Khi Lý Đàn Việt vừa nói tới chuyện này chính là không nhịn được muốn cười một tiếng, vào năm trước, trong Ung đô chính là có bảng xếp hạng này, hắn không khéo được xếp hạng nhất, mà đường đường là Tấn Vương lại ngay cả hạng thứ mười cũng không được xếp vào, lúc ấy chọc cho Tấn Vương hết sức không vui, sau này lại hỏi nguyên do cũng chính là hiểu được bởi vì danh tiếng “Vương gia than nghèo” của hắn làm liên lụy, trong Ung đô nữ tử không có chút của cải không thể gả, mà nữ tử có chút của cải lại không dám gả.
Mặt Tạ Hoài Ẩn tối sầm, nói tới chuyện này hắn lại cảm thấy đó là một cái gai, nhưng người bạn tốt này cố tình thường xuyên biết tổn thương hắn lại không ba thì năm liền lôi chuyện này ra nhắc tới, hắn ném một cái nhìn như mũi đao đi qua hận không thể lập tức chém Lý Đàn Việt thành mấy khúc nhét vào trong nhà bếp đệ nhất lâu làm củi đốt.
“Phương lão thu thứ ghê gớm gì mà có thế mới buông miệng?” Tạ Hoài Ẩn hỏi.
“Vật này ngược lại không phải đưa cho Phương lão, mà đưa cho Á Á, thứ kia lọt vào trong mắt tiểu nha đầu khiến cả ngày vui mừng không xong, lúc này sư phụ mới buông miệng.” Ngụy Hoài nói, “Chính là con gấu bông có hình thù kỳ quái và một cái hộp biết phát ra tiếng, chính là một thứ rất khéo léo.”
Tạ Hoài Ẩn vừa nghe, ngược lại cũng không hỏi tới, nếu xuống tay từ chỗ Phương lão, lão đầu kia tính tình bướng bỉnh giống như con lừa, nhất định nói không động, nhưng Phương lão chỉ có duy nhất một đứa cháu gái, bây giờ mới bốn tuổi, thương yêu như châu như ngọc quả thật không khác gì tròng mắt mình, xuống tay lấy lòng chỗ tiểu nha đầu đó, ngược lại thật sự dụng tâm suy nghĩ rồi.
Tạ Hoài Ẩn khoát tay áo, ý bảo Ngụy Hoài đi xuống làm việc, còn hắn thế mà lại im lặng không lên tiến cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, sau một lúc mới nói một câu với Lý Đàn Việt: “Lại nói, ngươi nhận được thiệp mời của Liễu Ngự sử?”
Lý Đàn Việt gật đầu một cái, hơn phân nửa người trong triều đình này nhận được thiệp mời của Liễu gia, tuy nói rằng giao tình giữa hắn và Liễu Ngự sử không dày, nhưng từng có đối mặt, ở trong mắt Lý Đàn Việt Liễu Ngự sử cũng là một người vô cùng không tệ, nhận được thiệp mời cũng không tính là chuyện kỳ quái.
“Vậy ngày mai bổn Vương đi cùng ngươi thôi.” Tạ Hoài Ẩn nói, trong mặt mày hắn mang theo vài phần ý cười, “Bổn Vương còn chưa từng tiếp cận với náo nhiệt như vậy, không chừng ngày mai còn có náo nhiệt gì khác có thể khiến cho người ta xem một chút.”
Lý Đàn Việt cũng không phản đối, hắn nói: “Tấn Vương chịu đi, vậy cũng xem như chải tóc cho Liễu Ngự sử rồi.” Đường đường là một Vương gia một Hoàng tử lại chịu lộ mặt trên tiệc cưới của một thần tử, vậy cũng vô cùng long trọng rồi.
Nụ cười trên mặt Tạ Hoài Ẩn càng xán lạn thêm vài phần, “Liễu đại nhân cũng có thể coi như là quan tốt khó có được, chuyện năm trước giúp nạn dân thiên tai vốn do bổn Vương đi nhưng vẫn do ông ấy thay mặt bổn Vương, ngay cả một năm yên ổn cũng không để cho ông ấy ở trong nhà trôi qua, trong lòng bổn Vương băn khoăn, bây giờ tới chúc mừng một phen cũng là lễ độ. Hơn nữa, ban đầu Liễu đại nhân còn là thư đồng của phụ hoàng, điều này cũng nên đi.”
