Hơn nữa, Vạn Thục Tuệ cũng hiểu được mấy nha hoàn kia trong phủ này dù sao vẫn còn có phần không thích bà người đương gia chủ mẫu này, hơn nữa bà cũng không muốn đi phá hư cân bằng trong phủ này, cho nên vẫn luôn cho tới nay, bà đều rơi vào trong trạng thái yên lặng, thậm chí cũng không có ý tứ đi thay đổi tình trạng hiện giờ, sợ một động tác mờ ám của mình sẽ rước lấy một chút nghi kỵ của người bên cạnh, ngay cả bên chỗ Liễu Vân Hiên kia, bà vẫn luôn không chủ động làm một trưởng bối bình thường đi qua, ngày thứ hai sau khi vào cửa, vốn theo quy củ, Liễu Vân Hiên làm một hậu bối phải tới hành lễ với bà là trưởng bối, chuyện lui về sau có cần nhất định sớm chiều hay không tự nhiên không bàn tới, thế nhưng một ngày này Liễu Vân Hiên không xuất hiện trước mặt bà, Vạn Thục Tuệ cũng chỉ nhớ kỹ mình mới vào cửa không lâu, mà hắn vốn là con nối dòng của nguyên thê cũng không đề cập tới, càng thêm trấn an Liễu Bác Ích chuyện xưa không đề cập tới, chuyện nha hoàn trong phủ liên hợp lại thành một mạch bà cũng một chữ không nói.
“Con tự nhiên có tính toán của mình.” Vân Thù cười nói, “Mẫu thân người sợ cái gì, còn sợ con làm hỏng sách của phụ thân rồi sao?! Con bảo đảm sẽ dè dặt cẩn trọng, nếu hư chính là đền một quyển cho cha là được. Nương đừng nói gì!”
“Nói lời ngược lại nhẹ nhàng, con có tính tình nhẫn nại như vậy sao không chép một quyển sách?” Vạn Thục Tuệ thấy buồn cười nói, “Tính tình này của con, nói gió thì có mưa, trước còn nói muốn mở cửa tiệm, bây giờ nương còn ngay cả một cửa tiệm cũng không nhìn thấy con mở!”
Vân Thù cũng cười, cửa tiệm này mở không khó, khó khăn chính là công việc chuẩn bị giai đoạn đầu, hơn nữa, có chút cửa tiệm nàng định kinh doanh độc lập, mà chuyện cần hợp tác cũng là chuyện hết sức khiến cho người ta nhức đầu, đợi đến sau khi chuẩn bị tốt mọi chuyện, nàng đương nhiên sẽ mở cửa tiệm ra.
“Mẫu thân người cứ chờ xem, sẽ để cho nương thấy được.” Vân Thù nói, “Hiện giờ chúng ta cũng không lo ăn lo mặc, cha đã ở trước mặt mọi người nói rồi, con muốn cao hứng thì tùy theo tính tình của con thích mở cửa tiệm thì mở cửa tiệm, nếu không mở cha cũng nuôi được con đấy.”
Vân Thù cũng nghe thấy lời đồn đại trong bữa tiệc hỉ ngày đó, cũng biết ngày đó Vân Hoằng hết sức không biết xấu hổ nói ra lời như vậy, những chuyện này cũng nằm trong suy đoán của nàng, Vân Hoằng người này am hiểu nhất chính là dùng suy nghĩ tệ nhất nghĩ về người khác, lại gặp không được người tốt, ông ta người bảo thủ như vậy có thể nói ra lời tốt lành gì, cho nên những lời này thật ra không có gì là lạ, ngược lại lời Liễu Bác Ích nói khiến cho người ta cảm thấy có vài phần ấm áp.
Trong sắc mặt của Vạn Thục Tuệ cũng có vài phần ấm áp, chỉ cảm thấy ban đầu mình chọn Liễu Bác Ích chẳng qua là chuyện tranh thủ một lần nữa, tính tình của ông cũng thật sự có thể bảo vệ mẹ con các nàng chu toàn.
Vạn Thục Tuệ vốn định nói thêm đôi câu với Vân Thù, Cẩm Sắt vào cửa, thi lễ với Vạn Thục Tuệ, lúc này mới chậm rãi đứng lên, nàng nói: “Tiểu thư, cô nãi nãi đến thăm thiếu gia.”
Vân Thù nghe lời Cẩm Sắt nói, nàng cũng không nói thêm gì, thật ra thì người rõ ràng cũng nên biết, quy củ trong gia đình lớn hết sức phức tạp, cho dù là cô cô tới thăm cháu, nếu không đến chỗ đương gia chủ mẫu hàn huyên một phen thì ít nhất cũng vẫn phải nên có người làm trong phủ tới thông báo một tiếng, nói cách khác, người làm trong Liễu gia này vốn không coi Vạn Thục Tuệ là đương gia chủ mẫu, cho nên mới không thông báo.
Sắc mặt Vạn Thục Tuệ khẽ cương cứng, nhưng lại đột nhiên nói một câu: “Cô nãi nãi vẫn trước sau yêu thương Hiên ca nhi, giờ đến thăm hắn cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.” Vạn Thục Tuệ vốn định nói không được tiếp đón không được chu đáo cô nãi nãi, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy trong phòng mình tất cả vốn là mấy nha hoàn kia của mình, căn bản không có nha hoàn của Liễu gia, cho dù bà nói lời biết rõ đạo lý cũng không ai biết được, càng thêm sẽ không ai để ý, Vạn Thục Tuệ cũng cảm giác lời mình nói có phần không nói ra được, trong vẻ mặt dù ít dù nhiều cũng có phần không được tự nhiên.
