Dương Đức Bình bất giác có hắn, ăn ăn uống uống rất ư là vui vẻ, mà Đoàn lão tam cũng một mạch đáp ứng một chút không hề lộ ra chút sơ hở, Dương Đức Bình choáng váng chóng mặt lại bị đổ thêm một hai vò rượu, cuối cùng gục xuống bàn say bất tỉnh nhân sự.
Mà tuy Đoàn lão tam có vài phần men say, nhưng thần trí cả người vẫn hết sức tỉnh táo, sau khi ông thấy Dương Đức Bình đã say đến bất tỉnh nhân sự, lúc này mới đi ra khỏi phòng bao này, nhưng Đoàn lão tam cũng không đi ra khỏi lầu hai, ngược lại đến một phòng bao trang nhã ở bên cạnh, sau khi ông gõ cửa mới đi vào.
Trong gian phòng trang nhã này hết sức sáng rỡ, trên bàn bày rượu và thức ăn, mỗi một món đều được người dùng một chút nhưng dùng không nhiều lắm, mà người ngồi ở vị trí phía trên đang cầm một ly rượu, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, khi thấy Đoàn lão tam đi vào cửa thì khẽ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn.
Đoàn lão tam nhìn người trong phòng bao trang nhã này, cho dù nhìn như thế nào, thiếu niên trước mắt nhìn còn tấm bé vẫn hết sức đẹp mắt, tuy mặt mày có vài phần non nớt, nhưng lớn thêm mấy năm chỉ sợ vô cùng tươi đẹp, chỉ có điều khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý lạnh, rõ ràng chỉ là một tiểu tử tuổi không lớn mà thôi, nhưng lại có vẻ quyết đoán, thật sự khiến cho người ta không thể khinh thường.
“Chuyện đã làm xong?” Vân Thù nhìn Đoàn lão tam đi tới, chậm rãi hỏi.
“Đúng vậy.” Đoàn lão tam lấy tờ khế ước bán thân ở trong ống tay áo mình ra đưa đến trước mặt Vân Thù, mí mắt Vân Thù cũng không nhấc ngay cả một cái nhìn cũng khinh thường nhìn lại
“Công tử không nhìn?” Đoàn lão tam thấy dáng vẻ Vân Thù dù ít dù nhiều cũng có vài phần ngoài ý muốn, ông vốn tưởng rằng tiểu công tử này cực kỳ căm hận Dương gia mới đúng, nếu không sao lại tìm ông một kẻ môi giới làm ra sự tình lừa gạt Dương Đức Bình ký khế ước bán thân này.
“Vật này có tác dụng gì với ta.” Vân Thù để ly rượu trên tay mình xuống, thay vào đó cầm lấy bầu rượu bên cạnh, chậm rãi rót xuống một ly rượu vào ly rượu rỗng bên cạnh, nàng liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đoàn lão tam, nàng lại nói, “Vật này không có tác dụng gì với ta, nhưng thật ra lại có vài chỗ dùng với ngươi.”
Trong lòng Đoàn lão tam càng không giải thích được, ông không hiểu Vân Thù có ý gì, nhưng nhanh chóng, Vân Thù đã giải đáp cho ông.
“Đoàn lão tam ngươi nổi danh là người môi giới chọn mua nam nhi tuấn tú cho nam phong quán.” Giọng Vân Thù thanh thanh đạm đạm, giống như sương mù hơi lạnh lúc sáng sớm, “Cho nên khế ước bán thân này ở trên tay ta tất nhiên sẽ không có tác dụng như ở trên tay ngươi, trong Ung đô cũng nhiều người môi giới như vậy, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta lại chọn ngươi làm mối buôn bán này. Ta nói như vậy, ngươi có thể hiểu chứ?”
Đoàn lão tam nghe lời này của Vân Thù, trong lòng ông có vài phần khiếp sợ, nhưng lại nhanh chóng ổn định. Đoàn lão tam ông chính xác là một người môi giới, ông cũng từng làm chuyện môi giới bình thường, chuyện người môi giới tầm thường không làm ông cũng đã làm, ví dụ như giúp ma ma hoa lầu tìm một vài nha đầu xinh xắn, còn có chuyện xấu chọn mua nam nhi tuấn tú cho nam phong quán. Cho nên khi người trước mắt tìm ông muốn ông đi lừa gạt Dương Đức Bình ký khế ước bán thân, ông nhìn lên năm mươi lượng đó tất nhiên luôn miệng đồng ý, bây giờ ý của tiểu công tử này, khế ước bán thân này do chính ông xử trí rồi hả?!
“Công tử tốn hơi sức lớn như vậy, vì sao?” Đoàn lão tam hơi chần chừ, những năm này dạng nhân vật như thế nào mà ông chưa từng thấy, nhưng giống như người trước mắt thì Đoàn lão tam thật sự chưa từng thấy.
“Cũng không có gì, chẳng qua chính là có chút thù mới hận cũ mà thôi, nhìn toàn gia Dương gia sống không nổi, ta cũng có thể yên tâm. Công tử Dương gia lớn lên không tệ, mi thanh mục tú, nếu đi vào trong nam phong quán tất nhiên cũng có một chỗ, nếu ngươi mang người qua, nghĩ đến cũng có thể kiếm lại được một khoản. Tiền này cũng thuộc về ngươi, không cần thông báo lại cho ta.” Sau khi Vân Thù rót đầy một ly rượu lại rót đầy rượu vào ly của mình, lúc này mới cầm ly rượu của mình lên ngước mắt nhìn Đoàn lão tam, “Đoàn lão tam ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng chứ?”
