Danh Môn Ác Nữ

Chương 62: Chương 62: Kết quả cuối cùng (6)




Tạ Hoài Ẩn nghe những lời này của Vân Thù, hắn không khỏi bật cười, nha đầu này lượn một vòng vẫn không nói rõ bản thân muốn bán thứ gì, rồi lại nói không chừng còn có lúc hợp tác, giải thích đánh thái cực như vậy, thật sự khiến hắn không biết phải nói như thế nào.

Có thể vào mắt hắn mà hợp tác, đây tất nhiên phải có lợi nhuận cực lớn, nhưng bây giờ ở trong Ung đô cửa tiệm gì đều không có, nếu cùng người bình thường mở ra những cửa tiệm tầm thường có thể thấy được cũng không có gì hiếm lạ, nhưng nếu muốn làm ra vài thứ mới mẻ tới, cũng có vài phần gian nan.

Lý Đàn Việt nghe đối thoại của hai người Vân Thù và Tạ Hoài Ẩn, ngược lại cảm thấy có vài phần thú vị.

Hắn tò mò hỏi: “Cửa tiệm này Vân cô nương mở ra vốn định bán thứ gì? Định bán đồ ăn hay là thứ khác?”

Vân Thù cười nói: “Bây giờ trong cửa tiệm vẫn còn đang chỉnh trang, xem chừng cần phải mấy ngày, hiện giờ trong Ung đô buôn bán nhiều cửa tiệm như vậy, dân nữ cũng có chút lo âu, nhưng vẫn luôn tốt hơn miệng ăn núi lở, mẫu thân còn phải dựa vào dân nữ.”

Lý Đàn Việt khẽ mỉm cười, kỹ xảo bốn lượng gạt ngàn cân này ngược lại cực thuần thục, thấy vậy nha đầu này không có ý định nói cho bọn hắn biết trước khi mở cửa tiệm, bọn họ tính toán làm gì, giữ bí mật đến nơi như vậy, lại khiến cho người ta có thêm vài phần hiếu kỳ rồi.

Tạ Hoài Ẩn thấy Vân Thù như thế nào cũng không lộ ra một chút đầu mối, hắn cũng không miễn cưỡng, “Sắc trời hôm nay sớm tối, ngươi phải về nhà, bổn Vương cũng không hề ngăn cản ngươi nữa. Quả thật như ngươi nói, hy vọng lui về sau có lúc cùng hợp tác với ngươi mới được, đừng khiến cho bổn Vương thất vọng.” 

Vân Thù nhỏ giọng đáp một tiếng dạ, sau khi thi lễ một cái với Tạ Hoài Ẩn và Lý Đàn Việt mới đi ra ngoài, một chút làm ra ngược lại hết sức không kiêu ngạo không tự ti hoàn toàn không bởi vì thấy người chức cao mà nịnh nọt hoặc nịnh hót lấy lòng, giống như chẳng qua chỉ là gặp nhân vật tầm thường.

“Ngược lại thật sự là nữ tử thông tuệ, chỉ có điều đáng tiếc.” Lý Đàn Việt nói, trong giọng nói không khỏi tiếc nuối. Sĩ nông công thương, Đại Khánh cũng là thế, địa vị của thương nhân xem như thấp, nếu như có thể trở thành Hoàng thương, đó lại là chuyện khác, nhưng bây giờ Đại Khánh còn chưa ra được một bóng dáng Hoàng thương. Còn nữa, suy cho cùng vẫn là một nữ tử trẻ tuổi, cho dù làm một chút mua bán cũng khó tránh khỏi bị người bắt nạt, huống chi lại làm ầm ĩ một trận ở quý phủ Hầu gia rồi mới ra ngoài, “Nếu nàng thật sự muốn mở cửa tiệm, chỉ sợ Vân Hầu gia nhất định nhịn không nổi, nhất định muốn tới tìm phiền toái.”

