Sau khi Đoàn lão tam làm một chuyến này kiếm được tiền cũng có thể coi như không ít, cũng biết một chút tiếng gió, cho nên dứt khoát chính là không xuất hiện trong phố lớn hẻm nhỏ ở Ung đô, mấy ngày kế tiếp ẩn núp không để cho người phát hiện.
Mà Cao thị cũng không biết rốt cuộc Vân Thù dọn đi đâu, đi Vạn gia náo loạn quấy rối một trận, Hồ thị vốn hận Vân Thù lợi hại, lập tức chính là kêu người đánh Cao thị và Dương Đức Bình một trận rồi mới đuổi đi, Cao thị không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày đi tới trước cửa nam phong quán kêu khóc muốn ma ma trong quán thả Dương Kiệt Minh.
Lần này chính là hoàn toàn chọc phải tổ ong vò vẽ, bọn hộ vệ ở trong nam phong quán này đâu phải có khả năng cho phép chuyện như vậy, lại còn tới trước nơi mở cửa làm ăn buôn bán mà náo loạn như vậy, hộ vệ xuống tay đó là càng thêm không chút lưu tình, gần như đánh vào chỗ chết, đánh cho Cao thị và Dương Đức Bình gần như thương tích đầy mình lại không thể như thế nào. Mà bây giờ Cao thị và Dương Đức Bình đều không thể làm gì, chỉ có thể ở đầu đường lấy ăn xin mà sống, huyên náo đến Cẩm Sắt và Y Phương ra cửa mua thức ăn cũng vô cùng dè dặt cẩn trọng chỉ sợ bị nhìn thấy mà đi theo tới nhà mới.
Vân Thù nghe được lời đồn đại này từ bên ngoài, từ một vài người thích nói linh tinh trong Ung đô, chỉ cần có lòng, không ít lời đều có thể nghe được, huống chi mấy ngày trước chuyện huyên náo lớn như vậy, nhiệt lượng thừa còn chưa tiêu tan hết, tự nhiên chính là có không ít người truyền bá tin tức đi
“Đáng đời!”
Khi mấy người Cẩm Sắt Lưu Châu nghe được tin tức như thế đều ở đó phun ra một tiếng, chỉ cảm thấy Dương gia có kết quả như vậy coi như là kết quả báo ứng xác đáng thiên lý rõ ràng.
Khi Vân Thù nghe được tin tức cũng chẳng qua chỉ cười một tiếng, nhìn dáng vẻ giống như hoàn toàn không để ý đến, nhưng trong đáy mắt lại có vài phần lành lạnh, xác thực Dương gia đến mức độ này cũng có thể coi như tự chuốc lấy.
Chạng vạng ngày thứ tư kể từ ngày Dương Kiệt Minh bị bán cho nam phong quán, Vân Thù tự mình xuất hiện trước mặt phu thê Dương Đức Bình đang ăn xin.
Trải qua mấy ngày sống không vừa ý, hai phu thê cũng đã sớm chật vật không chịu nổi, tóc rối loạn, quần áo trên người cũng biến thành rách rưới, rối bời, thật sự không có gì khác kẻ ăn xin khất thực trên đường. Ban đầu trên mặt mày Cao thị còn có vài phần cao ngạo không hợp thời, nhưng bây giờ bà đã không có vẻ mặt như ban đầu, giống như con chó hoang bên đường ngoắc đuôi xin rủ lòng thương xót.
Cao thị thấy một đôi giày thêu tinh xảo xuất hiện trước mặt bà trước, theo trực giác bà chính là cúi đầu khom người một cái, lấy giọng điệu hết sức thê lương kêu lên: “Cô nương xin thương xót, cho chút tiền đi!”
Khóe miệng Vân Thù khẽ câu: “Thế nào, các ngươi cũng có ngày hôm nay?”
Giọng Vân Thù lạnh bạc, nghe được mà cả người Cao thị run lên, bà ngẩng đầu lên nhìn, quả thật thấy đứng ở trước mặt mình không phải là ai khác, chính là Vân Thù mấy ngày nay bà tìm khắp nơi cũng không thấy người cũng là người đã dồn gia đình bà đến mức độ như vậy!
Khi Cao thị nhìn dáng vẻ kia của Vân Thù, trong lòng chính là hận đến lợi hại, hận không thể phá hủy nàng ta mới phải, nhưng khi Cao thị bực tức lên, lại nghe được Vân Thù lạnh nhạt nói một câu: “Nếu như ngươi ra tay, cả đời này cũng đừng nghĩ tới nhìn thấy nhi tử của ngươi.”
Lửa giận đầy ngập của Cao thị trong nháy mắt bị một câu nói này của Vân Thù dập tắt, chỉ hết sức kinh ngạc nhìn Vân Thù: “Ngươi sẽ dẫn ta đi gặp nó?!”
Vân Thù chỉ cười không nói, nếu Cao thị có thể cẩn thận nhìn xem thì sẽ có khả năng phát hiện được nụ cười của nàng khiến cho người ta không rét mà run nhường nào, nhưng Cao thị tràn đầy trong lòng hiện cả lên mặt đều là ý niệm muốn gặp được Dương Kiệt Minh nên không nhìn thấy nụ cười này của nàng, chỉ nghe được giọng nói lạnh lẽo của Vân Thù vang lên: “Hai phu thê các ngươi mỗi ngày tìm ta, nếu không để cho các ngươi gặp mặt một lần, sao có thể chết tâm!”
Vân Thù nhìn Cao thị và Dương Đức Bình, khi không gặp vẫn còn có thể ôm một chút ảo tưởng, nhưng có một số việc tận mắt thấy dĩ nhiên khiến cho người ta rung động hơn nghe nói tới, lần này nàng chính là muốn một lần đánh gục Cao thị và Dương Đức Bình, bằng không hai người này còn có thể ở đó nhất quyết không tha, họ không cảm thấy chán ghét, nàng còn cảm thấy chán ghét.
