Danh Môn Ác Nữ

Chương 82: Chương 82: Đêm trước đại hôn (2)




Vân Thù nghe giọng điệu gần như có vài phần nghiêm nghị của Liễu Vân Hiên, tin tức nhận được từ chỗ Liễu Bác Ích chính là người này có chút bất mãn với hôn sự này, sợ rằng sẽ đến tìm mẹ con hai người gây phiền toái, nếu thật sự có vậy liền thông báo cho ông dẫn người đi, vốn Vân Thù còn nghĩ Liễu Vân Hiên và cô cô hắn thân thiết, sẽ mang theo người cùng đi, bây giờ khi thấy Liễu Vân Hiên chỉ dẫn theo một gã sai vặt tới Vân Thù dù ít dù nhiều cũng có vài phần ngoài ý muốn, nhưng ngoài ý muốn này thuộc về ngoài ý muốn, cũng không nói lên nàng nhất định phải khúm núm với Liễu Vân Hiên này không thể không cầu được sự đồng ý của hắn chung đụng cho tốt.

“Hả?” Thấy hắn biết được thủ đoạn nhỏ nhen mới vừa rồi mình cố ý ghê tởm hắn, Vân Thù cũng lười dùng dáng vẻ ngây thơ này đi đối mặt với Liễu Vân Hiên, dù sao tầng thể diện này cho dù duy trì, nói không chừng vào lúc nào đó cũng bị phá ra, nàng cũng không có tính toán đi lấy lòng tâm tư ca ca tương lai này, nàng nhìn Liễu Vân Hiên không lạnh không nhạt nói một câu, “Hôm nay ngươi tới, Liễu bá bá có biết không? Nếu ngươi ca nói bây giờ ta cho người thông báo cho Liễu bá bá, ngươi sẽ có kết quả như thế nào?”

“Ngươi ––” Liễu Vân Hiên bị câu nói này của Vân Thù chẹn họng nghẹn lời, hắn nghĩ đều không cần nghĩ cũng biết được sau khi phụ thân mình biết sẽ có hậu quả như thế nào, ông nhất định sẽ giũa cho mình một trận, sau đó muốn mình kiểm điểm lại một phen. 

“Mẹ con hai ngươi rốt cuộc muốn cái gì, tuy rằng cha ta làm quan, nhưng làm quan vẫn hết sức thanh liêm, cũng không có bao nhiêu của để dành, nếu nhà các ngươi muốn bạc, tòa nhà này cũng đã mua cho các ngươi, hai mẹ con các ngươi cũng đủ rồi!” Liễu Vân Hiên hạ thấp giọng điệu nói, trực giác của hắn cho rằng tòa nhà trước mắt này là do cha hắn bị mẹ con hai người làm che mờ tâm tư rồi mua xuống cho, “Ta khuyên các ngươi đừng quá tham lam. Cứ nhìn danh tiếng hai mẹ con các ngươi xem, nếu phụ thân ta thật sự cưới về, chỉ sợ các ngươi sẽ kéo thanh danh thanh liêm của cha ta xuống, nếu các ngươi thật sự muốn bạc, chỗ ta còn có khế đất một trăm mẫu ruộng tốt ngoài thành, đưa cho các ngươi là được…”

“Liễu Vân Hiên, ta nghĩ ngươi ít nhiều không rõ.” Vân Thù cắt đứt lời Liễu Vân Hiên nói, tuy trong lời nói của Liễu Vân Hiên đều nơi nơi bảo toàn cho cha của hắn, cũng có thể nghĩ đến xuất phát điểm của hắn là vì tốt cho cha mình, nhưng phụ khống này ngược lại có phần nghiêm trọng, hắn coi hai mẹ con các nàng là người mang lòng khác, “Thứ danh tiếng này vốn chính là hư vô mờ mịt, hôm nay có thể nói ngươi tốt ngày mai cũng có khả năng nói ngươi xấu, lưu danh thiên cổ hay để tiếng xấu muôn đời vốn không phải do chúng ta có khả năng quyết định. Còn nữa, Liễu Vân Hiên bản thân ngươi là một công tử gia đình có thế lực lon ton chạy đến trước cửa nhà người ta nói một vài lời không giải thích được, hơn nữa còn là chỗ ở của hai mẹ con ta hiện giờ thanh danh chưa tính là đặc biệt dễ nghe, ngươi không sợ thanh danh của ngươi có gì khó nghe sao? Xung quanh đây cũng có không ít người, nếu không cẩn thận bị người gặp được ngươi ở trước cửa lôi lôi kéo kéo, không rõ khi biết đến sẽ bị truyền đi như thế nào, lui về sau người biết rõ ràng ta và ngươi trở thành huynh muội, nhưng người không biết còn cho rằng hai chúng ta có gì không rõ ràng. Đây không phải mới là điều ngươi nên lo lắng sao?”