Đoàn lão tam nghe được Vân Thù nói như vậy, ông cười ha ha, mấy tiểu quan trong nam phong quán vốn khó tìm, người đọc sách biết chữ lại cực ít, nhân vật giống như tiểu tử Dương gia kia chỉ cần dung mạo không quá khó coi, sau khi đi vào dạy dỗ tử tế một phen dĩ nhiên cũng có một chỗ, bây giờ khế ước bán thân ở trên tay ông, lại chuyển đến trong nam phong quán dĩ nhiên cũng có thể thu được chút chỗ tốt, những năm này chuyện thất đức mà ông làm cũng không phải chỉ có như vậy, làm chuyện này cũng có thể coi như vô cùng thuần thục một chút áy náy đều không có rồi.
“Công tử nói đúng lắm.” Đoàn lão tam tiếp lời, “Chuyện này ta nhất định làm thỏa đáng.”
Vân Thù nghe Đoàn lão tam nói như vậy, nàng đáp một tiếng, đẩy ly rượu mình mới vừa rót đầy tới trước mặt Đoàn lão tam nói: “Vậy thì quyết định như vậy, qua hai ngày ta sẽ tới nam phong quán nhìn công tử Dương gia một chút.”
Đoàn lão tam hiểu được ý trong lời của tiểu công tử trước mắt là nói cho ông đừng cầm bạc mà không làm việc, ông nhếch miệng cười một tiếng nói: “Đương nhiên đương nhiên, công tử yên tâm, Đoàn lão tam ta nhất định sẽ làm chuyện này ổn ổn thỏa thỏa.”
Ông nói xong liền cầm ly rượu ngửa đầu uống cạn, thu lại tờ giấy khế ước bán thân liền đi ra cửa, nghĩ tới tìm người đi đưa Dương Kiệt Minh cho nam phong quán đổi lấy bạc.
Vân Thù cũng không ngăn cản Đoàn lão tam, ánh mắt của nàng lạnh nhạt mang theo vài phần ý lạnh. Nếu như Dương Kiệt Minh này an phận thủ thường thì nàng vẫn có thể tha cho một lần, chỉ tiếc Dương Kiệt Minh này thiên đường có đường hắn không đi địa ngục không có cửa càng muốn xông vào, chuyện nửa đêm hắn xông vào nhà còn có thể làm được như vậy, nếu không phải mình có đề phòng, dời xa từ sớm, chỉ sợ bây giờ Dương Kiệt Minh lấy danh nghĩa lén lút gặp mặt mà ỷ vào.
Hắn bất nhân, nàng cần gì phải có nghĩa, Dương gia này tự mình tìm đường chết, không liên quan gì đến nàng.
Vân Thù từ từ uống cạn ly rượu trên tay mình, ý lạnh trong đôi mắt càng sâu, nàng sẽ khiến cho Dương Kiệt Minh hiểu rõ đời này chuyện không nên làm nhất chính là tính kế sự tình lên trên đầu nàng. Nếu không phải nên vì tích phúc cho hài tử trong bụng mẫu thân nàng, không thể làm chuyện quá mức tàn nhẫn không có tính người, Vân Thù tất nhiên sẽ không thu tay đơn giản như vậy, chỉ có điều dựa theo tính tình của Dương Kiệt Minh, nếu như bị bán vào trong nam phong quán, chỉ sợ khiến cho hắn khó tiếp nhận hơn tháo cánh tay chém chân hắn.
Vân Thù đặt ly rượu cầm trong tay xuống bàn, móc một lượng bạc từ trong ống tay áo ra bỏ lên bàn, đi thẳng xuống lầu.
Dương Kiệt Minh kia tất nhiên không biết mình trêu chọc vào nhân vật mà mình hoàn toàn không nên trêu chọc, hắn vốn tưởng rằng đêm khuya xông vào nhà làm ra chút sóng gió lén lút gặp mặt, nhưng không nghĩ tới mình tay không đi vào tay không trở về một chút chỗ tốt còn không mò được, còn dính vào một thân máu tanh còn bị chó cắn vài phát, bị người bên trong đánh cho một trận.
Đợi đến khi bị người ném ra ngoài, đã đói bụng hai bữa nhìn cái gì cũng hoa mắt rồi.
Hắn dìu lấy Cao thị đi về phía nghĩa trang, suy nghĩ hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, không biết phải làm như thế nào đi gặp mụ la sát Vân Thù hung dữ kia. Mẫu tử hai người tỏ vẻ căm thù sâu nặng, khập khiễng đi, không đợi hai người đi khỏi tòa nhà này bao xa đã bị một đám hán tử vây lấy.
“Mang đi!” Người cầm đầu gào to một tiếng khoát tay ý bảo người sau lưng tiến lên.
Mấy hán tử kia dũng mãnh có lực, lập tức trói chặt lấy Dương Kiệt Minh định kéo đi.
Cao thị nào chịu được người cứ kéo người đi ở trước mặt bà như vậy, bà oa oa kêu la ngăn cản: “Các ngươi nhất định do Vân Thù tiện nha đầu kia tìm tới đúng không, sao các ngươi có thể giữa ban ngày ban mặt làm ra chuyện như thế…”
Lời Cao thị còn chưa nói hết đã bị người cầm đầu một chưởng đẩy ra, người nọ không nhịn được nói: “Ngươi đồ phụ nhân điên ở đây đang nói nhảm gì vậy! Tướng công nhà ngươi bán nhi tử của ngươi cho nam phong quán chúng ta, bây giờ khế ước bán thân chính là đang ở trong tay chúng ta, chúng ta tới dẫn người đi, nào có gì không đúng!”