Danh Môn Ác Nữ

Chương 156: Chương 156: Cung yến (2 - 3)






Editor: Puck - Diễn đàn

Nàng nói: “Nếu có lỗi, hai bên đều có lỗi với nhau, dù sao hiện giờ cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, không bằng cứ bỏ qua không đề cập tới không phải tốt hơn, cần gì phải tính toán chi li như vậy. Tuy mẫu thân tiểu nữ tính tình ngay thẳng một chút, nhưng nói cũng không có chỗ lỗi gì, Liễu phu nhân này trước kia đúng thật là phu nhân của Tĩnh Viễn Hầu phủ, tiểu thư Liễu gia này cũng từng bị người lui hôn, nói như thế đều là lời nói thật không phải sao?”

Thật ra thì mới vừa rồi Vương Thi Ngữ cũng không phải rời đi quá xa, tình huống của bên này ít nhiều cũng có vài phần nghe được động tĩnh bên này, vốn nếu không phải Tạ Hoài Ẩn xuất hiện, Vương Thi Ngữ cũng định đi tới, dù sao nàng không định nhìn mẫu thân của mình cam chịu trên tay người khác. Nhưng mà trong lúc lơ đãng nhìn thấy được Tạ Hoài Ẩn đi lại, tranh cãi này trong bỗng chốc yên tĩnh lại, nàng mới hơi sợ hãi, Vương gia các nàng dĩ nhiên cũng không sợ Liễu gia này, nhưng Tấn Vương này rốt cuộc vẫn không chịu trách nhiệm nổi, đương nhiên, Vương Thi Ngữ cũng không thích Tạ Hoài Ẩn người này, đường đường là một Vương gia mà lại làm những chuyện kia thật sự không giống với chuyện Vương gia nên làm, hiện giờ lại còn bao che hai mẹ con này như vậy, thật sự càng khiến cho Vương Thi Ngữ khinh thường thêm.

Vân Thù nghe lời Vương Thi Ngữ nói, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, mới vừa rồi ý tứ của Vương Thi Ngữ chính là mẫu thân nàng ta mới nói đều là lời nói thật, cho dù hai mẹ con các nàng nói cũng không có quan hệ gì, cho nên liền không nên so đo, thậm chí từ trong lời nói kia còn cảm thấy Vương gia bọn họ bị uất ức.

“Ý của Vương tiểu thư nói chính là, hai mẹ con chúng ta bị nói như vậy là đáng đời?” Vân Thù cười lạnh nói, “Vương tiểu thư đây chính là nói tiếng người?”

Vương Thi Ngữ nghe lời này của Vân Thù, nàng nhìn chằm chằm Vân Thù, trong ánh mắt cũng có vài phần ý tứ chèn ép, nhưng nàng nào phải là đối thủ của Vân Thù, vốn định từ trên khí thế chèn ép Vân Thù xuống, nhưng Vân Thù lại không hề động chút nào, ánh mắt nàng nhìn Vương Thi Ngữ lại giống như nhìn một cái rắm.

“Ta còn tưởng rằng Vương tiểu thư ít nhiều gì cũng sẽ chọn nói tiếng người, bây giờ nhìn lại chẳng qua chỉ như thế.” Vân Thù lạnh lùng liếc nhìn qua Vương Thi Ngữ và Lý thị, “Cậy vào phụ thân mình là Tả Thừa tướng, cho nên hoàn toàn không đặt người khác vào trong mắt rồi, sự tình ỷ thế hiếp người này còn muốn chúng ta cười thừa nhận?”

Vương Thi Ngữ nghe Vân Thù nói như vậy, sắc mặt của nàng cũng khó coi vài phần, nàng nói: “Liễu tiểu thư cũng chính là tư thái như vậy, tư thái như vậy còn có thể nói những gì? Cũng khó trách quan hệ này đến cuối cùng càng làm càng cứng…” dieendaanleequuydonn

“A, tư thái của ta như vậy là có vấn đề, còn mẹ ngươi một chút cũng không có vấn đề, trái phải đều là lỗi của hai mẹ con chúng ta.” Vân Thù lạnh nhạt nói, trong ánh mắt càng thêm lạnh như băng, “Vương gia trêu chọc không nổi, cho nên xin nói với Tả Thừa tướng một tiếng, những đơn hàng đồ sứ lưu ly các loại ông ta đã đặt, trong cửa tiệm không cung cấp nổi, cho nên dừng mua bán, về phần tiền bội ước ta cũng sẽ bồi thường trước tiền đặt cọc. Còn về danh sách đơn hàng đã định trước của Vương tiểu thư và Vương phu nhân, ta cũng sẽ hủy bỏ, tiền đặt cọc sẽ bồi thường đủ số, xin Vương tiểu thư và Vương phu nhân từ nay về sau đừng bước chân vào trong cửa tiệm của ta, người của Vương gia, ta không hoan nghênh, cho nên từ nay về sau các vị sẽ trở thành người trong danh sách đen của tất cả cửa tiệm của ta, thật sự chúc mừng hai vị rồi. Xin lỗi, giống như Vương tiểu thư nói vậy, ta đây nói chuyện cũng ngay thẳng giống như mẹ ngươi, cho nên nói cái gì khó nghe hay dễ nghe, kính xin Vương tiểu thư và Vương phu nhân tự cho rằng bản thân xứng đáng đi!”

