Ngày đó Vân Thù nói như vậy với Dương Kiệt Minh chẳng qua chỉ đe dọa hắn một chút mà thôi, bên chỗ cửa thành đúng là có thủ vệ, nhưng thủ vệ này mỗi ngày có canh giờ, sẽ tiến hành xoay vòng, bốn cửa thành này có bao nhiêu người, coi như nàng thật sự muốn nhất nhất chuẩn bị, vậy phải bỏ tiền bao nhiêu?! Dương Kiệt Minh này đã dùng nhiều tiền của mẫu thân nàng như vậy, nàng còn phải vì hắn tốn nhiều tiền không nên mất như thế, tất nhiên không muốn. Còn nữa, có bao nhiêu thủ vệ cửa thành có thể biết được gia đình Dương gia này, mỗi ngày người ra vào cửa thành nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có lúc bỏ sót.
Nhưng một lời nói dối muốn nói giống như thật, đầu tiên quan trọng nhất chính là muốn bản thân mình phải tin tưởng, phải xuất ra khí thế tương đối, nếu không lừa được suy nghĩ của mình sao có thể lừa gạt được người khác.
Mà nói như thế, cũng là vì khiến trong lòng Dương gia có vài phần sợ hãi, khi người sợ hãi luôn có vẻ hết sức sợ đầu sợ đuôi, ba người Dương gia nói trắng ra chẳng qua chỉ là thứ miệng cọp gan thỏ, hù dọa một lúc sau chỉ sợ muốn chết muốn sống, vốn không có can đảm gì có thể nói. Sau khi nàng bỏ lại một câu như vậy, Dương gia nào còn có tự tin làm bộ như không có chuyện gì đi ra khỏi cửa thành.
Ung đô là quốc đô, trông coi cửa thành tự nhiên phải nghiêm khắc hơn thành trì khác một chút, ở cửa thành sợ đầu sợ đuôi, thủ vệ cửa thàh dĩ nhiên sẽ nổi lên nghi ngờ, cho nên Vân Thù đoán chắc Dương gia không có tự tin như vậy lúc này mới nói ra như thế, trên thực tế cũng chính xác như nàng dự đoán.
Trải qua sau ngày hôm nay, Dương gia sẽ không bao giờ xuất hiện trong mắt nàng đi, Vân Thù nghĩ như vậy.
Vân Thù đi ra ngoài, Hoa ma ma đang ngoài cửa phòng, nhìn thấy Vân Thù đi ra, trong ánh mắt của bà có vài phần sợ hãi
“Ma ma nên cao hứng, lui về sau công tử Dương gia còn phải dựa vào một tay ma ma nâng đỡ, tiêu nhiều bạc như vậy mua người phải từ trên thân người ta kiếm về mới phải, ma ma cảm thấy đúng không?” Vân Thù lại cười nói với Hoa ma ma.
Hoa ma ma nhìn vẻ mặt cười như không cười này của Vân Thù, không khỏi chính là cảm thấy có cảm giác vài phần rét lạnh, nhất là mới vừa rồi bà ở cửa ra vào nghe được những lời này, bà chỉ cảm thấy vẫn còn vài phần may mắn, nha đầu này xác định không phải là kẻ địch của mình, nếu không thật sự chết như thế nào ở trên tay nàng ta cũng không biết được, trong Ung đô này ra một nhân vật lợi hại như vậy từ khi nào, bà ngược lại cũng chưa từng nghe tới. Trong lòng bà giữ lại một tia, nhưng ngoài miệng vẫn hết sức xuôi gió xuôi nước cười theo: “Tiểu nương tử nói đúng lắm, nếu tiểu nương tử rảnh rỗi lần tới trở lại.” Lời này nói như vậy, nhưng trong lòng Hoa ma ma cũng nghĩ tới lui về sau vẫn cố gắng không nên tới thì tốt hơn, người có tâm cơ như vậy bà thật sự không chịu nổi
Vân Thù khẽ gật đầu, lúc này mới đi xuống lầu chậm rãi rời đi, Hoa ma ma đứng ở lầu hai nhìn Vân Thù đi ra khỏi cửa chính nam phong quán, lúc này mới chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt mình, bà đứng ở đầu cầu thang một lúc, lúc này mới đi tới trong phòng Dương Kiệt Minh.
