Danh Môn Ác Nữ

Chương 146: Chương 146: Khen thưởng (3)




Editor: Puck - Diễn đàn

Còn có ba mươi vạn binh mã này, lại có Bạch gia quân vốn thuộc về Bạch gia, binh mã Vương triều Đại Khánh này đại đa số đều là thiếu niên chưa tới tuổi nhược quán hiện giờ đã xem như làm được đỉnh võ tướng, bạch gia này, ít nhất trong mấy năm nay nếu không phạm phải chuyện lớn gì đều sẽ đứng sừng sững không ngã, chỉ có điều chỉ cần vị trí Thái tử vẫn không lập ra, thất Công chúa Tạ Cẩn Họa vẫn ở vị trí giám quốc, Bạch gia này cũng sẽ không thể ngã đi đâu, trừ phi bệ hạ băng hà, tân hoàng lên ngôi, nhưng đây chính là chuyện…

Trong lòng đám triều thần đều rất rõ ràng, nhìn về phía Bạch Trạch Tuyên vừa mới lĩnh chỉ cũng mang theo vài phần đánh giá, thậm chí suy tính chuyện khác.

Tuy Nguyên Hi Đế chống xương cốt xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng chỉ nhìn tình huống sắc mặt này của ông cũng biết có thể xuất hiện trước mặt mọi người đã coi như là chuyện rất tốt, nếu ở lâu một chút nữa trên triều chỉ sợ sẽ xuất hiện cảnh tượng như lúc trước bất tỉnh tại chỗ, chỉ nói ba ngày sau chính là thiết yến.

Đợi đến sau khi Nguyên Hi Đế tuyên bố bãi triều rời đi, các bách quan liên tiếp nói chúc mừng với Bạch Trạch Tuyên sau đó mới rời đi.

Bạch Trạch Tuyên chính là không yên lòng đáp lời chúc mừng của các bách quan, trong lòng của hắn chính là đặt trên thánh chỉ này, thánh chỉ này rõ ràng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng giờ phút này hắn cầm trên tay lại cảm thấy nặng như ngàn vàng.

Đợi đến khi các bách quan đều rời đi, lúc này Tạ Cẩn Họa mới mang theo Bạch Trạch Tuyên trở lại phủ Tướng quân.

Tuy đã rời khỏi phủ Tướng quân nửa năm, nhưng vẫn giống như trước khi rời đi ngăn nắp gọn gàng, quét dọn sạch sẽ, thậm chí các linh vị trong từ đường kia đều được lau chùi sạch sẽ, một chút bụi bặm cũng không nhiễm phải, thậm chí tất cả hoa quả dùng để cung phụng trên bàn thờ tất cả đều mới mẻ, nhìn ra thường cách một đoạn thời gian sẽ thay, mà Bạch Trạch Tuyên cũng biết người làm việc này cũng chính là tẩu tử ở trước mặt.

Tạ Cẩn Họa rút ra hai cây nến trong ống nhang đèn bên cạnh cắm trên giá nến đốt lên, sau đó mới rút ra một nén hương, châm trên nến đốt một chút rồi mới đưa cho Bạch Trạch Tuyên nói: “Lại thắp nén hương cho tổ tiên và ca ca đệ đi, lại nói cho bọn họ biết đệ đã bình an trở về rồi.” die nd da nl e q uu ydo n

Bạch Trạch Tuyên nhận lấy nén hương Tạ Cẩn Họa đã châm, cung kính vái ba lạy với bài vị tổ tông, lúc này mới cắm nén hương đã châm vào trong lư hương đầy chân nhang, lại nhỏ giọng nói một câu: “Cha nương đại ca, con đã về.”

Giọng Bạch Trạch Tuyên trầm thấp, hoàn toàn không giống như đang nói với bài vị lạnh lẽo, giống như đang nói với bản thân.

Tạ Cẩn Họa cũng rút nén nhang, sau khi nàng đốt cũng nghiêm túc vái lạy vài cái giống như Bạch Trạch Tuyên sau đó không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, lòng bàn tay khép lại cầm nén nhang, trầm mặc không nói, dáng vẻ vô cùng thành kính, một hồi lâu sau mới cắm nén nhang vào trong lư hương.

Bạch Trạch Tuyên đợi Tạ Cẩn Họa làm chuyện này xong, lúc này mới nhìn về phía Tạ Cẩn Họa, hắn chính là cảm thấy nàng giống như có chuyện muốn nói với hắn, mà trước đó trong lời nói của nàng với hắn đã chính xác nói rõ điểm này.