Nói đến Vân Hoằng, Lý Đàn Việt và Tạ Hoài Ẩn đều cảm thấy người này hết sức đáng đời, nhưng lại hơi thương hại ông ta bị chính nữ nhi ruột thịt của mình bày cho một đạo như vậy, bây giờ danh tiếng của Vân Hoằng ở trong Ung đô cũng cực kỳ thúi, tuy nói rằng danh tiếng của Vân Thù nha đầu kia cũng kém đến cực điểm, nhưng khi nói những chuyện kia Vân Hoằng đều bị lôi vào, bạc tình vô nghĩa, chán ghét mà vứt bỏ tao khang, những thứ này đều là dấu ấn giãy không ra khỏi trên người Vân Hoằng, bây giờ tuy rằng ở trong triều đình Vân Hoằng có cái danh Hầu gia nhìn tài trí hơn người nhưng vẫn bị người ở đó cực kỳ khinh thường, mỗi lần vào triều chính là đều có thể nhìn thấy mặt của Vân Hoằng ngày sau thúi đen hơn ngày trước, bây giờ trong thời buổi rối loạn Vân Hoằng tất nhiên sẽ không làm ra cử động gì lớn để đối phó, nhưng đợi đến khi tiếng gió nhỏ chút hoặc nha đầu kia thật sự mở cửa tiệm, quấy nhiễu một cửa tiệm không phải chỉ là một chuyện hết sức dễ dàng, tìm một vài tên lưu manh du côn, dĩ nhiên có thể tùy ý quấy nhiễu.

“Ngươi suy đoán Vân Hoằng này là người có thủ đoạn, nhưng sao ngươi biết tâm tư nha đầu này cũng không phải là một người thâm trầm? Hả?” Tạ Hoài Ẩn tự rót cho mình một ly rượu, từ từ uống cạn, trên mi mày đều là tươi cười, vô cùng phong lưu, chứa mấy phần tư thái yêu nghiệt, hắn cười, nụ cười kia giống như vào xương vào tim, “Ngươi hãy nhìn nàng xem, mới vừa thấy ta và ngươi, một chút cũng không lộ ra suy nghĩ khác, ứng đối trầm ổn này, trong Ung đô có mấy nữ tử có thể làm được như vậy? Nữ tử thế gia cũng không có mấy chứ? Bàn về thủ đoạn, ngày đó nàng nghĩ trước rồi mới làm, kiện cáo trong ngày đại hỉ của Vân Hoằng, như vậy có thể biết được tâm cơ của nàng không phải tầm thường, áng chừng tâm kế của nàng nhiều hơn rất nhiều so với chúng ta nhìn thấy, ngươi ở đây lo lắng cho nàng, nói không chừng trong tâm ý của nàng đã có quyết định của chính mình, ngươi nhìn nàng làm gì có dáng vẻ một chút lo lắng luống cuống, ngươi không nghe nàng vừa mới nói, cửa tiệm này còn chưa mở đâu, chính là nói ngày khác có lẽ có lúc hợp tác với ta, nha đầu như vậy, nào có tâm tư nên có ở độ tuổi của nàng, tâm trí của nàng đã sớm cách xa tuổi của nàng, nếu không coi nàng là quan trọng, sau này có thể có lúc chịu khổ.” 

Lý Đàn Việt nghe Tạ Hoài Ẩn nói những lời này, hắn suy nghĩ tỉ mỉ cũng đúng là như thế, biết nha đầu này làm những chuyện kia, mỗi một việc mỗi một món đều có thể khiến cho người ta không ngờ tới, cũng chính xác như hắn nói vậy.

“Xem ra, ngươi thật sự nhìn thấu đáo vô cùng tiểu nha đầu kia.” Lý Đàn Việt cười nói, “Trong Ung đô này nhiều quý nữ như vậy, nhưng Tấn Vương có hăng hái với nữ tử khi nào. Ngược lại hết sức để ý tiểu nha đầu này.”

Tạ Hoài Ẩn nhoẻn miệng cười nói: “Đây cũng không phải chuyện để ý không thèm để ý gì, khó có thể gặp gỡ một người thú vị thông tuệ như vậy, tất nhiên phải chú ý nhiều một chút.”

Dĩ nhiên, hắn cũng chờ nhìn xem tiểu nha đầu này rốt cuộc có thể giống như nàng nói thật sự có đồ tốt tới nói chuyện hợp tác với hắn hay không, trước khi hắn còn chưa được Hoàng tỷ giám quốc của mình giải cứu từ vực sâu Hộ bộ này ra, hắn cũng phải ở vị trí này thì lo chuyện của vị trí này, bằng không nếu như có chuyện gì phải dùng đến ngân lượng quốc khố vậy thật sự là lúc hắn sống không bằng chết.

