng của mình, thậm chí hiện giờ ngay cả xinh đẹp và tư thái cũng không có, Vân Hoằng chỉ cảm thấy dáng vẻ khóc sướt mướt này của nàng ta một chút cũng không có chỗ dùng
Ông nhìn Chu Bích Cầm, trong vẻ mặt có mấy phần lạnh lùng nói: “Hôm nay ta tới chỗ của nàng, chính là muốn thông báo cho nàng một chuyện, qua hai ngày nữa Vân Thù sẽ trở về trong phủ, lúc trước nàng đối xử với con bé như thế nào ta đây cũng không quản, nhưng lui về sau con bé là đích tiểu thư Vân gia, nàng phải đối xử tốt với con bé đừng chọc cho con bé không vui. Dù sao nàng là di nương, con bé là dòng chính nữ Vân gia, về thân phận nàng tất nhiên không tôn quý như con bé, quy củ này cần phải ra sức học tập tốt, nếu nàng không làm được, sau này đừng khóc lóc tố cáo gì với ta.”
Chu Bích Cầm nghe lời Vân Hoằng nói, nàng ngay cả khóc thút thít cũng quên mất, chỉ ngơ ngác nhìn Vân Hoằng, giống như nghe được lời mà bản thân nàng không hiểu nổi, sau hồi lâu nàng mới hốt hoảng sợ hãi kêu lên: “Tại sao nó muốn trở lại! Tại sao nó lại trở lại! Ta không cho! Ta không cho!”
“Bốp.”
Vân Hoằng lấy tốc độ y hệt sét đánh vung tay, hung hăng cho Chu Bích Cầm một cái tát, trong ánh mắt kia tràn đầy tàn nhẫn nói: “Ngươi là di nương, ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình!”