“Tẩu tử, có phải tẩu có lời gì muốn nói với đệ?” Bạch Trạch Tuyên cung kính hỏi, “Nếu như tẩu có chuyện gì căn dặn, cứ mở miệng là được.”

Tạ Cẩn Họa nhìn Bạch Trạch Tuyên, nàng nói: “Ngược lại cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ có điều chuyện này nghĩ đến đoạn thời gian này chính là phải làm, ta trước để lộ ra cho đệ một chút, tránh cho đến lúc đó đệ cái gì cũng không biết.”

Bạch Trạch Tuyên gật đầu một cái, hắn trước sau như một tin tưởng Tạ Cẩn Họa, cũng hết sức tin tưởng sự việc theo lời nàng, cõi đầu này ai cũng có khả năng hại hắn, nhưng duy nhất có một người không thể chính là tẩu tử của hắn người trước mắt.

“Phụ hoàng đã quyết định muốn xây dựng đường xi măng, chỉ có điều trước xây dựng một nửa đường từ Ung đô đến Huệ thành, nếu chuyện này thành, vậy thì trục đường chính của cả Đại Khánh đều sẽ xây dựng thành đường xi măng, đến lúc đó chuyện này sẽ không giao cho Công bộ làm, mà giao cho binh mã trên tay đệ làm, còn có chính là chiêu mộ vài lao công để làm.”

Tạ Cẩn Họa đã biết Nguyên Hi Đế đã phái người bên cạnh âm thầm đi điều tra đoạn đường xi măng ngoài xưởng theo lời Vân Thù nói, đừng nói phụ hoàng của nàng, ngay cả nàng sau khi biết chuyện này cũng tự mình đi xem xem đường xi măng ngoài xưởng này rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào, sau khi nhìn cũng chính là cảm thấy theo lời nói của Vân Thù thật sự không hề có một chút giả dối nào, đoạn đường kia bằng phẳng lại chắc chắn, nước mưa xuống cũng không có bao nhiêu lầy lội. Sau khi phụ hoàng nàng biết được câu trả lời khẳng định sẽ đồng ý với đề nghị của Vân Thù, thậm chí Tạ Cẩn họa cảm thấy nếu như phụ hoàng mình không đồng ý, nàng cũng muốn đồng ý với đề nghị này rồi, xây dựng đường xi măng này xác thực xem như bắt buộc phải làm. [email protected]

“Theo ta thấy, vào mấy ngày nữa trên bữa tiệc, phụ hoàng đại khái sẽ đưa ra chuyện này, đệ vốn mới từ biên cương trở lại, cũng nên để cho đệ nghỉ ngơi thoải mái một chút rồi lại nói chuyện này, nhưng chuyện này đã ở trên chân mày, cho nên chính là nghĩ có thể sớm đi thì sớm đi.”

Tạ Cẩn Họa nói, nàng để ý chuyện này, ngay cả phụ hoàng cũng để tâm tới chuyện này, đang chờ khoảng thời gian Bạch Trạch Tuyên thu quân hồi triều này, mỗi ngày nàng chính là thảo luận với phụ hoàng chuyện phân chia đoạn đường toàn quốc này như thế nào, còn nhà máy xi măng Hoàng gia cũng đang tiến hành xây dựng ngoài thành, nhà xưởng này thoáng nhìn có vẻ đơn giản, chỉ có điều nên có cũng đích xác không ít, mẻ xi măng đầu tiên cũng đã chế tạo được, thậm chí Nguyên Hi Đế còn dùng xi măng trộn thêm bùn cát thí nghiệm một phen, đích xác không tệ, mà trong vẻ mặt của phụ hoàng cũng nhiều thêm mấy phần ý cười, đã từ lâu rồi nàng không nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ như vậy của phụ hoàng, cảm thấy Vân Thù thật sự làm một chuyện không tồi.

Trong ánh mắt của Bạch Trạch Tuyên cũng có mấy phần hoang mang, hắn không hiểu rõ đây rốt cuộc là ý tứ gì, hắn nói: “Tẩu tử, chuyện này nếu vội đệ đây nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi cũng không quan trọng, nhưng tẩu nói là cái gì? Đường xi măng, đó là thứ gì?”

Tạ Cẩn Họa nhìn dáng vẻ hoang mang của Bạch Trạch Tuyên, nàng liền nói chuyện về đường xi măng cho Bạch Trạch Tuyên, cũng chính là nói ngày khác dẫn hắn đi nhìn nhà xưởng luyện chế xi măng và mặt nền dùng xi măng đổ bê tông làm thí nghiệm lúc trước.

