Khi Vân Thù nghe được Tạ Cẩn Họa nói như vậy, nàng cũng chỉ khẽ nhe răng cười một tiếng, một chút cũng không thèm để ý, không tiếp lời Tạ Cẩn Họa, thay vào đó nàng chuyển đổi đề tài nói: “Công chúa để Xuân ma ma đưa điều lệ tới, thần nữ đã nhìn kỹ, cũng không sợ nói một câu khiến cho Công chúa tức giận, điều kiện như vậy, thần nữ thật sự không có cách nào đồng ý.”
Tạ Cẩn Họa nhìn Vân Thù, nàng cũng đã từng đọc điều lệ này, đúng là hơi quá, nhưng mà –– “Liễu tiểu thư, ngươi cung cấp phương pháp ra, được lợi hai thành, điều kiện như vậy cũng không tính là thấp.”
Tạ Cẩn Họa mới nhìn phản ứng của Vân Thù, nghĩ tới tiếp theo đó nàng ấy sẽ nói ra điều gì phản bác mình, trong lòng cũng đã bắt đầu chuẩn bị ứng đối với phản ứng nên có tiếp theo của nàng ấy sẽ như thế nào, bây giờ nàng cũng không xem Vân Thù như một đứa bé mới mười hai tuổi mà đối đãi, bởi vì đứa bé mười hai tuổi sẽ không có một đôi mắt trầm ổn vả lại cơ trí như vậy, tâm trí của tiểu nha đầu này chắc chắn sẽ không kém, cho dù đối mặt với nàng, nàng ấy vẫn như cũ có thể làm được một chút cũng không khẩn trương thậm chí còn có thể nói rõ ràng lời của mình, vậy cũng đáng quý.
“Đúng vậy, như vậy đầu tiên, ngươi cái gì cũng không cần khổ cực, điều kiện như thế, bổn Vương ngược lại cảm thấy rất tốt.” Tạ Hoài Ẩn chậm rãi từ tốn nói.
Vân Thù liếc mắt nhìn Tạ Hoài Ẩn, ánh mắt kia tuy không thể nói rõ hung ác đến cỡ nào, nhưng không có bao nhiêu độ nóng, nhưng trong ánh mắt kia nói rất rõ ràng cho Tạ Hoài Ẩn biết –– đừng tưởng rằng điều lệ kia chính là do hắn viết, cho dù là Chu Bái Bì cũng không bóc lột nàng sạch sẽ như vậy.
(*) Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm 'Nửa đêm gà gáy' của Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “Bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.
Tạ Hoài Ẩn bị ánh mắt tràn đầy khinh bỉ này của Vân Thù đảo qua, lập tức hoảng hốt, hiểu được Vân Thù đã biết được điều lệ này ra từ tay của hắn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hơi chột dạ hụt hơi, lập tức không nói ra được lời gì, sau khi thấy Vân Thù dời ánh mắt ra chỗ khác, Tạ Hoài Ẩn ngược lại cảm thấy có mấy phần buồn bực, nhớ tới ở trong triều đình người hắn sợ hãi nhất là thất Hoàng tỷ của mình, ở trước mặt tỷ ấy hắn dĩ nhiên không dám lỗ mãng, nhưng một cái nhìn liếc qua vừa rồi của Vân Thù, không biết như thế nào, hắn lại có cảm giác giống như đối mặt với Hoàng tỷ của mình.
Vân Thù ngẩng đầu đối diện với hai mắt của Tạ Cẩn Họa, khóe miệng kia tuy mang theo mấy phần nụ cười, lại có mấy phần lạnh lẽo, nàng bình thản nói: “Công chúa Điện hạ, thần nữ tìm kiếm chính là đối tượng hợp tác, mà không phải là đối tượng bán mình.”
Tạ Hoài Ẩn bị lời nói trực tiếp như vậy vả lại không hề che giấu chọc cười rồi, hắn mơ hồ muốn cười, nhưng lại cảm thấy hiện giờ vào lúc này hoàn toàn không phải là lúc thích hợp để cười, hắn điều chỉnh lại sắc mặt, sau khi mang theo phong phạm mà một người làm Vương gia phải có mới phì cười một câu: “Nói bậy! Ngươi nha đầu này ngược lại là người không hiểu chuyện, lời này vì sao lại nói thế?”
