Miêu thị nhìn Vân Thù, trong ánh mắt của nàng vẫn lạnh nhạt như cũ thế nhưng cả giữa hai chân mày cũng lạnh nhạt, những lời nói mới vừa rồi cũng chính xác là lời nói trong lòng nàng, có một số việc đúng là cần phải nói rõ ràng với người ta, tránh cho đến lúc đó thật sự có chuyện gì cũng kéo lên trên người hai mẹ con con bé, muốn công phu sư tử ngoạm muốn đông muốn tây, thật sự vẫn cho rằng sau khi đến Liễu gia rồi có tiền có thế rồi, suy nghĩ kỹ một chút đây là kế mẫu, làm tốt hay không tốt cũng bị người lời ong tiếng ve ở sau lưng.
Vân Thù nhìn Miêu thị với sắc mặt xanh mét, biết lời nói này của mình nhất định sẽ khiến cho bà cảm thấy khó chịu, bây giờ nói rõ ranh giới cuối cùng của bản thân còn tốt hơn để cho bọn họ hết lần này đến lần khác thăm dò ranh giới cuối cùng của mình muốn làm cho mình vừa lòng.
Chương ma ma nhìn Vân Thù, tuy rằng bà từ Vạn gia ra ngoài, nhưng vài năm nay bà vẫn đi theo bên cạnh Vạn Thục Tuệ nhìn tiểu như chịu những khổ sở này, bà cũng cảm thấy hai năm qua lão phu nhân có phần càng ngày càng quá đáng, tuy nói rằng nuôi nhi tử dưỡng già, nhưng không thể bức bách nữ nhi ruột thịt của mình tới đường chết đúng không?!
Cho nên Chương ma ma cảm thấy mấy lời vừa rồi Vân Thù nói tuy rằng có phần không xuôi tai, nhưng nói cũng là sự thật, những năm này tiểu thư trôi qua rất không dễ dàng, hiện giờ miễn cưỡng coi như thấy được một chút đường chạy, nhưng lão phu nhân lại ngầm cho phép cách làm của lão gia Vạn gia không khác nào hết lần này đến lần khác bức bách nữ nhi của chính mình. Chuyện đã xảy ra còn chưa thể hiểu được lão gia Vạn gia và phu nhân là người như thế nào sao.
Vân Thù liếc mắt nhìn Chương ma ma, gật đầu một cái với bà.
Chương ma ma tiến lên một bước, nhét hà bao căng phồng vào trên tay Thẩm ma ma, Vân Thù nhìn Miêu thị nói: “Những thứ này là cháu hiếu kính bà ngoại, dù sao bà ngoại là người thân của cháu và mẫu thân, chúng cháu nên có nghĩa vụ phụng dưỡng, suy cho cùng cậu và mợ cũng vẫn nói trong phủ có phần giật gấu vá vai, cháu đây một đứa cháu ngoại phụng dưỡng không dậy nổi một nhóm người, nhưng phụng dưỡng một mình bà ngoại tới cùng vẫn có thể.”
Sắc mặt Vạn Thủ Nghĩa hơi sa sầm, ánh mắt nhìn Vân Thù gần như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, lời nàng nói dễ nghe chính là hiếu kính, trên thực tế chính là chỉ trích bọn họ đến đòi tiền tài. Ông cũng lười tranh đi cãi lại tiếp với Vân Thù, trên sắc mặt của ông đều có phần không sáng sủa rồi.
Chỉ đành phải căm hận hất tay áo lên, kéo Hồ thị bị chặn ở bên ngoài định trở về Vạn gia, Hồ thị vốn còn tưởng rằng Miêu thị định giúp đỡ cả nhà bọn họ lại tranh thủ quyền ở lại tòa nhà lớn này, như thế nào cũng không nghĩ đến khi Vạn Thủ Nghĩa đi ra cửa có sắc mặt khó coi, kéo bà nói phải đi về, Hồ thị nào tình nguyện, bà gọi kêu la nhưng vẫn không chống lại được hơi sức của Vạn Thủ Nghĩa chỉ đành phải bị kéo xa, còn sắc mặt Miêu thị càng thêm khó coi, để cho bà một người tuổi tác cao như vậy nhưng bị ngoại sinh nữ của mình nói một trận lớn như thế, mặt mũi này nào còn chỗ nào có thể nói, cả cái mặt già mất hết.
