Danh Môn Ác Nữ

Chương 51: Chương 51: Thẳng thắn




Vân Thù cũng quyết định thẳng thắn với Vạn Thục Tuệ, nói rõ chuyện mình thiết kế vụ đánh cuộc ở Hào Khách lai và cách mình dùng tiền thắng được cho Vạn Thục Tuệ, trong đó miễn đi chuyện có liên quan tới Tấn Vương Tạ Hoài Ẩn không đề cập tới.

Vạn Thục Tuệ và Chương ma ma ở bên cạnh nghe xong, cũng đều từng người nghẹn họng nhìn trân trối, nhất là Vạn Thục Tuệ, bà chỉ cảm giác nữ nhi của mình thật sự trưởng thành đến khiến cho mình cũng không thể nào tin được.

“Mẫu thân, con đã nói rồi, có con ở đây nương cái gì cũng không phải lo lắng. Con sẽ khiến cho chúng ta sống tốt.” Vân Thù nắm tay Vạn Thục Tuệ nói.

Một hồi lâu sau Vạn Thục Tuệ mới bình ổn lại lòng mình, hốc mắt bà hơi ửng đỏ, mấy ngày nay dù ít dù nhiều bà cũng hơi lo lắng, bà cũng không biết làm kế sinh nhai gì, tối đa cũng chỉ có thể làm chút công việc thêu thùa, nhưng công việc thêu thùa này nuôi sống mình cũng hơi miễn cưỡng, huống chi còn phải nuôi sống Thù nhi, nhưng không nghĩ tới nữ nhi của mình lại âm thầm kiếm được gia sản lớn như vậy.

“Chỉ cần nữ nhi ở đây, không thể thiếu mẫu thâ, cũng không thể thiếu bất cứ người nào trong nhà, chúng ta không chỉ phải sống thật tốt, tuyệt đối không thể để cho người ta coi thường, còn phải khiến cho người ta đố kỵ khiến cho người ta hối hận!” Vân Thù dựa vào bên cạnh Vạn Thục Tuệ, “Đến lúc đó chúng ta đón bà ngoại, để cho bà cùng hưởng phúc tốt đẹp với chúng ta.”

Vân Thù không tính là rất ưa thích Miêu thị, nhưng không thể không thừa nhận trong lòng Miêu thị vẫn có mẫu nữ các nàng, hơn nữa Vân Thù cũng nghĩ tới dáng vẻ của mợ mình Hồ thị, chỉ sợ bà ngoại của mình phải có vài phần thua thiệt. 

Vạn Thục Tuệ nghe lời này của Vân Thù, trong lòng bà càng thêm cảm động, khó cho nữ nhi của mình còn nhớ tới bà ngoại của con bé, cũng nghĩ cho bà ngoại của con bé. Bà ở Vạn gia ngây người hai ngày, bây giờ đương gia ở Vạn gia là tẩu tử, Hồ thị là người như thế nào nàng còn không rõ ràng sao, mẫu thân mình cũng chịu không it giận đi, chỉ có điều vẫn nể mặt nhi tử mình nên không nói gì mà thôi.

“Thù nhi của nương thật sự trưởng thành, cũng có thể trở thành chỗ dựa cho vi nương.” Vạn Thục Tuệ yêu thương sờ đầu Vân Thù, đôi mắt đẫm lệ không thôi, “Về sau nương chỉ dựa vào Thù nhi, Thù nhi muốn làm gì thì cứ buông tay làm, nương yên tâm về con!”

Vân Thù nghe Vạn Thục Tuệ nói như vậy cũng nở nụ cười, Chương ma ma ở bên cạnh không nhịn được cảm khái, may mà tiểu thư nhà mình sinh ra được Thù nhi tiểu thư khôn khéo có khả năng như vậy, chỉ sợ phúc khí này vẫn còn ở sau. Bà cũng muốn mở mắt cẩn thận nhìn Hầu gia đồ rắm chó kia, đến lúc đó xem ông ta có khóc không!