Liễu Vân Hiên há to miệng nhìn Vân Thù, chỉ có cảm giác trong lòng cuồn cuộn một trận, định nói gì nhưng cái gì cũng không nói ra miệng được, mà Liễu Diệp cũng bị một đống lời nói vừa rồi làm cho khiếp sợ không thôi, trong lòng cũng hơi hối hận sao mình không kéo thiếu gia di chứ, đã nói hai mẹ con này cũng không phải người tốt lành gì, nhưng thiếu gia chính là không tin, coi như bây giờ ăn được đau khổ đi, Liễu Diệp cẩn thận từng li từng tí quan sát xung quanh, chỉ sợ khiến cho người vây xem, đến lúc đó không đơn thuần là lão gia muốn kết hôn, chỉ sợ hôn sự của thiếu gia cũng bị bắt vào trong tay nàng ta rồi! 

“Thiếu gia, chúng ta đi thôi!” Liễu Diệp kéo ống tay áo Vân Hiên ở bên kia tận tình khuyên nhủ, nhân vật như vậy bọn họ chọc không nổi còn trốn không nổi sao!

Đầy trong đầu Liễu Vân Hiên đều là một ý niệm, cũng chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi, mà người trước mắt này hai thứ đều chiếm cứ, vốn không có gì có thể nói! Hơn nữa ý nàng ta đây là sao? Mẫu thân nàng ta muốn gả cho phụ thân hắn cái này còn chưa tinh,s còn muốn để cho bản thân dính vào sao?

Vân Thù cũng lười tranh cãi tiếp với Liễu Vân Hiên, nàng mệt mỏi một ngày cũng đã sớm buồn ngủ, mới vừa rồ còn có thể có vài phần tính tình đùa cợt với tiểu tử này, bây giờ nàng một chút hứng thú cũng không có, lập tức chính là định vào cửa, nhưng vừa bước lên một bậc thềm, Vân Thù nhìn Liễu Vân Hiên đang mặt xanh mét còn chưa bị thư đồng của hắn lôi đi, khóe miệng nàng nhếch lên nói: “Mới vừa rồi ngươi nói tòa nhà này là do phụ thân của ngươi mua? Vậy ngươi đã sai lầm rồi, tòa nhà này do ta mua. Tiêu tiền của nam nhân không có giá trị, tiêu tiền của mình mới được gọi là sảng khoái, một trăm mẫu ruộng tốt kia của ngươi ta cũng nhìn không thuận mắt, cũng đừng lộ vẻ ở trước mặt ta, ruộng tốt trên tay ta còn nhiều hơn ngươi, về chuyện mẫu thân ta và phụ thân ngươi cũng không bẩn thỉu như ngươi nghĩ, chút đồ vật kia của Liễu gia ngươi, ta còn nhìn không thuận mắt.”

Vân Thù nói xong giẫm chân lên bậc thềm, đẩy cửa đang đóng đi vào trong nhà, khi Cẩm Sắt nghe được xưng hô của Vân Thù vốn còn cảm thấy thiếu gia Liễu gia này là một người không tệ, như thế nào cũng không thể nghĩ đến sau khi hắn mở miệng, lại nói ra như vậy, khuôn mặt lập tức sa sầm xuống, một chút sắc mặt tốt cũng không có, chỉ thiếu điều phỉ nhổ một tiếng về phía hai người Liễu Vân Hiên và Liễu Diệp.

Nàng cũng theo sát vào cửa, trực tiếp cạch một tiếng đóng cửa lại, thậm chí còn cài chốt.

