Bữa sáng do Vân Thù chuẩn bị, bản thân nàng cũng không có hứng thú ham thích bao lớn, ở nước ngoài ngây người gần mười năm, thường xuyên nhìn tạp chí thức ăn ngon và tiết mục món ăn ngon mà tí tách chảy nước miếng, cũng ít nhiều bắt đầu tự học thành tài, tài nấu nướng này miễn cưỡng thích hợp, nhưng những món bánh ngọt ăn vặt kiểu Trung Quốc và món điểm tâm ngọt kiểu Tây được gọi là tinh thông. Mới buổi sáng không thích hợp ăn dầu mỡ quá mức, cho nên buổi sáng liền dùng nồi đất ninh một nồi cháo gà xé sợi, cháo gà này chính là dùng gà già ninh thành, vớt dầu, vừa bưng lên cực kỳ thơm ngát, kết hợp với đồ điểm tâm cũng không phải món ăn sáng gì, mà là sủi cảo tôm thủy tinh mỏng manh gần như trong suốt lộ ra màu hồng nhạt bên trong, chỉ nhìn thôi đã khiến khẩu vị người ta mở ra.
Miêu thị cũng có thể coi như ăn rất hợp khẩu vị, ăn một chén cháo gà xé sợi lại ăn năm cái sủi cảo tôm, ngược lại khiến Thẩm ma ma đứng hầu hạ bên cạnh chính là không nhịn được nói một câu: “Lão thái thái đã lâu không có khẩu vị tốt như vậy.”
Miêu thị biết hôm nay mình tới đây là vì chuyện gì, cho nên sau khi vào cửa liền chờ người tới cửa nói chuyện hôn sự, sau khi ăn bữa sáng xong càng nhàn rỗi không có việc gì ngồi ở đó chờ, Vân Thù chính là có chuyện phải làm, mỗi ngày nàng phải đi ra ngoài thành, trong xưởng đồ gốm ngoài thành đã phơi khô xong một nhóm phôi gốm rồi, mấy ngày nữa chính là cần đưa vào trong lò nung chế thành đồ sứ.
Vân Thù nghiên cứu tình huống Vương triều Đại Khánh một phen, phát hiện đồ sứ của Vương triều Đại Khánh này hơn phân nửa đều tương đối xù xì, dĩ nhiên thô ráp này cũng không phải nói đến cảm giác khi sờ lên, mà hiện giờ đồ sứ này vốn không đẹp đẽ như hiện đại, hoa hoét màu sắc gì đó tất cả đều không có, bình thường nếu không phải sứ màu trắng chính là sứ men xanh, hai thứ này giống như là người có chút của cải mới có thể dùng. Bình thường trong nhà dùng chính là đồ gốm.
Vì thế Vân Thù cũng chạy đi một buổi sáng, tán gẫu một phen với sư phụ thợ thủ công, biết tình huống đồ sứ trong triều Đại Khánh hiện giờ. Sau khi tán gẫu một phen xong Vân Thù chính là có vài phần kích động, cho dù Vân Thù biết trong lịch sử, thời kỳ cường thịnh của đồ sứ bắt đầu từ Đường Tống, đến Minh Thanh sắc màu càng thêm xán lạn, xem như cao nhất.
Cho nên Vân Thù mua xưởng lò nung, đó chính là khi ở hiện đại, cha của nàng và ông ngoại ở Bắc Kinh đều là nghệ nhân thực thụ, cha nàng là người trấn Cảnh Đức, trong nhà đúng là làm đồ gốm sứ, đừng nhìn nàng cầm học vị hóa học và kỹ thuật cơ khí, từ nhỏ tiếp xúc đầu tiên chính là đất sét bùn, khi đứa bé nhà khác đang nhảy dây da trâu, nàng đã ở nhà chơi bùn, cực kỳ rảnh rẽ những chuyện liên quan đến gốm sứ màu sắc men sứ kia
Nàng có lòng tin, nhà máy sản xuất đồ gốm sứ của mình nhất định sẽ trở thành nổi trội nhất ở Vương triều Đại Khánh. Không nói chuyện nhà máy gốm sứ này, chuyện trong cửa tiệm cũng cần nàng lo liệu, hai ngày trước nàng đã tìm thợ thủ công làm đồ trang sức vàng bạc, ký giao kèo, bây giờ đang chế tạo gấp gáp, muốn mở tiệm cần những đồ trang sức vàng bạc này, tiền này từng nắm từng đống tung ra, nàng còn trông cậy vào kiếm lại nhiều hơn cho nàng.