Vân Thù nhìn Vạn Thục Tuệ, nàng hiểu được mẫu thân mình vốn định nói ra một ít lời ngon ngọt, nhưng thấy đều là người của mình biết được cho dù mình nói lời dễ nghe đi nữa cũng hoàn toàn không có ai nghe được, lại càng không có ai cảm thấy bà người làm đương gia chủ mẫu có phong phạm dáng vẻ này. Mà ở trong ấn tượng của Vân Thù, đây chính xác không phải lần đầu tiên Liễu Ý Nghiên trở về Liễu gia thăm Liễu Vân Hiên rồi, nghe nói trong yến tiệc ngày đại hỉ đó thu xếp tất cả trong hậu viện đều là bà ta, nhiều lắm coi như làm không hơn không kém mà thôi, mà lần đầu tiên Vân Thù nhìn thấy nhân vật nên gọi là “Cô cô” này là khi nàng vào cửa Liễu gia, cũng chính là ngày thứ hai mẫu thân nàng trở thành phụ nhân Liễu gia.
Dựa theo quy củ nàng phải kính trà cho Liễu Bác Ích, điểm này cũng không khiến Vân Thù cảm thấy có bao nhiêu chán ghét, nàng rất trúng ý Liễu Bác Ích người này, cho nên cho dù kính trà nàng cũng xem như vui vẻ chịu đựng, ngày đó Liễu Ý Nghiên cũng ở đó, Vân Thù có ấn tượng tốt với Liễu Bác Ích này nhưng lại không có bao nhiêu ấn tượng tốt với cô cô người cùng một mẹ với cha dượng của mình, từ lần đầu tiên gặp mặt, Vân Thù cũng biết người cô cô này của mình là một nhân vật tuy nói sắc mặt kia mang vẻ hòa ái dễ thân cận, thế nhưng trong ánh mắt không thể tính có bao nhiêu thân thiết, thậm chí có mấy phần cao ngạo, nhìn một cái cũng biết người cô cô này vốn chướng mắt mình, càng chướng mắt mẫu thân mình gả cho Liễu Bác Ích.
Còn Liễu Vân Hiên đừng nói kính trà cho mẫu thân nàng, ngay cả trong từ đường tiểu tử này cũng hoàn toàn không xuất hiện, hoàn toàn không để mẫu thân nàng vào trong mắt, mà lúc đó chính “Cô cô” của hắn đã nói, cái gì mà “Hài tử còn nhỏ, trước sau trong lòng vẫn luôn nhớ nhung mẫu thân của mình, cũng luôn cho rằng đại ca huynh sẽ không tái giá, huynh cũng hiểu cho hài tử cái tuổi này trong lòng trong đầu có những ý định này cũng có phần kỳ quái, vốn cho rằng mẫu thân của mình là duy nhất, bây giờ lại thêm một người dâng hương cho mẫu thân mình gọi mẫu thân mình là tỷ tỷ, chuyện như vậy ngời nào nhìn cũng có phần không sảng khoái được, dù sao cũng là hài tử duy nhất mà đại tẩu tử lưu lại, cũng không thể để cho hắn kêu một nữ nhân xa lạ là mẫu thân ngay trước mặt bài vị của mẫu thân mình, lại không thể gọi là di nương, cũng chỉ có thể mong tân đại tẩu rộng lượng một chút, chính là thời gian tân đại tẩu vào cửa quá nhanh, ngay cả ta đây một tiểu cô cũng giật mình, không nghĩ tới đại ca sẽ chọn đại tẩu ngươi.” Lời như vậy, tuy rằng không mang châm chọc bao nhiêu, nhưng nghe kỹ thật ra thì “Cô cô” này của nàng muốn đại biểu cũng chỉ có một ý tứ –– ngươi là cái thá gì, chúng ta vốn không coi ngươi là quan trọng, chính là không muốn bác bỏ mặt mũi thân nhân nhà mình mới để cho ngươi vào cửa.
Vân Thù nghĩ đến cô cô này, trong lòng biết rõ bà ta và mình cực kỳ không hợp nhau, trong khoảng thời gian này đây đã là lần thứ ba nghe được bà ta đến thăm Liễu Vân Hiên rồi, Vân Thù cảm thấy có lẽ bà ta sợ rằng mình không có ở đây, hai người mẹ con các nàng có thể sẽ ăn Liễu Vân Hiên đi, người này không tới thông báo, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Vân Thù đứng lên, nụ cười trên mặt chưa giảm, nàng nói: “Mẫu thân, nếu là cô cô tới, tuy rằng bà ta không có dáng vẻ của trưởng bối, nhưng con làm vãn bối cũng không thể mất quy củ của vãn bối, nên làm cho tốt chính là gặp mặt một lần mới đúng.”
Khi Vạn Thục Tuệ nghe được Vân Thù nói như vậy, trong lòng bà cũng có vài phần gấp gáp, vội vàng nói: “Con đừng đi, sau khi đi ầm ĩ lên, cũng khiến cha con khó xử.”
Vạn Thục Tuệ nào không biết tính tình của Vân Thù, mấy ngày nay nha hoàn ma ma trong phủ không coi bọn họ là chuyện to tát, Vạn Thục Tuệ vẫn có thể nhịn được, nhưng vẫn sợ chính là nữ nhi của bà không nhịn được rồi, mấy ngày nay, khi bà rảnh rỗi chính là dặn dò Vân Thù, nghĩ tới nhiều một chuyện còn không bằng bớt một chuyện, mà Vân Thù đều đáp ứng tất cả một chút cũng không nói gì nhiều, lúc này bà mới có vài phần yên tâm, bây giờ khi nghe Vân Thù nói như vậy, trái tim kia của Vạn Thục Tuệ lại một lần nữa nhảy dựng lên, rất sợ con bé gây ra chuyện gì.