“Ta đã nói rồi, Vạn di của ngươi là một người ôn hòa, Vân Thù nha đầu cũng không phải giống như người ngoài kia nói, bây giờ ta nói những lời này với ngươi hơn phân nửa ngươi cũng nghe không lọt, đợi đến sau này chung đụng ngươi sẽ hiểu được các nàng là người như thế nào, ngươi đừng ở đây nói những lời chửi bới người.” Khi Liễu Bác Ích đánh một bạt tai này dù ít dù nhiều cũng hơi hối hận, nhưng ông cảm thấy tính cách ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo này của con trai mình phải thay đổi một chút, những lời này đâu phải lời của một người đọc sách có tri thức hiểu lễ nghĩa nói ra được!
Liễu Vân Hiên kinh ngạc trong lòng, sau đó mới từ trong kẽ răng nặn ra một câu: “Nếu phụ thân ngài cố ý kết hôn với người nọ, định dẫn ác nữ này vào cửa, vậy ngài liền coi như không có con đứa con trai này đi!”
Sau khi Liễu Vân Hiên bỏ lại lời này, đầu hắn cũng không quay lại chạy ra ngoài.
Liễu Bác Ích đầu tiên bị lời nói này của con trai mình làm cho giật mình, nhưng sau đó chính là tức giận, con trai ruột của ông thế mà lại uy hiếp ông, nhìn con trai tốt mà ông dạy ra! May mà bây giờ còn tấm bé chưa vào trong triều đình, nếu với tính tình như vậy mà vào trong triều, chỉ sợ còn không biết sẽ ồn ào ra bao nhiêu chuyện, trước kia khi ông muốn dạy dỗ tử tế nó một trận chính là tự nhiên có lão phụ thân của ông ngăn cản, bây giờ trong nhà có lão bộc che chở khắp nơi, bây giờ mượn cơ hội lần này xem một chút, rốt cuộc là ai cứng đầu qua ai.
Liễu Hiền vẫn không nói một lời, cho đến khi Liễu Vân Hiên chạy ra ngoài mới có vài phần sốt ruột, ông nhìn về phía Liễu Bác Ích, trong ánh mắt tràn đầy không ủng hộ, ông nói: “Lão gia, thiếu gia chạy ra ngoài như vậy, vậy nên làm gì đây!”
Liễu Bác Ích hừ lạnh một tiếng: “Cũng do chính các ngươi thương hắn cưng chiều hắn như vậy, khi ta muốn dạy dỗ đều không cho, ngươi hãy nhìn xem bây giờ náo loạn ra chuyện như thế nào? Để cho hắn ra ngoài tỉnh táo một chút cũng tốt, giờ đã lớn như vậy, cả ngày không tử tế đọc sách, đi uống rượu với một đám ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, ta đã muốn dạy dỗ nó một trận, bây giờ còn nói ra lời nói không có bổn phận, cũng không biết đánh từ đây tới đây uy hiếp ta. Lại tiếp tục như vậy, chỉ sợ trong nhà này không có ai có khả năng quản được nó!”
“Nhưng mà…” Liễu Hiền còn định nói nữa, lại bị Liễu Bác Ích cắt đứt.
“Không nhưng nhị gì hết, đứa nhỏ này có thể chạy đi đau, không phải đi với những bạn bè không tốt của nó chính là đi chỗ cô của nó.” Liễu Bác Ích không hề lo lắng chút nào, nếu nói lão bộc trong phủ này là đồng lõa làm hư đứa con của ông, như vậy còn dư lại chủ mưu chính là muội tử Liễu Ý Nghiên của ông đã được gả vào nhà quan Lại bộ Thị lang rồi, cho nên hơn phân nửa chuyện ngày hôm nay sẽ rơi vào trong tai vị muội tử kia.
Liễu Bác Ích có lòng muốn cho đứa con khó có thể dạy dỗ kia của mình một bài học, cho nên cũng không đi quản những chuyện kia, thay vào đó là thương lượng với bà mai Hoàng, bà mai Hoàng cũng từng làm hôn sự cho một vài người làm quan, ít nhiều cũng biết một chút chuyện mập mờ không tiện nói với người ngoài, giống như cảnh tượng mới vừa xảy ra, bà cũng biết mình nhìn trong mắt nát trong lòng là được, chuyện này nếu nói ra tất nhiên sẽ bị xui xẻo, cho nên bà mai Hoàng cũng làm như mình hoàn toàn không nhìn thấy, vẻ mặt tự nhiên nói chuyện với Liễu Bác Ích.