“Trưởng thành rồi, chủ ý cũng lớn lắm, ta đây một người làm bà ngoại nào dám muốn tiền của ngươi, tránh cho bị ngươi nói cho một tràng.” Miêu thị có mấy phần bực tức nói, bà hung hăng trừng mắt về phía Thẩm ma ma nói, “Thẩm ma ma ngươi còn ở đó làm gì, thứ nào có thể thu dọn liền thu dọn, thứ không thể thu dọn cũng không cần đi, trong nhà còn chưa thiếu bạc đến mức này!”
Miêu thị nói xong liền vung ống tay áo phải đi, Thẩm ma ma lung tung thu dọn chút đồ rồi phải đuổi theo, nhưng một bọc bạc trên tay cũng không biết phải trả cho Vân Thù hay cầm đi theo, bạc này khi cầm ở trên tay cũng cảm thấy nặng trĩu, chắc hẳn trong hà bao đựng không ít bạc, Thẩm ma ma cũng có phần lớn không bỏ được, lại không dám vi phạm căn dặn của Miêu thị, ngây ngốc ở đó không biết làm sao cho phải rồi.
Vân Thù nhìn Miêu thị tức giận rời đi, đầu chân mày vẫn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn thẳng về phía Thẩm ma ma nói: “Bà ngoại lớn tuổi, có đôi khi cũng biết rõ không nên làm mà vẫn làm, tổn thương kia chính là lòng người, tiền bạc trong phủ hơn phân nửa đều nằm trong tay mợ, trên tay bà ngoại nào có bao nhiêu tiền, luôn phải giữ lại vài đồng tiền ở trên người mới phải, Thẩm ma ma bà cũng giúp đỡ khuyên nhủ một đôi câu, có đôi khi cần hạ quyết tâm vẫn phải hạ quyết tâm.”
Vân Thù kín đáo đưa cho Thẩm ma ma hai lượng bạc, Thẩm ma ma được chỗ tốt này của Vân Thù đương nhiên mặt mày hớn hở, bà ở bên cạnh Miêu thị làm việc nửa đời, tiền tháng chẳng qua cũng chỉ có sáu trăm văn mà thôi, bây giờ được nhiều thêm hai lượng bạc, sao bà không vui được, bà hạ thấp giọng nói: “Mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, lão phu nhân chỉ trong lúc nhất thời nghĩ không ra mà thôi, đợi đến khi nghĩ thông suốt rồi tất nhiên sẽ cảm thấy nhi tử không nhờ vả vào được cũng chỉ là chỉ có thể ỷ vào nữ nhi thôi. Thù nhi tiểu thư cứ yên tâm, ma ma ta dĩ nhiên sẽ cẩn thận khuyên nhủ đôi ba câu.”
Thẩm ma ma nói xong liền nhét túi bạc nặng trĩu vào trong bọc quần áo, nhanh chóng thẳng bước đi ra ngoài theo bước chân của Miêu thị, Thẩm ma ma thoáng kéo dài một chút như vậy, Miêu thị khó chịu trong lòng chính là mắng một câu: “Ngươi bà già kia kéo dài dây dưa như vậy, cũng không sợ ngươi ngây ngốc ở bên trong một thời gian dài, có một số người sẽ cảm thấy chúng ta tham đồ của người ta, mai kia sau khi phú quý chính là thật sự cái gì cũng không vừa mắt!”
Thẩm ma ma hoàn toàn không để trong lòng chuyện Miêu thị chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhớ tới hai lượng bạc trong tay áo mình, bà đỡ lấy Miêu thị nói: “Lão phu nhân nói lời gì vậy, Thù nhi tiểu thư đó là cực kỳ giận dữ nhưng vẫn cực kỳ kính trọng lão phu nhân, mới vừa rồi dặn dò lão nô đôi câu mà thôi.”
Miêu thị hừ lạnh một tiếng: “Ai mà thèm!”
Thẩm ma ma và Miêu thị đồng thời một nói một đáp ra đến cửa, Miêu thị thấy mình ra cửa trong phủ này một người cũng không tới đưa tiễn còn chưa tính, ngoài cửa cũng không có cái đệm nhỏ thoải mái giống như khi tới, trong lòng của bà càng thêm tức giận, lầm bầm thẳng bước đi, Thẩm ma ma thì cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy Miêu thị.