Cao thị và Dương Đức Bình đi theo Vân Thù tới nam phong quán, động tác của hai người nhìn như thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ đầu sợ đuôi, ngược lại Vân Thù cực kỳ thản nhiên, dáng vẻ thản nhiên nhàn hạ kia giống như đây không phải đi nam phong quán mà ở trong hậu hoa viên nhà mình.
Nơi buôn bán nghênh tới tiễn đi giống như hoa lâu phần lớn đều ban ngày nghỉ ngơi đến tối mới mở cửa, hiện giờ khi mấy người Vân Thù tới chính là lúc nam phong quán mở cửa làm ăn, phu thê Dương Đức Bình náo loạn ở cửa nam phong quán cũng không phải một hai lần, phần lớn người bên trong quán đều nhận ra hai người bọn họ, đứng ở cửa liếc nhìn phu thê Dương Đức Bình, vẻ mặt chính là có vài phần vặn vẹo.
Cao thị và Dương Đức Bình nhìn thấy mấy hộ vệ hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào bọn họ, cả người khẽ run.
“Hai người các ngươi đồ không biết xấu hổ, đánh nhiều lần như vậy đuổi nhiều lần như vậy còn dám lên cửa, thật sự không vào quan tài chưa rơi lệ hả…” Hộ vệ hung ác quát lên.
“Từ đã!” Vân Thù liếc nhìn mấy hộ vệ đang định đuổi người, nàng nhàn nhạt nói, “Hôm nay hai người này cùng đi với ta, ra được bạc chính là khách, nam phong quán từ khi nào làm ra chuyện đánh đuổi khách nhân ra ngoài rồi?”
Hộ vệ liếc mắt nhìn Vân Thù, trong ánh mắt có vài phần kinh ngạc, nam phong quán này mở ở Ung đô cũng không phải một hai năm, phần lớn tới đây đều là nam tử, nào có nữ tử nào dám tới đây, nhưng nhìn Vân Thù với điệu bộ giàu có của người ta, trong khoảng thời gian ngắn hộ vệ cũng không quyết định chắc chắn được, chỉ đành phải để cho người khác đi vào mời Hoa ma ma ra ngoài.
Lúc Hoa ma ma lắc mông đi ra, ngẩng đầu lên đầu tiên nhìn thấy chính là Cao thị và Dương Đức Bình kia, chân mày khẽ nhíu lại một chút, hết sức không nhịn được, lại nghe hộ vệ ở bên cạnh tinh tế căn dặn một tiếng, lúc này mới nhìn về phía Vân Thù.
Hoa ma ma thét: “Tiểu nương tử từ đâu tới, ngươi có biết chỗ này của chúng ta là chỗ nào không?”
Vân Thù khẽ mỉm cười, lấy năm lượng bạc đưa cho Hoa ma ma nói: “Có biết chỗ này hay không không cần gấp gáp, quan trọng nhất chính là các ngươi mở cửa để làm buôn bán, ta chính là tới làm buôn bán với ma ma, đã vậy ma ma cần gì phải hỏi ta từ đâu tới? Cái khác đều là giả bạc mới là thật.”
Hoa ma ma nhận bạc mặt mày hớn hở nói: “Tiểu nương tử nói chính là cái lý này.” Nhưng đưa mắt nhìn Cao thị và Dương Đức Bình nói, “Tiểu nương tử đi vào ngược lại không có gì, hai người phía sau này không cần đi!”
Vân Thù không để ý tới lời Hoa ma ma nói thẳng: “Hai người phía sau cũng cùng với a, chọn chính là thẻ bài của thiếu gia Dương gia mới tới chỗ này của các ngươi.”
Hoa ma ma ngẩn người lại nói: “Tiểu nương tử tới không khéo, thiếu gia Dương gia đang tiếp khách rồi, còn phải đợi thêm một chút nữa mới được…”
Vân Thù lại đưa tới thỏi bạc mười lượng nói: “Chính là khéo như vậy, ta đây cũng không thèm để ý coi một chút, bọn họ cũng không ngại, ma ma dẫn đường đi!”
Muốn chính là cảnh tượng như vậy, có gì càng khiến cho người ta tuyệt vọng hơn tận mắt nhìn thấy nhi tử của mình thừa hoan dưới gối một nam nhân.
Hoa ma ma liếc nhìn Vân Thù, giống như đã hiểu ra cái gì, bà cười nhẹ một tiếng, không có ý tốt kêu lên: “Đến đây, đưa tiểu nương tử và hai người này tới phòng Dương thiếu gia đi!”
Hoa ma ma là người như thế nào, lăn lộn chìm nổi trong hồng trần hơn nửa đời người, năm tháng còn lại đại khái sẽ sông trong xóm làng chơi này, sinh tồn ở nơi này, yếu tố đầu tiên phải có chính là lòng dạ độc ác mắt hiểm.
Hoa ma ma trước sau như một nhận thức vô cùng chuẩn, nếu Cao thị và Dương Đức Bình cùng đi, Hoa ma ma gần như không cần nghĩ chính là hiểu được hai người này tới tìm xui xẻo, nhưng hai người không ở trong quán mặc dù đánh chết cũng không ai để ý, đánh đuổi còn phải lưu một tay, mà một ít lời nói vừa rồi của Vân Thù nghe vào khiến người ta cảm thấy nàng cùng với một đôi phu thê càn quấy này, nhưng ý tứ tinh tế hàm chứa trong đó lại hoàn toàn khác biệt.