Liễu Hiền nghe được Liễu Bác Ích nói như vậy, trong lòng của ông cũng không yên lòng, mà thêm vào đó là lo lắng, lão gia mình bây giờ không hề lo lắng chuyện thiếu gia chạy ra ngoài, thay vào đó còn ở đó thương lượng chuyện kia với bà mai, trong lòng ông rất lo lắng, càng thêm không có bao nhiêu ấn tượng tốt với hai mẹ con Vạn Thục Tuệ và Vân Thù, chỉ cảm thấy hai người này còn chưa vào cửa đã quấy nhiễu trong phủ rối một nùi, ly gián tình cảm của lão gia và thiếu gia, hai mẹ con này nhất định không phải đèn đã cạn dầu, chỉ sợ sau khi vào cửa sẽ còn gây ra không ít sóng gió tới. Nhưng Liễu Hiền cũng hiểu được lời mình nói ít trọng lượng, cho nên không định nói gì, không thể làm gì khác hơn là giấu tâm tư trong đáy lòng, nghĩ tới lão gia đã quyết định chủ ý để cho hai mẹ con này vào cửa, ông làm một quản gia nhất định phải làm cho tốt bổn phận, còn phải giúp thiếu gia coi trọng những thứ thuộc về thiếu gia, miễn cho bị người khác tham đi, trong lòng cũng khao khát, hy vọng cô nãi nãi có thể tới khuyên một chút, dù sao hai người là huynh muội lời này có thể có phân lượng hơn lời ông nói một chút.
Liễu Bác Ích và bà mai Hoàng nói một chút chuyện này, thật ra cũng không tính là chuyện lớn gì, nói chính là hy vọng có thể mau chóng làm xong chuyện này, cho nên hạ sính lễ sẽ tiến hành cùng một ngày. Liễu Bác Ích nói xong những chuyện này, lại chuẩn bị thứ nọ kia định sáng sớm ngày mai để cho bà mai Hoàng dẫn theo người mang đến tòa nhà trong phố Hoa Thanh, cuối cùng, còn kín đáo đưa cho bà mai Hoàng một thỏi bạc làm tiền thưởng, lúc này mới cho người tiễn bà mai Hoàng ra cửa.
Đợi đến tối, Liễu Bác Ích cũng không kiếm người đi tìm Liễu Vân Hiên, cũng không để người trong phủ đi tìm. Trong Ung đô cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, dù ít dù nhiều cũng biết Liễu Vân Hiên, hơn nữa khi Liễu Vân Hiên chạy ra ngoài, thư đồng Liễu Diệp cơ trí đuổi theo, lúc tối sai người báo lại nói thiếu gia ở trong tiệm rượu mượn rượu giải sầu, sau khi Liễu Bác Ích nghe được như vậy cảm thấy hết sức tức giận, liền dứt khoát hạ quyết tâm không thèm quan tâm một đêm này đi.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Bác Ích vẫn như bình thường lên triều, cũng dặn dò quản gia Liễu Hiền đợi sau khi bà mai Hoàng tới thì theo người mang đồ đi, lúc này mới an tâm rời đi.
Liễu Hiền thấy Liễu Vân Hiên cả đêm không về, trong lòng đã rất lo lắng, cũng không thấy cô nãi nãi tới cửa, trong lòng của ông không nhịn được lẩm bẩm, nghĩ tới có cần thông báo cho cô nãi nãi một tiếng hay không, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không thể làm chuyện có lỗi với lão gia nhà mình.
Từ sớm, Vân Thù đã dậy rồi, biết được hôm nay Liễu Bác Ích sẽ sai bà mai tới cửa, cho nên sáng sớm đã thu dọn thỏa đáng sau đó liền để Cẩm Sắt vẫn làm việc cẩn thận trước sau như một và Y Lan đi theo Chương ma ma tới Vạn gia đón Miêu thị tới.
Bốn nha hoàn trong nhà cũng biết được chuyện này, hết sức coi trọng, biết hôm nay sẽ có trưởng bối ở đây, cho nên một chút cũng không dám trì hoãn, Vân Thù đã sớm mời cỗ kiệu, tuy nói rằng bây giờ thời tiết đã ấm dần, nhưng lúc sáng sớm dù sao cũng có vài phần lạnh lẽo, bà ngoại nàng lớn tuổi không thể bị thổi gió lạnh này, cho nên đêm qua liền gọi cỗ kiệu sáng nay đi đón.
Chương ma ma dẫn Cẩm Sắt và Y Lan đến Vạn gia, để hai người Cẩm Sắt và Y Lan ở bên cạnh cỗ kiệu ngoài cửa chờ, mình sau khi xin chỉ thị một tiếng liền đi vào cửa viện của Miêu thị.
Miêu thị cũng đã dậy, ngày hôm qua bà đã đặc biệt kêu Thẩm ma ma ở bên cạnh thu dọn xong đồ, cho nên cũng đang chờ, chờ đến khi Chương ma ma tới cũng chính là dẫn Thẩm ma ma ra cửa.