Vân Thù thoáng nhìn qua Tạ Cẩn Họa giống như đang tính toán chờ nàng nói ra, nàng vốn còn định nói hàm súc một chút, chỉ tiếc thời gian không nhiều, bây giờ nếu như mình nói quá mức hàm súc, chỉ sợ mình sẽ bị hai tỷ đệ này làm thịt một đao rồi, nếu thua thiệt này mà nàng ăn, vậy chỉ sợ mình sẽ càng ăn thua thiệt lớn hơn, đây cho dù tính bọn họ có quyền, không chịu được nàng có tài dù sao cũng phải ngồi ngang hàng mới được.
“Công chúa, Tấn Vương, trong cả Đại Khánh, thần nữ không dám nói đồ trên tay thần nữ là độc nhất, nhưng ít nhất vào thời điểm bây giờ đến trong một đoạn thời gian rất dài về sau, công nghệ về ngọc lưu ly, đồ sứ, cảnh thái lam cũng chỉ có một mình thần nữ có, dưới tình huống như thế bán ra chính là thứ hiếm có, nếu ngày đó nào thật sự trong tay người khác cũng sẽ làm vật này, vậy hơn phân nửa thị trường cũng đã nằm trong tay chúng ta rồi, tạo thành lũng đoạn. Ích lợi trong này có bao nhiêu, nếu Công chúa và Tấn Vương không rõ, cũng chính là sẽ không tìm Xuân ma ma mang điều lệ tới cho thần nữ.” Vân Thù nói, có lẽ sớm muộn gì người khác cũng làm mấy thứ này, nhưng đẩy sớm ra sẽ đoạt lấy tỷ lệ thị trường, “Tấn Vương đã thấy tận mắt đi, các đại thần trong triều đình này cũng đã từng thấy, trong Ung đô có bao nhiêu người nhà có của cải, người làm buôn bán cũng đã đưa thiệp lên, nếu tính ra cũng có không ít. Thần nữ sở dĩ vào thời điểm này cung cấp đồ ra, cũng chính là vì ở trường hợp như vậy thu được ánh mắt mọi người, nhập mấy món đồ này vào trong mắt của bọn họ.”
Vân Thù đẩy mấy món đồ này ra trước ngày mẫu thân nàng lập gia đình, đó là mượn cơ hội lần này làm một quảng cáo, người đời trước sau như một đều hết sức tò mò với chuyện này, thấy đồ không có đều muốn mình có thể có được một phần, hơn nữa người trên tiệc cưới không giàu thì quý, thời cơ tốt như vậy Vân Thù dĩ nhiên sẽ không lãng phí, đưa ra đồ đệ nhất trên đời này làm sính lễ, thứ nhất là trọn thể diện, thứ hai cũng coi như quảng cáo vang dội.
“Ngươi đây là đang nói cho bổn cung, cho dù bổn cung không hợp tác với ngươi, ngươi vẫn còn có nhà đối tượng hợp tác khác?” Tạ Cẩn Họa cảm thấy hết sức thú vi, tiểu nha đầu này ngược lại là người thông minh, thế mà lại vào thời điểm này đã nghĩ xong tình huống như vậy, đặc biệt chọn thời cơ như thế để tuồn đồ vật ra, trong truyền miệng càng có thêm không ít người tò mò, mà trên tiệc cưới của Liễu Ngự sử, người trong triều đình đều đã đến đủ, những quan viên thuộc hạ này cũng có cửa tiệm của mình, sinh ra ý định hợp tác cũng là chuyện bình thường, nhưng mà, sắc mặt Tạ Cẩn Họa hơi trầm xuống một chút, lại nói, “Ngươi đây là định lên giá?”