Vân Thù trở về nhà ở phố Hoa Thanh, lúc này chính là lúc dùng bữa tối, Vạn Thục Tuệ còn chưa dùng cơm, giống như đang chờ nàng trở lại.

Mấy người Chương ma ma dĩ nhiên không ăn cùng bàn ăn với Vân Thù, Vân Thù cũng liền để cho mấy người bọn họ đi ăn cơm tối, mà mình thì cùng Vạn Thục Tuệ ở trong phòng khách nhỏ trong phòng của bà ăn cơm tối.

Trên bàn bày ba món mặn một canh, dù ít dù nhiều đều là nửa mặn nửa chay, canh là canh cá, nấu ra màu trắng sữa, mới ra nồi không bao lâu, là lúc ăn ngon. 

Vân Thù múc một chén canh cá, lại lấy thịt cá không có xương bỏ vào trong chén cho Vạn Thục Tuệ, vẻ mặt Vạn Thục Tuệ mơ màng, giống như không nhấc nổi nhiệt tình gì, Vân Thù đã uống vài ngụm canh cá, cũng cảm thấy ấm áp rất nhiều, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt như có điều suy nghĩ của Vạn Thục Tuệ, có vài phần nghi ngờ.

“Lui về sau người Dương gia nhất quyết sẽ không hiện ra trước mắt, về sau nương cũng không cần lo lắng tới lời đồn đại bên ngoài kia, tóm lại vẫn sống tốt cuộc sống của mình mới phải, bây giờ nương mang song thai, không để ý tới bản thân, cũng phải để ý tới đệ đệ muội muội chưa sinh ra của con đây.” Vân Thù vừa nói vừa quan sát sắc mặt Vạn Thục Tuệ.

Vạn Thục Tuệ nghe được Vân Thù nói như vậy, trong vẻ mặt của bà vẫn mơ màng, tuy rằng nói một tiếng biết, cũng ở đó uống canh, nhưng nhìn dáng vẻ này lại một chút cũng nhấc không nổi nhiệt tình gì.

Vậy thì không phải là chuyện của Dương gia.

Vân Thù nghĩ thầm, tâm tư nàng chuyển một cái lại hỏi: “Hôm nay có ai tới quấy rầy yên tĩnh của mẫu thân? Khi chúng ta dọn nhà, đều không nói cho cậu và mợ, cũng không nói cho bà ngoại, chỉ sợ cậu mợ tới náo loạn, như vậy biết được chẳng qua chỉ có toàn gia chúng ta và Liễu bá bá thôi, hôm nay Liễu bá bá tới đây?”

Khi Vạn Thục Tuệ nghe Vân Thù nói tới ba chữ “Liễu bá bá”, trong ánh mắt của bà có vài phần hốt hoảng, vội vã nói: “Liễu bá bá con… Bận rộn như vậy, nào… Nào có rảnh rỗi thường xuyên tới.”

Vân Thù vừa thấy Vạn Thục Tuệ nói những lời ấy liền lắp bắp cũng có thể đoán trúng hôm nay nhất định Liễu Bác Ích đã tới, vốn Liễu Bác Ích tới cũng không phải chuyện ly kỳ gì, trước khi bọn họ còn chưa tới nơi này ông ấy không ba thì năm, mỗi lần sẽ tới nói chuyện với các nàng, nhưng chưa có một lần khiến Vạn Thục Tuệ có phản ứng như thế, trong kinh hoảng lại mang theo vài phần cô đơn, một dáng vẻ giấu đầu hở đuôi chính à ứng với giấu đầu lòi đuôi.

Vân Thù suy nghĩ một chút, buông đũa xuống, nghiêm chỉnh nhìn Vạn Thục Tuệ nói: “Lần này Liễu bá bá tới nhất định nói điều gì đi, là ông ấy nói với mẫu thân rằng ông ấy thích mẫu thân, hay là ông ấy nói ông ấy muốn cưới mẫu thân?”

Cái muỗng trên tay Vạn Thục Tuệ run lên, cả người hốt hoảng, chén canh cá mới vừa rồi Vân Thù múc đầy cũng đổ, chảy từ trên bàn xuống, dáng vẻ xốc xếch giống như tâm tình lúc này của Vạn Thục Tuệ, mà Vạn Thục Tuệ không hề bận tâm đến chén canh cá, chỉ hơi ngoài ý muốn nhìn Vân Thù, vội kêu lên: “Sao con biết được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.