Sau khi ra cửa, lúc này mới nhìn thấy cỗ kiệu nhỏ đỉnh màu xanh ngoài cửa. Ở trong Ung đô, trừ quan viên tam phẩm trở lên trong nhà làm cỗ kiệu này, vào thời điểm bình thường muốn mướn cỗ kiệu kiểu này cũng phải tốn không ít bạc, người trên tay không có bao nhiêu tiền nào chịu, nhất là vào thời điểm hiện tại cái gì cũng quý giá.
“Thù nhi tiểu thư nói tuy rằng mấy ngày gần đây đang trở nên ấm lên, nhưng vào sớm tối vẫn lạnh, lão phu nhân quý giá dĩ nhiên không thể trúng gió, cho nên buổi tối đã đặt cỗ kiệu buổi sáng đi đón, cũng tiện cho lão phu nhân miễn mệt nhọc thoải mái một chút, thành toàn cho một lần hiếu tâm của tiểu thư.” Chương ma ma ở bên cạnh cười nói.
“Nha đầu kia ngược lại có lòng, chỉ có điều bây giờ trên tay cũng không có bạc, cần gì lãng phí chỗ bạc này!” Ngoài miệng Miêu thị nói như thế, nhưng trong lòng đã có vài phần cảm động, nhất là sau khi Chương ma ma đỡ bà vào kiệu, phát hiện ở trong kiệu còn đặc biệt lót riêng một tầng gối tay đệm tựa lưng lớn mềm mại, trong lòng bà cũng có vài phần nghi ngờ, khi nghe được Chương ma ma nói gối đệm dựa này là do Vân Thù đặc biệt bỏ vào chính là muốn cho bà ngồi thoải mái một chút. Trong lòng Miêu thị càng thêm cảm động, trực giác chính là ngoại sinh nữ của mình tuy rằng có lúc làm việc hơi kích động, nhưng thật sự là đứa có hiếu.
Cỗ kiệu lắc lư đi về phía trước, đoạn đường này hơi đong đưa khiến cho Miêu thị có vài phần buồn ngủ, đệm lót này của bà thật thoải mái, chính là lắc một cái cũng không cảm thấy khó chịu cũng không cảm thấy bị cấn.
Không bao lâu, cỗ kiệu này phát ra tiếng chấn động hạ xuống đất, mà Chương ma ma ở bên ngoài kêu một tiếng “Lão phu nhân, chúng ta đến” thì lúc này Miêu thị mới bình tĩnh lại, bà dưới nâng đỡ của Chương ma ma đi ra khỏi cỗ kiệu, khi đi ra khỏi cỗ kiệu, Miêu thị lập tức mắt choáng váng, ngay cả Thẩm ma ma cũng mắt choáng váng theo.
Miêu thị liếc nhìn Thẩm ma ma, ban đầu tòa nhà này do một tay bà ấy thuê, lúc trước nói mướn một sân nhỏ, cũng không nói là một tòa nhà lớn như vậy, hơn nữa Miêu thị liếc nhìn chung quanh tất cả đều là tòa nhà lớn, nhìn kỹ lúc này mới phân biệt ra được, “Nơi này là phố Hoa Thanh sao?”
“Ánh mắt của lão phu nhân thật tốt, nơi này chính là phố Hoa Thanh.” Cẩm Sắt đi tới đỡ Miêu thị, trên mặt cười nhẹ nhàng.
“Hồ đồ, thuê một tòa nhà ở đây làm chi, đây là chủ ý của ai?” Miêu thị trách mắng, “Sao không suy nghĩ một chút, mướn một tòa nhà này có lợi hay không.”
“Lão phu nhân đừng giận, tòa nhà này không phải đi thuê, là tiểu thư đã đặt mua, tòa nhà của mình không tốn tiền thuê.” Cẩm Sắt cười nói, “Tiểu thư còn nói đã sớm muốn mời lão phu nhân tới đây, trước kia chính là sự tình quá bận rộn không theo kịp, hôm nay chính là cơ hội tốt, còn muốn lão phu nhân ở lại mấy ngày. Sáng sớm hôm nay, tiểu thư còn đi phòng bếp làm bữa sáng, bảo là muốn để lão phu nhân nếm thử tay nghề đó!”
Đặt mua?! Trên mặt Miêu thị trừ kinh ngạc ra chính là giật mình, đặt mua một tòa nhà như vậy ở trên đường phố Hoa Thanh phải tốn bao nhiêu bạc, ngoại sinh nữ của bà từ khi nào có nhiều bạc như vậy? Vả lại bây giờ đã rời khỏi Vân gia, Vân gia đã buông lời không có dòng chính nữ như vậy tất nhiên không thể nào bỏ tiền ra đặt mua, tiền này của Vân Thù từ đâu mà tới?
Miêu thị ôm một đống nghi ngờ, dưới nâng đỡ của Cẩm Sắt và Chương ma ma đi vào cửa.