Bạch Trạch Tuyên cũng có mấy phần tò mò với mặt đường còn chắc chắn và bằng phẳng hơn đường phố dùng đá lát lót đường theo lời Tạ Cẩn Họa, nhưng nhiều hơn chính là cảm thấy hết sức tò mò với nữ tử nói ra chuyện này, nữ tử nhỏ như vậy sao lại nghĩ ra biện pháp này?

“Tẩu tử, cô nương kia đệ có thể đại khái đã gặp rồi.” Phản ứng theo trực giác của Bạch Trạch Tuyên chính là vào hôm nhìn thấy Tạ Hoài Ẩn hắn đã nhìn thấy nữ tử kia, trong lòng của hắn có vẻ chắc chắn như vậy, cảm thấy chính là nàng không sai.

“Hả? Đệ mới vừa trở về Ung đô, sao có thể từng gặp nàng ấy, chờ ngày khác để cho đệ gặp nàng một chút, ta và phụ hoàng còn chia ra không ít tuyến đường. Cũng là do nàng đề nghị giao đường xi măng này cho đại quân và dân công chiêu mộ chứ không thông qua tay Công bộ để làm chuyện này, nếu đề nghị này của nàng ấy thật sự thành, điều này cũng xem như là một chuyện tốt.” Tạ Cẩn Họa nói. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

“Hôm nay ở trên đường đệ nhìn thấy Hoài Ẩn, bên cạnh hắn chính là có một nữ tử đang đứng, đệ không nhìn cẩn thận, nhưng nhìn vẻ mặt không giống như một nha hoàn, bên cạnh Hoài Ẩn xưa nay chưa từng mang theo nha hoàn, nghĩ đến chắc là nàng ấy đi.” Bạch Trạch Tuyên lại nói một câu, hắn ngược lại cẩn thận suy nghĩ lại một chút, lại rốt cuộc vẫn nghĩ không ra nữ tử lúc trước mình đảo mắt nhì qua rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào, rõ ràng lúc trước cảm nhận vẫn vô cùng khắc sâu, nhưng bây giờ nhớ lại thì dáng vẻ một chút cũng không nhớ được.

“Chắc chính là nàng ấy đi, Hoài Ẩn này chuyện gì cũng không quản chính là rảnh rỗi lắc lư, một chút cũng không làm chuyện chính.” Tạ Cẩn Họa xì một tiếng, trong lời nói ngược lại có mấy phần oán trách Tạ Hoài Ẩn cũng không có ý tứ ngăn cản phát triển như vậy, “Hôm nay đệ hồi triều, cũng may mà hắn làm ra chuyện như vậy chưa tới gặp đệ…”

Lời khiển trách của Tạ Cẩn Họa còn chưa nói hết, ngược lại nghe được một giọng nói mang theo mấy phần ý cười từ xa đến gần, “Hoàng tỷ đừng nói tới mấy lời này, đệ nào không đi gặp Trạch Tuyên, chỉ có điều ở cửa cung chờ hắn, đã có bao nhiêu đại thần rồi, nhiều thêm đệ cũng không nhiều, ít đi đệ cũng không thiếu, chen chúc với những đại thần này, không chừng còn không thấy được đệ đâu! Trước mắt đệ chính là ton ton tự mình đến gặp Trạch Tuyên, như vậy là đủ đi?”

Tạ Hoài Ẩn thong thả đến gần, hắn đứng ở cửa từ đường, trên tay còn mang hai vò rượu, vò rượu kia giống như mới đào từ dưới bùn đất lên, trên vò còn dính không ít bùn đất hơi ướt át.

Trên mặt Tạ Hoài Ẩn mang theo mấy phần ý cười, ít đi vẻ qua loa lấy lệ khi ứng đối với các đại thần trong ngày thường, thật sự chân thành.

Hắn quơ quơ vò rượu trên tay nói với Bạch Trạch Tuyên, “Còn nhớ hai vò rượu này chứ, một ngày trước khi ngươi xuất chinh chúng ta tự mình chôn dưới cây hoa lê trắng già ở hậu hoa viên trong Vương phủ, nói chờ ngày ngươi khải hoàn trở về chính là uống nó! Hôm nay chính là ngày tốt để mở vò!”

Tạ Hoài Ẩn nhìn Bạch Trạch Tuyên, nụ cười trên mặt càng đậm, “Tiểu Bạch, ta đợi ngươi trở lại uống hai vò rượu này, cũng luôn cho rằng ngươi nhất định sẽ trở lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.