Vương Thi Ngữ nhìn Vân Thù, lúc này mới nhớ tới hiện giờ sản phẩm bảo dưỡng và mỹ phẩm thậm chí là xà bông tắm sữa dê mình đang sử dụng đều được mua từ trong cửa tiệm Duyệt Kỷ Giả mà Vân Thù mở, nàng dùng cảm thấy hết sức không tệ, hơn nữa hiện giờ ở trong Ung đô, chỉ cần là người có một chút thân phận đều dùng đồ do Duyệt Kỷ Giả ra, son bột nước này nàng đùng cũng cảm thấy hết sức xinh đẹp, thậm chí nàng còn mua một cái gương từ trong cửa tiệm gương, cái gương kia soi vô cùng không sai, soi trên mặt cái gì cũng vô cùng rành mạch rõ ràng, nhất là mấy sản phẩm bảo dưỡng này, nàng dùng hết sức thoải mái, nhìn mặt còn non mềm hơn trước kia. Hơn nữa chỗ nàng mua lúc trước đã dùng hơn phân nửa, đang suy nghĩ lúc nào đến trong cửa tiệm nhìn xem một lần lại mua thêm một ít, nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ thành như dáng vẻ bây giờ.

Phải biết rằng các tiểu thư, phu nhân này đa số đều xem thường Vạn Thục Tuệ và Vân Thù, nhưng mỹ phẩm đang sử dụng cũng đều mua từ trong Duyệt Kỷ Giả, hiện giờ tất cả đều đang lưu hành sử dụng sản phẩm bảo dưỡng và mỹ phẩm dưỡng da của Duyệt Kỷ Giả, nếu nàng không dùng chỉ sợ còn bị các nàng khinh thường.

Vương Thi Ngữ há miệng, nàng định nói vài lời nhượng bộ, nhưng Tạ Hoài Ẩn đã mở miệng trước nói: “Liễu tiểu thư, mới vừa rồi phụ hoàng vẫn còn nhắc đến ngươi, nói ngươi lần trước sau khi vào cung đã nói sẽ thường đến, kết quả sau khi nhận thẻ bài vào cung tiếp theo liếc mắt cũng không nhìn thấy ngươi tới, mới vừa để cho bổn Vương đến dẫn ngươi đi gặp.” die~nd a4nle^q u21ydo^n

Tạ Hoài Ẩn vừa nói ra lời này, vẻ mặt của tất cả mọi người cũng hơi thay đổi, nhất là Lý thị và hai tỷ muội Vương Thi Ngữ, hai người bọn họ như thế nào cũng không nghĩ đến Hoàng thượng sẽ nhìn Vân Thù với con mắt khác, cho nên mới vừa rồi mới có thể coi như không sợ hãi chèn ép một phen, nhưng bây giờ biết được Hoàng thượng có vài phần coi trọng như vậy, bọn họ sao có thể không khẩn trương, suy nghĩ một chút những chuyện vừa rồi nếu như để cho bệ hạ biết được, vậy ––

Tạ Hoài Ẩn hoàn toàn không thấy những người này đột nhiên thay đổi sắc mặt, vẫn nói tiếp lời của mình, hắn nhìn về phía Vạn Thục Tuệ nói: “Liễu phu nhân ở nơi này hơn phân nửa cũng có mấy phần không thú vị, thất Hoàng tỷ của ta cũng ở trong hậu cung, không bằng bổn Vương đưa Liễu phu nhân đến chỗ Hoàng tỷ của ta trò chuyện với Hoàng tỷ ta đi, tránh cho đến lúc đó lại bị cơn giận không đâu, cho dù bổn Vương muốn nói một câu công đạo cũng bị người ta nói bổn Vương thiên vị.”

Tạ Hoài Ẩn vừa nói như vậy, chính là vẫn có một cung nữ đứng bên cạnh chờ đợi đi tới, thi lễ một cái với Vạn Thục Tuệ, giọng nói nhẹ nhàng, thanh thúy ướt át: “Nô tỳ đưa Liễu phu nhân.”

Vạn Thục Tuệ đưa mắt nhìn về phía Vân Thù, thấy Vân Thù gật đầu một cái, lúc này Vạn Thục Tuệ mới cùng rời đi với cung nữ.

Tạ Hoài Ẩn xoay người, đang định đi, Vân Thù cũng chính là định theo sau, nhưng bước chân này của nàng còn chưa bước ra


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.