Khi Cao thị thấy Chương ma ma thì gần như sợ hết hồn hết vía, hơn nữa trên tay Chương ma ma còn cầm một cái cồng bằng đồng lớn, khi nhìn thấy bà đi ra thì cây gậy gõ lên cồng bằng đồng này càng gõ thêm vui sướng, cồng bằng đòng càng không ngừng phát ra tiếng vang.
Chương ma ma gõ một trận rồi thu tay lại, lập tức hắng giọng gào lên, “Hàng xóm láng giềng mọi người tới đây mà xem, chính là gia đình này chiếm tòa nhà của tiểu thư ta không chịu trả, người hạng này, thiệt thòi cho tiểu thư nhà ta tới nay đều đối xử với cả nhà bọn họ rất tốt, ngày lễ ngày tết đồ tốt đều vội vàng đưa tới đây, kết quả cho mặt mũi mà còn lên mặt định chiếm nhà không trả. Trong Ung đô nào có hạng người như vậy, nao có hạng người như vậy chứ!”
Chương ma ma vừa gõ một trận cho tới đây, người cả con phố nhìn thấy, người không biết chuyện gì cũng đi theo cùng nhau náo nhiệt một đường, mà người sống trong ngõ hẻm này đều mở cửa ngó dáo dác nhìn ra ngoài.
Chương ma ma cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, bà nhận làm bà vú đi theo bên cạnh Vạn Thục Tuệ, tính tình trước sau như một vẫn ôn hòa, trước kia bà chưa từng làm chuyện cay cú như vậy, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới Vạn Thục Tuệ và Vân Thù chịu tức, Chương ma ma cũng không quản chuyện cay cú hay không cay cú phúc hậu hay không phúc hậu nữa, sau khi Vân Thù nói ra liền đầy miệng đồng ý.
Cao thị nhìn những người kia sau khi Chương ma ma kêu la chính là chỉ chỉ chỏ chỏ vào mình, cho dù da mặt của bà dầy hơn đi chăng nữa cuối cùng vẫn hơi mất tự nhiên rồi. Bà đỏ mặt lên, đôi tay chống nạnh mắng lại: “Ta nhổ vào! Tòa nhà này nào phải tòa nhà của tiểu thư nhà ngươi, đây là tòa nhà nhỏ của Vân Hầu gia, từ tám năm trước cả nhà ta đã vào ở đây, đây là Vân Hầu gia cho phép, dính dáng gì đến Vạn Thục Tuệ kia nhà ngươi nữ nhân đã không ai muốn còn có mặt mũi đi đòi công đạo là chuyện gì! Bà ta đây là ghét bỏ Vân Hầu gia khi hưu bà ta không cho phí an ủi thì đi đòi ông ta đi, chẳng lẽ còn muốn tới chiếm tòa nhà Vân Hầu gia dùng để bố trí cho cả nhà chúng ta là đạo lý gì!”
Cao thị hoàn toàn có vẻ đúng lý hợp tình, dáng vẻ kia lời nói kia cho thấy bà bị uất ức, bà lập tức cúi đầu ngồi xuống đất, cả người giống như một túi da nhàm chán rách nát khóc vang trời đất.
“Ông trời ơi quan đại nhân ơi, ngài tới nhìn một cái xem, có vài người chính là như vậy, đây chính là định ép chúng ta đi cưỡng chiếm tòa nhà này! Cả nhà chúng ta được Vân Hầu gia bố trí yên ổn ở đây, cũng đã tròn tám năm, kết quả có vài người đã bị hưu lại tới định giành, tâm địa đen tối này, lại không sợ bị thiên lôi đánh xuống rồi!”
Cao thị ngồi dưới đất than vãn, chỉ thiếu không lăn lộn trên đất hai vòng. Trong lòng Cao thị rất rõ ràng, tòa nhà này là của Vạn Thục Tuệ, nhưng lúc này, chuyện nhi tử của bà được tiến cử còn chưa rơi xuống, cuộc sống mấy năm nay đều chỉ dựa vào Vân gia tiếp tế sống qua ngày, nếu bị người đuổi đi khỏi tòa nhà này, đừng nói mướn một tòa nhà khác, cho dù là ở trọ khách điếm cũng không có nửa văn tiền, một nhà ba miệng này cũng không thể ở trong ngôi miếu đổ nát đi.
Hơn nữa Cao thị thấy lúc này tới đây chỉ có một mình Chương ma ma, nhưng mới vừa rồi bà ta ngay cả một chữ chuyện từ hôn cũng không nói tới, quả thật như nhi tử của bà nói, quả quyết không dám bày chuyện ra này ra trước mặt mọi người, cho nên Cao thị liền dứt khoát nhẫn tâm, cắn chết chính là không rời đi, bà nhìn xem Chương ma ma có thể làm như thế nào!
Chương ma ma chưa từng gặp một thứ hàng chua ngoa đanh đá như thế này, khi đi chợ mua bán thức ăn cũng từng gặp chuyện một vài nương tử cay cú cách một con đường chửi mắng, nhưng thật sự chưa từng gặp một thứ hàng giống như Cao thị không biết xấu hổ hoàn toàn chính là một lưu manh vô lại, bà lập tức chính là không biết nên làm như thế nào rồi.