Đợi đến sau khi mấy người Miêu thị rời đi, lúc này Vân Thù mới cảm thấy thanh tịnh hơn nhiều, thiếu đi những người kia kêu la bên tai mình, đó mới thật sự gọi là nhẹ nhàng khoan khoái.
Mấy người Cẩm Sắt cũng thở phào một hơi, chỉ sợ mấy người Hồ thị thật sự muốn ở lại đây, nếu chỉ có một mình lão phu nhân ở đây cũng không quan trọng, lão phu nhân nhìn khó hầu hạ một chút, nhưng trên thực tế vẫn là một người hết sức dễ nói chuyện, chỉ cần mọi việc đều theo bà, dĩ nhiên cũng không có gì ghê gớm. Nếu là cữu phu nhân tới đây ở chỉ sợ đến lúc đó không thể không ồn ào lên. Họ thật sự không chịu nổi nhân vật như vậy, cho nên sau khi thấy cữu lão gia và cữu phu nhân rời đi, chỉ thiếu không thắp nhang thơm cầu nguyện tế bái cảm tạ tất cả rồi.
Nhưng trong lòng các nàng càng thêm có vài phần đau buồn âm thầm, cảm thấy hiện giờ mặc dù cữu lão gia và cữu phu nhân đã rời đi, vả lại tiểu thư cũng đã nói rõ ràng với lão p hu nhân, nhưng có một số việc không phải chỉ nói rõ ràng là có thể nói xong, nếu như thật sự chỉ nói một chút là có thể nói rõ ràng, vậy ban đầu phu nhân cũng không cần phải rời khỏi Vạn gia, hơn nữa tiểu thư cũng không cần phải đề phòng Vạn gia khắp nơi rồi.
“Tiểu thư, cữu lão gia và cữu phu nhân cũng không phải dễ đối phó như vậy, nhất là cữu phu nhân. Nếu không khiến cho bà ta được một chút chỗ tốt chỉ sợ đến lúc đó nhất định còn phải tới gây sự.” Cẩm Sắt nói với Vân Thù, đây không phải do nàng dùng ý tưởng hư hỏng như vậy đi phỏng đoán, mà tính tình cữu phu nhân chính là đặt ở đó, một chút cũng không cho phép bản thân mình chịu thiệt.
“Dù sao lời ta đã đặt ở đó, nếu như bà ta còn nhìn không thấu, bà ngoại còn không ngăn cản, như vậy ta cũng sẽ không xuống tay lưu tình nữa.” Vân Thù hừ lạnh, sao nàng không biết tính tình của mợ nàng, bà ta chính là một người không đến tường nam không quay đầu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
(*) Không đến tường nam không quay đầu: Trước đây đại bộ phận cổng chính trong nhà Trung Quốc đều mở ra hướng nam, nhà có địa vị thường xây một bức tường bình phong ở cổng, vì vậy nên ra cửa phải đi bên trái hoặc bên phải, nếu đi thẳng sẽ đụng phải tường nam, không đến tường nam không quay đầu ý chỉ người cố chấp.
“Chúng ta nói chuyện này làm gì, dù sao tòa nhà này ta tuyệt đối không buông miệng, bên chỗ mẫu thân cứ để ta nói là được, có chuyện gì cũng đều có một mình ta chịu trách nhiệm, sợ cái gì mà sợ.” Vân Thù cười nhìn trên vẻ mặt Cẩm Sắt còn có vài phần giống như sống sót sau tai nạn, chỉ cảm thấy có phần khôi hài, thân thích của mình bây giờ ở trong mắt tiểu nha đầu này chính là đáng sợ giống như lũ lụt thú dữ, “Dù sao mặc kệ như thế nào, cho dù bọn họ thật sự tới tòa nhà này ở, ta cũng sẽ không để cho mọi người đi hầu hạ bọn họ, mọi người là người của ta, lui về sau ta còn có chỗ có tác dụng cho mọi người, ta sợ mọi người ngày nào đó giận ta liền không muốn phục vụ ta, ta nào chịu đưa mọi người cho người khác.”