Vân Thù lại nói một vài lời riêng tư với Vạn Thục Tuệ, đợi đến sau khi Vạn Thục Tuệ nghỉ trưa mới đi ra, lúc này cũng gọi Chương ma ma ra ngoài.

“Trong nhà ma ma còn có ai?” Vân Thù vừa hỏi Chương ma ma, vừa nói, “Câu hỏi này của ta, mới vừa rồi ta cũng nói với mẫu thân rồi, bây giờ trên tay cũng có ít đất đai, ruộng nước này dĩ nhiên định là ruộng, ta cũng không có ý định cho người thuê, không thể làm gì khác hơn là mời người đến làm, nhưng cho dù mời người suy cho cùng cũng không thể thả lỏng, tốt nhất chọn ra một vài người thật bổn phận từ bên cạnh mình tới nhìn, bây giờ còn chưa tới lúc cấy mạ, cũng chưa nóng nảy, chính là giúp một tay, nhìn một chút, chuyện này tự nhiên có tiền công, dù sao nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Nhưng người này ta phải nhìn qua, đàng hoàng bổn phận ta mới chịu, có tâm tư xảo trá, ta muốn không nổi.”

Chương ma ma vừa nghe lời Vân Thù nói, bà gật đầu liên tục, nói thẳng Vân Thù nghĩ cẩn thận. Chương ma ma cũng cảm thấy tính toán này của Vân Thù không tệ, năm xưa bà cũng bởi vì trong nhà thật sự nghèo khó không có cách nào khác, lúc này mới đến Vạn gia làm bà vú cho Vạn Thục Tuệ, những năm này tiền tháng mỗi tháng đều đưa về nhà, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ như muối bỏ biển, cho nên bây giờ khi nghe được Vân Thù nói như vậy, thứ nhất cảm giác mặc dù Thù nhi tiểu thư của mình tuổi không lớn, nhưng là người mạch lạc rõ ràng, còn lại chính là sinh ý niệm muốn giúp đỡ trong nhà một phen. 

Sau khi Chương ma ma suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong nhà ma ma cũng có người, trong thường ngày chính là mướn chút đất đai, ước chừng không khác mấy người Cẩm Sắt lắm. Nếu tiểu thư có ý tứ này, ngày mai ma ma sẽ viết một lá thư gửi về nhà, để cho người qua cho tiểu thư nhìn một chút, tuy nói bây giờ khí trời còn lạnh, nhưng chuyện mạ ruộng không sai biệt lắm cũng cần phải chuẩn bị rồi.”

Nhà người ta quanh năm suốt tháng vẫn túng thiếu qua ngày, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không xảy ra chuyện bán con bán vợ, Thù nhi tiểu thư nhân hậu chia đất đai cho bọn họ, nhưng cũng không thể luôn miệng ăn núi lở, nếu hợp mắt tiểu thư, được việc cho chút ít tiền công tới trợ cấp trong nhà cũng có thể giúp tiểu thư coi như là chuyện tốt, Chương ma ma nghĩ như vậy.

“Vậy cũng được, ma ma viết lá thư đi, đến lúc đó ta lại nhìn một chút, ngược lại mấy ngày nay ma ma phải bận rộn một chút, sáng sớm ngày sau chúng ta dọn vào nhà mới. Tuy nói rằng phần lớn đồ không cần đặt mua, nhưng quần áo này nọ cũng cần thu dọn, tòa nhà này cũng không phải tòa nhà mới xây, lúc này chúng ta cũng không thích hợp khoe khoang quá mức, cho nên ta muốn ngày dọn nhà ngay cả pháo cũng không đốt, kêu một bàn đồ ăn ngon ở trong tửu lâu cho mọi người ăn một bữa thôi.” Vân Thù lại phân phó.