Cao thị cẩn thận nhìn, thấy Chương ma ma nói không ra lời, bà gào càng thêm vang, cặp chân đạp đạp trên đất, đôi tay múa may gào càng thêm vang dội: “Ông trời ơi, dưới gầm trời này sao có thể có người độc ác như vậy, không bằng chứng nói toàn gia chúng ta chiếm tòa nhà người ta, còn khua chiêng gõ trống làm ầm ĩ, trước mặt mọi người bảo toàn gia chúng ta không có mặt mũi! Đây không phải muốn giết chết cả nhà chúng ta thì là định làm gì, đây gọi là về sau khiến chúng ta sống như thế nào, cuộc sống về sau làm sao mà sống! Chỉ cần bị người đâm thọt sau lưng cũng muốn đâm chết rồi, ta thấy ta còn không sống nổi, đây vốn không thể sống mà!”
Cao thị hát xướng một phen đủ mười làm đều tốt.
Dương Kiệt Minh mới từ trong học đường trở lại, lúc này mới vừa về đến đầu ngõ đã nhìn thấy ở trong ngõ hẻm nhỏ bình thường trừ người trong này ra cũng sẽ không có bao nhiêu người đến, lúc này bị một đống người che kín cực kỳ chặt chẽ, hơn nữa hắn còn nghe được tiếng mẫu thân mình khóc gào lên, hoảng hốt trong lòng, vội vội vàng vàng chen vào bên trong.
Khó khăn lắm mới chen qua được đống người chen vào hàng đầu, Dương Kiệt Minh liền nhìn thấy mẫu thân mình ngồi dưới đất vừa la lối om sòm lăn lộn vừa khàn giọng tê tâm liệt phế kêu gào.
Dương Kiệt Minh thấy mẫu thân mình như vậy cũng có một cảm giác mất mặt tự nhiên, hắn hy vọng mẫu thân của mình vẫn dùng tư thái đối nhân xử thế vẫn có vẻ phu nhân nhà quan như trước kia, nhưng trong tám năm này, nhìn mẫu thân của hắn từ phu nhân nhà quan thành phụ nhân đầu đường cuối ngõ tùy ý có thể thấy được cũng không có kiến thức phép tắc gì, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng khó có thể tiếp nhận. Hơn nữa bây giờ nhìn dáng vẻ bà nói không nghe vô lý rối loạn ba phần, hắn càng cảm thấy khó chịu.
Lập tức, Dương Kiệt Minh đi lên trước đỡ Cao thị từ dưới mặt đất lên, giọng của hắn cũng căng chặt, “Mẫu thân, người đây là làm cái gì!”
Cao thị thấy nhi tử của mình, bà cũng không để ý tới điệu bộ vừa rồi của mình có thể khiến cho hắn cảm thấy không thích hay không, một tay bà nắm thật chặt cánh tay Dương Kiệt Minh, một ngón tay chỉ vào Chương ma ma kêu gào nói: “Nhi tử, nhi tử đáng thương của ta, họ đây chính là định chiếm đoạt mái ngói che đầu của chúng ta, định không thể không liên tiếp bức tử chúng ta!”
Dương Kiệt Minh cả kinh trong lòng, hắn theo ngón tay Cao thị nhìn về phía Chương ma ma, cả kinh trong lòng, còn không nói gì, lại nghe thấy Cao thị nói: “Nhi tử, cả nhà cũng ta ở nơi này là ý tứ của Vân Hầu gia, ở đã nhiều năm như vậy. Nhưng ma ma này vừa đến liền vu cáo nói tòa nhà này là của nữ nhân đã bị Vân gia hưu, đây không phải cưỡng chiếm thì là gì?”
Dương Kiệt Minh biết rõ một lời nay của mẫu thân là đặc biệt nói cho mình nghe, đây là để cho hắn hiểu, Vạn Thục Tuệ không có can đảm nói chuyện từ hôn ra.
Đầu óc hắn xoay chuyển cũng có tính toán, tòa nhà này tuy sa sút một chút, nhưng dù sao vẫn có thể cho người ở, bây giờ chuyện hắn được tiến cử còn chưa xác định tự nhiên không thể màn trời chiếu đất.
Lập tức, hắn nói với Chương ma ma: “Vị ma ma này, các ngươi làm như vậy có phải quá vô sỉ rồi không? Tòa nhà này là của Vân gia, từ khi nào là của nhà ngươi?”
Chỉ cần cắn chết nhận định là của Vân gia, xem bọn hắn có thể ép buộc như thế nào, đến lúc đó còn không phải chỉ có thể để cho bọn họ ở lại chỗ này! Dương Kiệt Minh nghĩ như vậy.
“Nếu như có khế ước mua bán nhà có quan phủ đóng dấu làm chứng tòa nhà này không phải của Vân gia mà là của mẫu thân ta, vậy thì như thế nào?!”
Một giọng nói thánh thót truyền ra từ trong đám người, chấn động đến Dương Kiệt Minh và Cao thị chấn động toàn thân.