Hoa ma ma nhìn lướt qua Dương Đức Bình trên mặt đất đã hít vào nhiều thở ra ít, lại nhìn Cao thị ở bên cạnh Dương Đức Bình đã hơi si ngốc, trong đôi mắt bà tràn đầy ghét bỏ, cuối cùng tầm mắt Hoa ma đảo mấy vòng, lúc sau vẫn dừng lại trên Dương Kiệt Minh mặt mày tái nhợt ngồi lệch trên giường.
“Vẫn còn ở đây làm gì? Còn không mau chỉnh lại bản thân một chút đi xuống lầu chào hỏi khách nhân đi, gọi ngươi một tiếng Dương thiếu gia thì thật sự xem mình là thiếu gia nhà nào?” Hoa ma ma khiển trách, dáng vẻ kia nhất quyết không tha, “Ở trong quán của chúng ta, chỉ cần không chết, cũng phải tiếp khách cho ta!”
Hoa ma ma đưa tay vỗ hai cái, lập tức có gã sai vặt làm việc vặt trong quán đi vào, “Ném hai người này ra ngoài cho ta, luôn tới không dứt như vậy, thật sự coi nơi này của chúng ta là nhà mình hay sao!”
“Dạ!” Gã sai vặt đáp một tiếng.
Hoa ma ma quét mắt nhìn Dương Kiệt Minh trầm mặc không nói, thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết của hắn, trong lòng càng cảm thấy xúi quẩy, bà tức giận nói: “Đừng trách lời ma ma nói khó nghe, chỉ sợ bây giờ trong lòng ngươi còn cảm thấy ban đầu tiếp khách cũng bởi vì do hạ thuốc, ngươi hoàn toàn bất đắc dĩ Nhưng nếu ngươi có vài phần chính trực thì sau khi tỉnh táo lại đã tìm chết để bảo toàn danh tiết, ngươi đã không tìm chết cũng không đấu tranh, vậy chính là sống như vậy, một khi đã như thế cần gì phải làm ra dáng vẻ thế này, vẫn tiếp khách sống tốt qua ngày mới là đứng đắn! Nếu ngươi có giác ngộ như vậy, có thể tìm cơ hội tự sát, ma ma ta liền nhận, coi như bạc lúc trước thả trôi sông.”
Hoa ma ma tự nhận coi như là có kinh nghiệm xã hội phong phú, Dương Kiệt Minh thứ đồ này chính là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ này nọ điển hình, nếu thật sự có một chút dũng khí như vậy, đã sớm đi tìm chết, làm sao còn có thể ở đây so đo chuyện hữu dụng vô dụng. Hoa ma ma cũng tin tưởng, cho dù bà nói như vậy, Dương Kiệt Minh này cũng sẽ không thể sinh ra dũng khí đi tìm chết.
Hoa ma ma nói xong cũng trực tiếp rời đi, không liếc nhìn Dương Kiệt Minh.
Dương Kiệt Minh ngồi lệch một bên có sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng hắn liếc nhìn phụ thân và mẫu thân hắn bị đuổi ra ngoài, vẫn trầm mặc không lên tiếng, hắn cũng cảm thấy cuộc sống như bây giờ thật sự không có mấy phần tôn nghiêm, nhưng nghĩ đến phải chết, trong lòng Dương Kiệt Minh chính là có vài phần sợ hãi, hắn thật sự không có can đảm đi làm như vậy, chần chừ một hồi lâu sau lúc này mới chậm rãi từ từ chỉnh trang thỏa đáng lại cho mình, mặc áo sắp rơi đầy đất vào người, đợi đến khi hắn chỉnh trang thỏa đáng đi xuống lầu thấy Hoa ma ma đang chào hỏi khách nhân, hắn theo bản năng cúi thấp đầu, ngồi vào bên cạnh một khách nhân dưới Hoa ma ma hét lên, đè nén rất không vui trong lòng, cười quyến rũ mời rượu những khách nhân giông như những nam nhân khác, thậm chí cùng người trêu đùa.