Lý Đàn Việt nghe Tạ Hoài Ẩn nói một đống lời đó, tuy nói ra đường hoàng như vậy, nhưng nói trắng ra còn không phải cảm thấy hứng thú với cái hộp có thể phát ra âm thanh hay sao, lại không thể tới nhà Phương lão lấy từ trên tay một đứa bé bốn tuổi tới xem một chút, cho nên mới đánh chủ ý lên Liễu gia, muốn mượn cơ hội lần này đi xem một chút đi?!
Nhìn Lý Đàn Việt đưa tới ánh mắt đánh giá, Tạ Hoài Ẩn cũng hết sức thản nhiên nhận lấy, hắn đây chính là tò mò, chính là đánh chủ ý muốn đi xem một chút.
Mùng sáu tháng tư, ngày hoàng đạo mọi chuyện đều thích hợp.
Vừa sáng sớm, cả Ung đô cũng đã ầm ĩ ra, Liễu gia hoàn toàn có không khí vui mừng hớn hở, đèn lồng đỏ lụa đỏ cuốn một vòng, tấm thảm đỏ trải từ ngoài cửa đến trong chính đường, mặc dù còn chưa tới giờ lành rước dâu, nhưng tiếng chiêng trống vẫn không ngừng, giờ lành rước dâu vào giờ Mùi một khắc, nhưng trước khi đón tân nương tử vào cửa, đồ cưới của tân nương phải đưa đến trong nhà trước giờ Mùi, theo quy củ còn phải đặt ở nhà chính để khách dự lễ thưởng thức một phen được gọi là “Phơi đồ cưới”.
Hơn nữa trước đó Liễu gia một chút tiếng gió cũng không có, một chút cũng không để cho người ta biết được Liễu Ngự sử đón dâu rốt cuộc là người nhà ai, cho nên người trong Ung đô cũng sớm chờ hôm nay để lật ra đáp án, nhân tiện nhìn xem đồ cưới của tân nương tử này có bao nhiêu.
Khi bắt đầu ăn bữa sáng đã có không ít người trông ngóng trên đường, cũng không thiếu người dò hỏi, đến giờ Tỵ một khắc cuối cùng có người dò thăm ra được một chút tin tức nhỏ tí tẹo, tân nương tử này chính là nương tử Vạn gia mới tháng trước hòa ly ra khỏi Vân gia!
Tin tức này bỗng chốc giống như con nước lớn ùn ùn tuôn ra, không tới nửa canh giờ người trong cả Ung đô đều đã biết rồi, trong khoảng thời gian ngắn người người đền nói chuyện này, nói rằng nương tử Vạn gia có phúc khí lớn, vừa mới rời khỏi Vân gia thoáng chốc liền tiến vào quý phủ Ngự sử, ngược lại thật sự là một đại nương tử có phúc khí, cũng có người châm chọc nói Liễu Ngự sử này lượm giày rách Vân Hầu gia không cần, lập tức đủ cách nói phong vân, nhưng càng nhiều người nhìn Vân gia, muốn nhìn một chút xem vị hôn phu khi trước của nương tử Vạn gia có phản ứng gì.
Khi Vân Hoằng nghe được từ chỗ quản gia chuyện người được gả cho Liễu Ngự sử chính là Vạn Thục Tuệ, trong nháy mắt gương mặt kia liền méo mó, lập tức ném tách trà trên tay xuốn đất.
“Ả ta lại gả đi! Ả ta thế mà lại gả đi!”
Cả người Vân Hoằng bị một đống lửa làm bỏng đến vô cùng khó chịu, trong lòng của ông chỉ cẩm thấy chỉ cần là nữ nhân mình không cần thì người khác cũng sẽ không cần, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến ả ta hòa ly với mình không lâu thế mà lại gả cho Liễu Bác Ích.
Nếu người Vạn Thục Tuệ gả cho là một tiểu thương nhân hoặc là một tiểu quan, Vân Hoằng ước chừng sẽ không tức giận lớn như vậy, nhưng tuy nói Liễu Bác Ích là một Ngự sử, cũng không kế tục tước vị Hầu gia như ông, nhìn thật sự không có cảnh tượng như ông, nhưng trên thực tế Liễu Bác Ích cũng là kẻ có thực quyền, cũng là người được bệ hạ sủng ái hơn ông, đương triều có thể đè ép được Liễu Bác Ích trừ những Hoàng tử và thất Công chúa giám quốc ra, trong triều đình này cũng chỉ có hai người, là tả hữu Thừa tướng mà thôi, nghĩ tới ông tuy là Hầu gia, lại dưới tay không có quyền lực gì. Đây sao có thể khiến cho Vân Hoằng cam nguyện trong lòng!