Chương ma ma vừa nghe Vân Thù nói như vậy, lập tức cũng cảm thấy suy tính này thỏa đáng, đừng nói bây giờ bên ngoài huyên náo nói bóng nói gió, nếu như để Hồ thị biết được Thù nhi tiểu thư của mình đặt mua nhà nhất định sẽ đến náo loạn một trận.

Chương ma ma chính là cẩn thận thu đồ, theo lời Vân Thù cần lấy thì láy, nhưng chăn mền này Chương ma ma lại không nỡ cứ ném ra như vậy, ngược lại thu vào báo cho Vân Thù biết một tiếng rồi chuyển đồ không cần thiết về nhà ở nông thôn, mà mấy người Cẩm Sắt cũng được chia một chút đồ vật cần thiết, cũng đưa về trong nhà, đoàn người cứ im ắng hoan hoan hỉ hỉ đi tới tòa nhà lớn Vân Thù mua, một chút tiếng gió cũng không tiết lộ ra ngoài.

Mà về phần Dương Kiệt Minh, kể từ sau khi Vân Thù tới phá hủy nhà nhỏ, trong lòng hắn vốn còn có vài phần xem thường, cảm giác mình nói như thế nào cũng là học sinh ưu tú trong thái học, con em quan lại bên cạnh cũng coi như không ít, hắn vốn đánh ý niệm muốn đi mượn một chút, nhưng hắn nào biết được chuyện xảy ra trong Ung đô giống như gió đã nhanh chóng truyền khắp trong Ung đô. 

Ban đầu bởi vì Dương Kiệt Minh được Cố lão thưởng thức mà có người giao hảo với hắn, bây giờ tất cả đều tránh, đừng nói là một lượng bạc, ngay cả một đồng tiền Dương Kiệt Minh cũng không mượn được tới tay, thậm chí còn bị những bạn học cùng trường chế nhạo, mà thái học cũng sắp đuổi hắn ra ngoài, nói thẳng phẩm đức của hắn không tốt.

Trăn trở hai ngày, Dương Kiệt Minh đã không có vẻ kiêu ngạo giống như trước kia, thậm chí ngay cả cơm ăn cũng bó tay rồi, thậm chí cả nhà bọn họ ngay cả chỗ ở cũng không có. Mà hắn cũng không phải không nghĩ đến chạy trố, nhưng khi hắn tới cửa thành liền không nhịn được nghĩ đến lời Vân Thù nói đã chuẩn bị xong rồi, ý niệm chạy trốn của hắn lập tức phai nhạt đi.

Cả nhà bọn họ tá túc trong nghĩa trang vắng vẻ nhất trong thành, nơi mà người sống sẽ không nán lại chỉ có người chết mới có thể ngây ngốc.

Cao thị khóc ước chừng hai ngày, mà Dương Đức Bình ngày đó say khướt bị người đánh ra từ trong tiệm rượu, ngày đầu tiên bởi vì say rượu ngược lại không làm ầm ĩ, nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai, bị nghiện rượu ông chính là đòi muốn uống rượu, vào tiệm rượu bị người ta chế nhạo một trận cộng lại bị mấy quyền, rầm rì nửa sống nửa chết.

Mà Bình nhi vốn là nha hoàn dĩ nhiên không có bạc, Dương Kiệt Minh thấy toàn gia hận muốn chết, bây giờ chỉ cần hắn đi ra ngoài chính là bị nói không ít chuyện linh tinh, tiền đồ của hắn dĩ nhiên đã bị phá hủy sạch sẽ, Dương Kiệt Minh ở trong nghĩa trang hai ngày, trong lòng hắn hận Vân Thù đến lợi hại, nhìn bóng đêm dần sâu, vuốt bụng đói kêu vang ùng ục, lại nghĩ đến ngày mai chính là ngày thứ ba rồi, lòng Dương Kiệt Minh càng trở nên ngoan độc.

“Mẫu thân, nương biết tiểu tiện nhân kia ở đâu không?!” Dương Kiệt Minh hỏi Cao thị, trong ánh mắt đều là ý hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.