Sau khi Vân Thù ra khỏi nam phong quán cũng không vội vã trở về, lúc ra cửa nàng thông báo một tiếng tự nhiên cũng sẽ không lo lắng, hôm nay người làm chủ trong phủ là nàng, cho dù nàng về muộn một chút cũng không có ai nhắc đi nhắc lại cái gì ở trước mặt nàng. Mẫu thân nhu nhược trước sau đã quen của nàng tuy rằng có vài phần phê bình kín đáo nàng, nhưng cuối cùng tính tình này vẫn không lay chuyển được nàng, hơn nữa thân mình mẫu thân gầy yếu, bây giờ có thai, ngày ngày cực kỳ mệt mỏi, Vân Thù chẳng qua để cho bà vào lúc rảnh rỗi làm chút đồ thêu thùa, thời gian còn lại đều nghỉ ngơi.
Có lúc Vạn Thục Tuệ cũng muốn tâm sự một chút với Vân Thù, nhưng mỗi lần nếu không phải nói ra một mở đầu không phải bị Vân Thù thoáng chốc kéo hai ba câu đề tài sau đó sẽ không tìm ra được ý ban đầu của mình là gì, nếu không phải là Vân Thù cười như không cười nhìn lại, kiên định không cho phản bác một câu “Ta đỡ phải tự mình làm cái gì” cũng đã khiến Vạn Thục Tuệ không biết đây định nói cái gì.
Vân Thù đi không tính là quá nhanh, cảnh trí ban đêm ở Ung đô cũng có thể coi như không tệ, thậm chí còn có chợ đêm hơi náo nhiệt có thể đi dạo, nam phong quán ở trên đường hoa lâu ở Ung đô, hai bên ngã tư đường trừ một vài nữ tử hoa lâu kiếm khách ra, cũng có một vài chỗ bán đồ ăn, lui tới ngược lại cũng có không ít người, nhìn hết sức náo nhiệt.
Vân Thù đi qua xóm làng chơi trong truyền thuyết này, đi ra khỏi đường làng chơi này chính là đường cái tầm thường trong Ung đô, bây giờ không tính là quá trễ, đúng lúc đang dùng bữa tối, cho nên tửu quán trên đường phố cũng có thể coi như hết sức náo nhiệt, vẫn có thể nghe ra được những tiếng cười vui trong đó.
Trên trán khẽ truyền đến một chút va chạm, hình như có thứ gì đó từ trên trời giáng xuống bắn rơi lên trán nàng, nhưng cảm giác này không tính là quá đau cũng không có bao nhiêu cảm giác, nhưng bước chân của Vân Thù mới vừa bước ra một bước, lại có thứ gì đó đâm thẳng tới trán nàng, mà đồ bắn lên trán nàng rơi xuống dưới mí mắt nàng, Vân Thù phản ứng trực tiếp chính là bắt được.
Đợi đến khi nàng bắt được, vật kia cũng yên phận nằm trong lòng bàn tay nàng, lúc này Vân Thù mới biết được là thứ đồ chơi gì.
Một hạt đậu phộng.
Vân Thù ngẩng đầu ngó lên trên, chỗ này gần cửa chính tửu quán Thái Bạch nổi danh nhất trong Ung đô, mà khi nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong một phòng bao gần cửa sổ trên lầu ai, một người rảnh rang đang tựa vào đó, một tay bưng một ly rượu nhỏ, đổi lại một tay kia đang mân mê thứ gì đó, sau khi nhìn thật cẩn thận một chút mới có thể nhìn thấy thứ trên tay này chính là thứ vừa mới bắn thẳng về trán nàng, mà người kia cũng không phải người xa lạ gì, chính là Tấn Vương Tạ Hoài Ẩn mà Vân Thù có vài phần quen thuộc.