Khi Vân Hoằng liếc nhìn thấy thiệp mời, trong ánh mắt của ông càng thêm oán độc, chỉ cam thấy thiệp mời này không thể nghi ngờ chính là hung hăng đạp mặt mũi của ông, lập tức khiến ông đi không được không đi cũng không được, đi thì mặt mũi của ông sẽ phải để vào đâu, mà không đi người khác lại có cơ hội nói ra nói vào rồi.
“Ngươi được đấy Liễu Bác Ích! Ngươi được đấy Vạn Thục Tuệ!” Vân Hoằng căm hận nói, lập tức cầm thiệp mời trên bàn trà xé nát bấy, ném trên mặt đất bừa bãi đầy đất.
“Tiệc mừng vứt đi này, thân thể bổn Hầu gia không khỏe, không đi!” Vân Hoằng căm giận nói, “Cũng ném mấy thứ đồ đặt mua kia đi!
“Nói lời gì vô lý!” Tiếng bước chân chống gậy từ trong nội đường truyền ra, một lúc sau đã đến trước mặt Vân Hoằng, Chu thị dưới nâng đỡ của đám tôi tớ giống như sao vây quanh trăng mà thẳng bước ra ngoài, chỉ có điều trên sắc mặt cũng có vài phần khó coi, nghĩ đến cũng đã biết được hôm nay người gả vào nhà Liễu Ngự sử chính là nàng dâu khi xưa của bà, hiện là đương gia tổ mẫu Vân Hầu phủ.
“Mẫu thân! Người kêu con phải thế nào đây? Chỉ sợ hiện giờ người cả Ung đô đều đang chờ nhìn chuyện cười của nhi tử!” Vân Hoằng tức giận nói, “Tiện phụ kia, chỉ sợ đã sớm thông đồng với người! Lại còn đưa thiệp mời cho nhi tử, dụng ý trong này không thể nói không độc!”
“Chẳng lẽ con không đi không phải là chuyện cười hả? Những người bên ngoài kia chẳng lẽ không nói?” Chu thị gõ mạnh quải trưởng nói, “Bây giờ cảm thấy mất mặt mũi rồi, ban đầu bảo con không được làm những chuyện bẩn thỉu này con nhất định làm, kết quả mang về một yêu tinh khuấy đảo gia đình, huyên náo một chút cuộc sống yên bình cũng không có, con đi ra ngoài ngại bị mất mặt, ta còn ngại mất mặt đấy!”
Chu thị vừa nghĩ tới những chuyện kia liền không nhịn được nghĩ đến Chu thị này, bây giờ thành di nương trong phủ, cậy vào bản thân mình có thai nhi tử mong đợi đã lâu làm đủ trò làm bộ làm tịch, ba ngày hai bữa nói mình không thoải mái như thế này thế kia, ngay cả thỉnh an cũng không đến, thật sự coi bản thân mình là gì đó.
“Con hòa ly với ả ta rồi, ả ta thật sự muốn gả có liên quan gì đến con, nói trái nói phải cũng không phải con, con thoải mái cầm đồ đi, đến lúc đó rốt cuộc là ai bị mất mặt vẫn không nhất định!” Chu thị híp mắt nói, “Khi ả ta từ Vân gia chúng ta đi cũng không có bạc gì, nhà mẹ lại là một nhà sa cơ thất thế, có thể đưa ra chút đồ cưới gì, người bên ngoài đều đang nhìn đó, đến lúc đó còn không phải chê cười ả ta và họ Liễu kia sao, con đi xem chuyện cười này là được. Chờ thêm mấy ngày, nương tìm một thê tử cửa trên đứng đắn về cho con, những thứ đồ chơi trong phủ này tự coi bản thân là quan trọng rồi, là một thiếp còn cho rằng mình là thê tử, đương gia chủ mẫu Vân gia nhất định phải là một người phụ đức phụ dung.”
Vân Hoằng bị Chu thị nói như vậy, cũng đúng, Liễu gia chính xác là một nhà Ngự sử, nhưng một người sa cơ thất thế đến Liễu gia, đến lúc đó làm trò cười còn không phải là Liễu gia sao, khi đó ông cũng có thể nhìn kỹ trò cười này, lượm giày rách của mình lại còn là giày rách không có tiền!