“Công chúa Điện hạ nói đùa, Vân Thù không dám trả giá, chỉ muốn bản thân phải có thì nên có được.” Vân Thù một chút cũng không có ý tứ nhượng bộ, nàng nhìn về phía Tạ Cẩn Họa, chăm chú nói, “Vân Thù luôn đẩy những bái thiếp kia không tới, đó chính là định hợp tác với Hoàng gia, nếu không hôm nay thần nữ cũng sẽ không tới trước. Thật ra thì nếu như chỉ có một mình thần nữ, ngành nghề này cũng không phải không thể làm thành, nhưng thần nữ cũng biết chút đồ này cuối cùng không thể tự mình giữ một mình nuốt, vẫn còn phải chia ra ngoài một chút mới có thể càng ổn định hơn thì hơn? Thiên hạ bây giờ có thể có gì càng an toàn càng có bảo đảm hơn hợp tác với Hoàng gia.”
Tạ Cẩn Họa thấy Vân Thù một chút cũng không có ý sợ hãi mình, trong lòng nàng tán thưởng một câu, lại nói, “Nếu ngươi biết là Hoàng gia, hiện giờ lại ở đây nói bậy nói bạ gì vậy? Ngươi không sợ tất cả mọi thứ trên tay ngươi, đến lúc đó sẽ giống như muối, như sắt thép, toàn bộ đều do triều đình nắm trong tay?”
“Biết rõ, cho nên trên tay thần nữ cũng không có đồ dư thừa, chỉ có mấy thứ xuất hiện trên tiệc cưới của mẫu thân thần nữ, khi luyện chế mấy món này, đều do một mình thần nữ hoàn thành, không ai biết những thứ này rốt cuộc chế tạo thành như thế nào, nếu Công chúa định mạnh mẽ cường thủ hào đoạt, thần nữ chẳng qua chỉ có một tính mạng mà thôi.” Vân Thù cười nhẹ, trong vẻ mặt kia có vài phần ý tứ siêu thoát, “Công chúa Điện hạ thứ tội, vả lại cho Vân Thù nói một câu không xuôi tai, nếu Công chúa Điện hạ cố ý như thế, chỉ sợ giết chết thần nữ rồi ngài cũng không lấy được vật cần tìm, nếu chúng ta hợp tác, ngược lại có thể khiến quốc khố thiếu thốn tràn đầy, lui về sau cũng không cần Tấn Vương Điện hạ gánh vác danh tiếng ‘Than nghèo’, như thế cũng coi như cục diện hai bên được lời, Công chúa Điện hạ cớ sao không làm?”
Tạ Hoài Ẩn trợn mắt há hốc mồm, mới vừa rồi tiểu nha đầu này còn nói bọn họ định cường thủ hào đoạt, lúc này nàng lại xem như dụ dỗ đe dọa, một vài lời đó mới thật sự là dụ dỗ đe dọa tới cực điểm, vừa nói tất cả mọi thứ cũng chỉ có một mình nàng rõ ràng, còn nói muốn tính mạng nàng cũng sẽ không khuất phục, lại vẽ một cái bánh nướng ở trước mặt người ta dụ người ta ăn đi, kỹ xảo nói chuyện này, thật sự…
Đừng nói Tạ Hoài Ẩn giật mình, ngay cả Tạ Cẩn Họa cũng có mấy phần ngoài ý muốn, tiểu nha đầu này căn bản đã vạch kế hoạch tốt tất cả mọi chuyện rồi, cũng không phải chỉ tới nói một chút với nàng mà thôi, đó là thật sự suy tính đến tiền vốn, nàng ấy nói lời như vậy hoàn toàn một chút cũng không thỏa hiệp nhưng không có cảm giác hùng hổ dọa người, ngược lại thật sự là người biết nói chuyện.
Tạ Cẩn Họa chăm chú suy nghĩ một chút, lúc này mới lại hỏi, “Ngươi muốn như thế nào?”
“Chia ba bảy.” Ánh mắt Vân Thù chớp cũng không chớp mà nói, “Đương nhiên thần nữ bảy, Công chúa Điện hạ cảm thấy như thế nào?”
Tạ Cẩn Họa phì một tiếng, “Lòng của Liễu tiểu thư ngươi thật đúng là có phần hung ác, ba bảy sao?” Chia ba bảy, bảng giá như vậy cũng chỉ có tiểu nha đầu trước mắt dám nói với nàng.