Danh Môn Ác Nữ

Chương 67: Chương 67: Nói tâm sự (5)




Liễu Bác Ích vô cùng hoang mang, Vân Thù nha đầu này đã nói đến mức này, con bé cũng không có gì không đồng ý, nhưng vì sao vẫn không chịu gật đầu, hai chữ “Vì sao” cứ cắm ở trong cổ họng của ông, nhưng không đợi ông hỏi ra lời, Vân Thù ngược lại nói điểm nghi ngờ kia của Liễu Bác Ích ra khỏi miệng, “Mẫu thân con có thai.”

Liễu Bác Ích ngây ngốc, có phần ngoài ý muốn.

“Thân thể mẫu thân yếu ớt, trước khi có con đã từng không cẩn thận mất một hài tử, vào năm con bốn tuổi vốn cũng có một hài tử, nhưng vẫn không biết tại sao lại bị hư, từ đó về sau chính là chưa từng có lại, thân thể cũng có vài phần yếu ớt. Bây giờ mẫu thân con có thai, đại phu đã nói, mẫu thân cần phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu lại hư nữa chỉ sợ lui về sau mẫu thân con sẽ không bao giờ có thai được nữa, nếu dùng thuốc phá đi, chỉ sợ đến lúc đó xóa đi không chỉ là cục thịt trong bụng mà còn có một cái mạng này của mẫu thân con.” Khi Vân Thù nói đến điểm này, trong vẻ mặt có vài phần không đành lòng, chuyện Vạn Thục Tuệ mất hai hài tử ở Vân gia vẫn do Chương ma ma sau này nói cho nàng biết, Vân Thù cảm thấy tuy rằng mẫu thân nàng thật sự hơi yếu, nhưng cũng không đến tình trạng kia, chuyện bẩn thỉu trong hậu trạch cũng không ít, hơn nữa Vân Thù cũng cảm thấy Vạn Thục Tuệ không phải là đối thủ của các di nương trong phủ, không chừng trong đó cũng không thiếu mờ ám, chuyện sảy thai này nói không chừng còn có gì khác, “Liễu bá bá muốn cưới mẫu thân của con, vốn định cưới về rồi để cho mẫu thân con sinh con dưỡng cái cho bá bá hay là như thế nào? Nếu như sinh con dưỡng cái, bá bá đã có một nhi tử, cũng không nhất định cần chuyện truyền thừa hương khói rồi, nhưng nếu cần, lui về sau mẫu thân con không có con nối dòng được nữa đến lúc đó phải làm như thế nào? Chẳng bằng giống như bây giờ, cái gì cũng không thay đổi, ít nhất vẫn có thể giống như bằng hữu lâu năm nhiều năm không gặp trò chuyện gặp mặt tốt đẹp bình thường.”

Ngay từ khi bắt đầu đối thoại giữa nàng và Liễu Bác Ích, Vân Thù cũng đã bắt đầu quan sát nét mặt Liễu Bác Ích, nhìn ông ấy từ khiếp sợ đến kích động, tất cả tình cảm trong này hết sức rõ ràng, nói cách khác Liễu Bác Ích thật tâm muốn cưới Vạn Thục Tuệ vào cửa, bây giờ nàng lấy tình huống của Vạn Thục Tuệ nói cho Liễu Bác Ích nghe, điều này cũng xem như khảo nghiệm cuối cùng của nàng đối với Liễu Bác Ích, xác định Liễu Bác Ích cuối cùng lựa chọn như thế nào. 

Giọng Vân Thù nhẹ nhàng, hơi chần chừ hơi do dự hơn nữa là lo lắng, “Liễu bá bá, mẫu thân con có thai, hài tử này là của ai bá bá cũng biết, như vậy, bá bá còn bằng lòng cưới sao?”

Liễu Bác Ích giống như rơi vào trong trầm tư, ông đứng ở đó hồi lâu vẫn không nói chuyện, mà ông trầm mặt cũng khiến cho trong phòng khách càng trở nên yên tĩnh. Về câu trả lời cho vấn đề này, trong lòng Vân Thù cũng hoàn toàn không hề có một cơ sở, chuyện này không thể theo lẽ thường tới suy đoán, cho nên cũng chỉ có thể nhìn phản ứng của Liễu Bác Ích, cho dù làm ra phản ứng gì đều có thể lý giải.

“Rầm.”

Liễu Bác Ích đấm một quyền lên trên bàn nhỏ, trên khuôn mặt có một vẻ tức giận khó có thể dùng lời diễn tả được, trong tròng mắt cũng giống như bị lửa giận nhiễm đỏ, ông gầm nhẹ: “Vân Hoằng đồ khốn kiếp này, sao có thể làm như vậy!”

Liễu Bác Ích cũng không biết rõ ràng chuyện tình của Vạn Thục Tuệ, mơ mơ hồ hồ cũng chính là biết sau khi bà bị hưu ra khỏi phủ lại trải qua một lần ầm ĩ do Vân Thù gây ra mới có thể hòa ly rời đi, ông cũng không hỏi thăm cặn kẽ, cho nên hôm nay ông mới biết được Vạn Thục Tuệ thân mang thai mà hòa ly, chuyện này đủ để thấy được chuyện Vân Hoằng làm ra đủ để khiến cho người ta khó tiếp nhận đến cỡ nào.