“Tiểu thư, thiếu gia Liễu gia này nhìn như một người có trí thức hiểu lễ nghĩa, lại không nghĩ rằng là một người không hiểu chuyện như vậy, nói những lời thật sự làm đau lòng người.” Cẩm Sắt nhịn không được bất bình thay Vân Thù và phu nhân, “Nhìn mấy lời hắn nói, giống như chúng ta chiếm phần lớn tiện nghi vậy, giống như dựa vào Liễu lão gia mà sống muốn đào bạc từ trên người Liễu lão gia ra. Cũng may tiểu thư vẫn có tính tình như vậy, không hề ầm ĩ với hắn.” 

“Chuyện này coi như bỏ qua, đừng nhắc tới trước mặt mẫu thân ta.” Vân Thù căn dặn Cẩm Sắt một câu, hai ngày nay mẫu thân nàng ở cùng Miêu thị, có lẽ là người gặp chuyện tốt nên tinh thần thoải mái, cho nên khoảng thời gian này vẫn tinh thần phấn khởi ngày sau tốt hơn ngày trước, nhưng nếu chuyện hôm nay lộ ra trước mặt mẫu thân, chỉ sợ đến lúc đó tâm tình không khó chịu này cũng sẽ bị ảnh hưởng.

“Dạ.” Cẩm Sắt nào không biết một câu căn dặn như vậy của Vân Thù có dụng ý gì, chỉ có điều trong lòng nàng ít nhiều cũng có vài phần không cam lòng, sau khi suy nghĩ một chút lúc này mới lại nói một câu, “Tiểu thư, dáng vẻ công tử Liễu gia này như vậy, vậy bên chỗ Liễu đại nhân kia ––” Cẩm Sắt muốn nói lại thôi, nàng biết Liễu đại nhân chỉ có một nhi tử này, đều nói sợ sau khi cưới kế thất sẽ khắt khe chính là một nhi tử này của ông, cho nên trong phủ này ngay cả thị thiếp cũng không có, bây giờ Liễu công tử cực kỳ bất mãn với chuyện này, đến lúc đó không biết Liễu đại nhân sẽ có ý định như thế nào, trong lòng nàng dù it dù nhiều cũng cảm thấy không yên lòng.

“Liễu bá bá là hạng người gì, ta rõ ràng, nếu như ông ấy bận tâm chính là nhi tử này thì ban đầu sẽ nghĩ đến rồi, bây giờ sính lễ lễ hỏi đều đã vào cửa, chỉ chờ ngày kiệu hoa tới đón. Lúc này nói ngược hối hận, cũng không phải không thể, nếu thật sự làm chuyện như vậy, thể diện này là chuyện nhỏ, lộ ra chút tiếng gió, Liễu bá bá cũng không kiếm được chút chỗ tốt, ngày sau ta nghĩ không làm nên trò trống gì, nếu thành thì ta đây đương nhiên sẽ ghi nhớ một khoản này.” Vân Thù lạnh nhạt nói, “Liễu công tử này, tuy tính tình là một người lỗ mãng, nhưng cũng còn chưa tới mức khiến ta chán ghét như Dương Kiệt Minh. Hắn không thích ta và mẫu thân tới cũng không phải chuyện mới mẻ gì, trong Ung đô đại khái khi nhắc tới thanh danh của ta và mẫu thân cũng có không ít người yêu thích, cho dù chúng ta thật sự không làm những chuyện này, có người ít người trong lòng cũng quá rõ ràng, nhưng đa số bọn họ vẫn muốn đợi tung tin vịt. Dưới nghe sai đồn bậy, hắn nghe đến tên tuổi chúng ta, không hợp ý, thậm chí sợ hai mẹ con chúng ta ra mưu kế gì cho cha hắn sợ sau lưng chúng ta mưu kế gì đó.”

“Hơn nữa tuy tiểu tử kia rất tức giận, nhưng cuối cùng không làm ra chuyện gì quá phận, nếu hắn thật lòng muốn ồn ào, thì không phải một mình tới đây nói chuyện điều kiện mà mang theo người thân như cô hắn tới.” Vân Thù bổ sung một câu, “Tính tình này bây giờ thật sự hơi kỳ cục, nhưng nói cho cùng vẫn là căn cứ theo lòng hiếu với phụ thân mình mà suy tính. Chỉ có điều đầu óc kia, thôi, lui về sau thật sự sống chung dưới cùng một mái nhà rốt cuộc là ca ca mình, luôn phải chỉ điểm mấy câu, không thể nhìn hắn thua thiệt, một nam nhân có tính tình như vậy cũng nên bị tôi luyện và dạy dỗ nên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.