Bữa sáng qua đi không bao lâu, quả nhiên có người tới cửa, Vân Thù để cho người ta đi vào cửa, đi đầu tiên chính là bà mai Hoàng hơi mập mạp kia, mà sau lưng còn dẫn theo hai mươi người, hai người khiêng một hòm đồ, như vậy cũng có thể coi như mênh mông cuồn cuộn rồi.
Khi bà mai Hoàng theo chỉ thị của Liễu lão gia đi tới tòa nhà ở phố Hoa Thanh, chính bà cũng ngây ngốc, vốn cho rằng sau khi Vạn Thục Tuệ ra khỏi cửa Vân gia nhất định sẽ sống không được như ý, dù sao hòa ly với người cũng vậy mà bị người hưu cũng thế, người ra cửa đâu thể có thứ gì tốt, có thể mang đồ cưới của mình ra cửa cũng không tệ rồi.
Cái này? Chẳng lẽ nói khi Vạn Thục Tuệ ra khỏi cửa Vân gia mang theo một bút lớn sao? Nhưng có thể mua một căn nhà ở chỗ như phố Hoa Thanh này không có gần ngàn lượng bạc cũng không làm được.
Dưới người hướng dẫn bà mai Hoàng vừa vào cửa, vừa quan sát vừa nói thầm trong lòng, tòa nhà ở trước mắt đúng là nhà đại hộ rồi, hơn nữa sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Khi đi vào phòng khách, bà mai Hoàng liền nhìn thấy ngồi ghế trên chính là Miêu thị, bà vừa liếc mắt đã nhìn thấy Miêu thị, ngồi bên tay chính là Vạn Thục Tuệ và Vân Thù hiện giờ ở trong Ung đô truyền ra là ác nữ hết sức hung thần ác sát.
Bà mai Hoàng vốn còn tưởng rằng nữ tử bị truyền ra là hung thần ác sát khó nghe như vậy, dù sao trái phải chắc cũng là một người hung hãn, vừa nhìn liền biết không dễ chọc, nhưng bà mai Hoàng vừa nhìn như vậy, ở đây nào có một chút dáng vẻ như ác nữ, cười cười xinh đẹp hoàn toàn giống như đại gia khuê tú, tuổi này rõ ràng là một tiểu nha đầu còn chưa nảy nở thôi.
Hơn nữa trong phòng khách này có ba người, theo bình thường người nên khiến cho người ta tập trung chú ý nhất thường là trưởng giả ngồi ở vị trí ghế trên mới đúng, nhưng không biết vì sao, bà mai Hoàng chỉ có cảm giác mí mắt mình chú ý nhất từ sau khi bước vào trước hết chú ý tới không phải lão phu nhân kia, cũng không phải Vạn Thục Tuệ ít ngày nữa sắp trở thành phu nhân Liễu ngự sử, ngược lại cứ dính vào trên người tiểu nha đầu kia, cũng không phải bởi vì lúc trước thanh danh này liên lụy, mà là không tự chủ được mà rơi vào trên người tiểu nha đầu này.
Nhất là khi đôi mắt linh động kia nhìn về phía bà, khóe miệng khẽ nhếch cười như không cười nhìn tới, bà mai Hoàng chỉ cần liếc nhìn đã có thể hiểu, tiểu nha đầu trước mắt cũng không phải vật phàm gì, chỉ sợ đương gia làm chủ vẫn là tiểu nha đầu này!
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bà mai Hoàng vẫn cố gắng để cho ánh mắt của mình nhìn về phía Miêu thị ngồi ghế trên, cười đến thịt trên mặt rung rung nói: “Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân!”