Vân Thù cũng không nghĩ đến Liễu Bác Ích nói ra lại là một câu như vậy, nàng hơi ngẩn ra, lời phía sau của Liễu Bác Ích càng khiến cho nàng ngoài ý muốn, “Thù nhi, ta bằng lòng chăm sóc cho mẫu thân của con, không chỉ coi con như nữ nhi thân sinh, cho dù là hài tử trong bụng mẫu thân con sinh ra ta cũng sẽ coi như chính mình sinh ra! Con để cho cho mẫu thân của con thả lỏng tinh thần, không cần ra làm ra chuyện gì quá hồ đồ, tuy nói rằng hài tử có máu mủ với Vân gia, nhưng một nửa trong đó chảy cũng chính là máu của mẫu thân con.”

Ánh mắt của Liễu Bác Ích vô cùng kiên định, thân thể vốn hơi đơn bạc kia trong nháy mắt xem ra hết sức cương nghị, có một vẻ cường đại khó hiểu.

Liễu Bác Ích nhìn vẻ mặt hơi giật mình của Vân Thù, ông ngẫm nghĩ sau đó thoáng ổn định tâm tình vừa mới hơi kích động của mình, sau khi làm rõ suy nghĩ của mình rồi mới mở miệng: “Ta muốn cưới mẫu thân của con chính là muốn bà ấy sống tốt hơn mà thôi, cũng không phải muốn cưới mẫu thân của con về để sinh con dưỡng cái, lui về sau có hài tử hay không cũng không gấp, con và Vân Hiên còn có hài tử chưa ra đời chính là hài tử thân sinh của ta. Tuổi Liễu bá bá không nhỏ, ngoài mặt này chính là nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ rồi, giống như lời vừa rồi Thù nhi nói, nếu ta thật sự muốn thú thê, đã sớm mấy năm trước khi Vân Hiên còn chưa hiểu chuyện liền thú rồi, tuy nói rằng khi đó sợ người sau sẽ bắt nạt nhi tử duy nhất mà thê tử ta lưu lại, nhưng sau này Vân Hiên hài tử kia dần dần lớn, cũng không phải không có cơ hội, chỉ có điều ta luôn không có ý tứ này. Ta nhìn trúng Thục Tuệ muội tử, cũng không phải bây giờ, khi đó mới quen cũng có vài phần tâm tư, chỉ có điều chúng ta đều là người có hôn ước không thể làm những chuyện càn rỡ này, Thục Tuệ muội tử cũng vẫn không biết, cho tới hôm nay ta đây mới nói ra ngoài miệng, suy nghĩ tới trong cuộc sống sau này hai bên có thể làm bạn kèm theo chút thời gian thư thái. Con là hài tử thông minh, ta cũng không coi con như hài tử mà nhìn, tất cả lời ta nói lúc này đều là nghiêm túc chân thật một chút cũng không giả bộ, nếu mẫu thân con bằng lòng gả cho ta, cho dù là con cũng được hay là cốt nhục trong bụng bà ấy cũng được, ta đều coi như hài tử thân sinh của mình mà yêu thương, thứ người khác có tuyệt đối sẽ không thiếu của con một phần. Nhưng nếu như mẫu thân con không muốn gả cho ta, ta hiểu được tính tình bà ấy như vậy đại khái cũng sẽ không gặp lại ta, nhưng mà tính tình Vân Hoằng này cũng không phải người dễ bắt chẹt, lui về sau nếu như gặp phải chuyện gì cứ đến chỗ ta, chỉ cần là chuyện mà ta có thể ra lực, nhất định sẽ giúp một tay, tuyệt đối không để cho người nọ ức hiếp mẫu nữ hai người.” 

Liễu Bác Ích nói những lời này vô cùng thành khẩn, sắc mặt cũng tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.

Lắng nghe Liễu Bác Ích nói hết lời, một hồi lâu Vân Thù vẫn không nói gì, nàng quả thật chưa từng gặp ai, Liễu Bác Ích này thật sự là một chính nhân quân tử vả lại còn là mọt nam nhân tốt khó gặp.

Liễu Bác Ích thấy Vân Thù không nói lời nào, lúc này ông mới lại nói một câu: “Lời này cũng chính là lời đáy lòng ta, Thù nhi con cứ nói lại lời này cho mẫu thân con nghe, đây rốt cuộc phải làm như thế nào, cũng chính do bà ấy đi. Ở trong lòng ta, bà ấy vẫn là nữ tử dịu dàng ở trong lòng ta năm đó.”

“Không cần.” Vân Thù cười nói, nàng quay đầu lại nói một tiếng về phía tấm bình phong bằng gỗ khắc hoa, “Mẫu thân, người cũng nghe cẩn thận những lời mới vừa rồi Liễu bá bá nói đi, bây giờ như thế nào, cũng chính do mẫu thân tới nói một câu đi!”

Liễu Bác Ích ngây ngẩn cả người, rồi phản ứng lại, ông đi tới, đẩy tấm bình phong bằng gỗ sang bên cạnh, chỉ thấy Vạn Thục Tuệ ngồi trên một chiếc ghế sau tấm bình phong, mà bây giờ bà ấy đã khóc không thành tiếng, gương mặt đã khóc đến tràn đầy nước mắt.

“Thục Tuệ.” Liễu Bác Ích nhỏ giọng kêu một tiếng.

Vạn Thục Tuệ ngẩng đầu liếc nhìn Liễu Bác Ích, nước mắt kia rơi càng hung ác hơn, trong giọng nói cũng vì khóc thút thít mà hơi nghẹn ngào, lại mang theo vài phần kích động, “Ta gả cho chàng, ta gả cho chàng…”

Liễu Bác Ích vừa nghe được Vạn Thục Tuệ nói như vậy, ông cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.