Bà mai Hoàng vừa nói như vậy, Miêu thị cũng hiểu bà mai trước mắt này tới chính là vì chuyện hạ lễ thư và sính lễ, Miêu thị cũng hơi cong khóe miệng lên nói: “Phiền toái rồi.”
“Không phiền toái không phiền toái, chuyện hôn sự tốt như vậy ta đây làm bà mai cũng cực kỳ vui mừng, làm xong việc này cũng là một chuyện vui của bà mai ta!” Bà nói, bà vừa tỏ ý để cho người đặt đồ trong phòng khách, lại quay sang nói với Miêu thị, “Liễu đại nhân chính là hơi nóng lòng chút, cho nên lần này tới đều mang theo cả sính thư và lễ thư tới, sính lễ cũng khiêng tới, để cho ma ma ta tới làm thành chuyện tốt như vậy.”
Bà mai Hoàng nói như vậy, lại nhìn về phía Vạn Thục Tuệ ngồi bên cạnh, chỉ thấy bà ấy ngồi ở bên cạnh, tuy vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng trên mặt dù ít dù nhiều cũng có vài phần sắc mặt vui mừng, trong lòng nói người này thật sự tốt số, vừa mới hòa ly từ cửa Vân gia ra ngoài chưa được thời gian bao lâu đâu, đã có Ngự sử đại phu Liễu gia tới cầu hôn rồi, không biết vái tạ Bồ Tát như thế nào mà có được vận khí tốt như vậy, thật sự khiến cho người ta hâm mộ. Trong Ung đô có bao nhiêu hoàng hoa khuê nữ, nhưng Liễu ngự sử lại chỉ coi trọng hoàng hoa hôm qua này.
Bà mai Hoàng thầm nói trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn xuôi gió xuôi nước nói vài lời tán dương, đó được gọi là dễ nghe.
Miêu thị nghe một vài lời tán dương trong lòng của bà cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn có vài phần nghi ngờ nói: “Mới vừa rồi ngươi nói là Liễu đại nhân, Liễu đại nhân này là?”
“Chính là Liễu ngự sử Liễu Bác Ích.” Bà mai Hoàng vừa nhắc tới Liễu Bác Ích, trong lòng chính là có lời muốn nói, bà cười nói, “Tuy nói rằng Liễu đại nhân hơi có tuổi, nhưng ta thấy xứng với Vạn cô nương cũng vừa vặn, Liễu đại nhân khó có được là một quan tốt, trước năm nay còn ra ngoài giúp nạn dân thiên tai, tuy nói rằng phụ mẫu không còn ở đây, nhưng bây giờ ở trong triều Liễu đại nhân vẫn được gọi là coi trọng, Vạn cô nương vừa gả đi chính là quan phu nhân, đây chính là chuyện hết sức có phúc khí! Vả lại Liễu đại nhân còn có một ca nhi, bây giờ đang ở trong Thái học, tài danh vô cùng phong phú, sau này phía trên tiểu thư cũng có một ca ca giúp đỡ một chút, sau khi lớn lên hứa gả cho người cũng có chỗ dựa vào!”
Khi Miêu thị nghe được là Liễu Bác Ích, trong ánh mắt của bà cũng lộ ra vẻ không dám tin, lập tức nhìn về phía Vân Thù.
Hôm qua khi Vân Thù giải thích, bà vốn tưởng rằng nữ nhi mình đồng ý là một nhà người bình thường, như thế nào cũng không nghĩ đến lại sẽ là Liễu Bác Ích, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cũng không phải Vân Thù nói không có lý, con bé nói người muốn cưới mẫu thân con bé là một người góa vợ còn mang theo nhi tử, Liễu Bác Ích này chính là một người góa vợ còn mang theo nhi tử, nhưng suy nghĩ cẩn thận cũng cảm thấy được Vân Thù chính là cố ý giấu giếm, đề phòng cướp như vậy giống như đề phòng con trai không nên thân của bà! Trong lòng Miêu thị cũng có vài phần phiền muộn, nghĩ tới chờ lát nữa sau khi bà mai rời đi, nhất định phải hỏi kỹ càng một chút. Vì vậy dằn lòng lại nói chuyện với bà mai Hoàng, cũng định ngày xuống.