Danh Môn Ác Nữ

Chương 142: Chương 142: Tiệm sách và thư viện (4)




Editor: Puck - Diễn đàn

Dĩ nhiên đây cũng là hoạch định của Vân Thù mà thôi, chuyện tiệm sách này mở ra rốt cuộc là để kiếm tiền hay không phải để kiếm tiền nàng cũng không biết, dù sao ở cổ đại chưa có ai từng làm chuyện như vậy, chỉ có điều nàng cũng không lo lắng sẽ có chuyện thua thiệt tiền bạc, bên cạnh tiệm sách chính là cửa tiệm của nàng, hậu viện thông nhau, nơi cửa tiệm này nàng quyết định làm cửa tiệm điểm tâm, điểm tâm trong tiệm sách bên cạnh cũng bán, hơn nữa hiện giờ sách này cũng quý giá, đều dùng phương thức sao chép hoặc thác ấn *, nàng tin tưởng sách mình in ấn luôn có thể bán được.

(*) thác ấn: là một biện pháp phục chế thủ công mặt ngoài của điêu khắc, phương pháp này chính là dán một tấm giấy bao trùm lên tác phẩm, dùng dụng cụ màu đen hoặc màu sắc sặc sỡ để thác ấn.

“Nhưng nơi này của Thù nhi chính là thoải mái hơn những nơi bình thường kia nhiều, nào có phòng trà nào thoải mái như chỗ của Thù nhi, nếu ta không có việc gì cũng muốn tới nơi này ngây ngô ngồi đọc một chút sách cũng được.” Tạ Hoài Ẩn nói, “Chỉ có điều sao chép sách này, ngươi đã làm thỏa đáng rồi? Tiệm sách này của ngươi chỉ sợ cần không ít sách? Có cần ta giúp không, trong Thái học ngược lại có không ít học tử sẽ sao chép sách buôn bán tới kiếm chút tiền bạc.”

“Ngươi lại mở một cửa tiệm, chỉ sợ đến lúc đó tiền bạc khó khăn đi, không bằng để cho ta nhập cổ như thế nào?” Trong giọng nói của Tạ Hoài Ẩn mang theo mấy phần ý cười, hắn cảm thấy sách này cũng có thể coi như là một chuyện vô cùng có thể làm, chủ yếu không khí nơi này thật sự rất thư thái.

Vân Thù đặt tách trà trên tay lên bàn, cười như không cười nhìn Tạ Hoài Ẩn nói: “Điện hạ quá lo lắng, tiền bạc trên tay thần nữ vẫn còn, cửa tiệm này vẫn có thể quay vòng, về phần chuyện sách này, thật sự cũng không cần người tới sao chép, chỗ phải làm cũng không cần Điện hạ bỏ tiền ra sức. Chỉ có điều, nếu như Điện hạ thật sự muốn nhập cổ, không bằng chúng ta kết phường mở tiệm sách như thế nào?”

Tạ Hoài Ẩn nhìn Vân Thù, khi nàng nói ra không cần hắn bỏ tiền bỏ sức, hắn vốn còn tưởng rằng cứ không vui như vậy, nhưng bây giờ khi nghe được Vân Thù nói như thế, hắn lại hơi ngây ngốc, lại nói: “Tiệm sách ở Đại Khánh tuy là nơi kiếm tiền, nhưng hiện giở hơn phân nửa sách đều dựa vào sao chép, đầu tiên chính là phải tìm một vài người biết chữ đến sao chép, ngươi không cảm thấy tiệm sách này thật sự có phần bỏ vốn quá lớn? Ích lợi như vậy, chỉ sợ ngươi cũng không nhìn thuận mắt đi?”

Tạ Hoài Ẩn cũng biết sách này là đồ vật quý giá, nhưng hiện giờ người có thể cung cấp cho lên học đường học cũng đóng rất nhiều tiền trả công cho lão sư cũng không nhiều, đa số dân chúng đều lưng hướng xuống đất mặt quay lên trời không biết một chữ nhiều hơn, thư cục cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể mở ra, đầu tiên phải nắm chặt sao chép đều làm thủ công, cũng phải chiêu mộ một vài người biết chữ cũng viết không tệ đến nắm chặt sao chép, một quyển sách sao chép lại tốn bao nhiêu thời gian đây là chuyện không ai nói chính xác được. d1en d4nl 3q21y d0n

“Ừm, chuyện này thần nữ vốn định nói với bệ hạ.” Vân Thù nói với Tạ Hoài Ẩn, “Điện hạ cũng biết dân chúng cả đời người không biết chữ cũng nhiều đếm không nổi, nhưng nếu có bạc ai lại không muốn biết chữ đi học, sách quý giá, tờ giấy quý giá, sau khi đọc sách có thể làm quan, lúc này mới náo loạn ra tất cả đều là loại kém, chỉ có đọc sách mới ra ý tứ loại giỏi, nhưng trong Đại Khánh có thể làm quan có bao nhiêu người, có thể làm quan tốt có thể có bao nhiêu người, nhưng nếu như mỗi một người hoặc ít hoặc nhiều biết một số chữ, từ nhỏ được truyền thụ quan niệm tốt này, Đại Khánh này không nói người thế hệ chúng ta, đời sau, đời sau nữa hoặc bao nhiêu năm sau, người người đều có thể biết chữ, không cảm thấy quan niệm của dân chúng toàn bộ Đại Khánh sẽ khác với chúng ta bây giờ sao?”

Vân Thù vẫn luôn cảm thấy, học chữ này quan trọng chính là bồi dưỡng ra một nhân sinh quan và thế giới quan chính xác, các bách tính vẫn dừng lại ở trình độ dốt đặc cán mai, đây có thể có bao nhiêu tiền đồ có thể nói, nàng cũng không yêu cầu hiện giờ có cái gì mà chế độ giáo dục chín năm bắt buộc, chế độ giáo dục cơ sở mười hai năm, trình độ đại học thông dụng gì đó, ít nhất cũng có thể khiến những đứa bé này có thể viết ra được tên tuổi của mình, không đến nỗi mơ mơ hồ hồ qua ngày, bị người lường gạt cũng không biết.

“Điều ngươi nói thật không tệ, nhưng điều kiện bây giờ cũng không cho phép đúng không?” Tạ Hoài Ẩn nói, hắn cũng biết lý lẽ này, đi học đọc chữ luôn là một chuyện tốt, nhưng đây cũng không phải chuyện bây giờ hắn có thể làm được.

“Đọc sách tốn kém chính là bởi vì giấy đắt sách đắt, bởi vì tiền chế luyện giấy quá cao, sách chính là phải dựa vào thủ công sao chép, nếu hạ thấp tiền vốn luyện chế giấy, còn sách không thông qua sao chép mà thông qua in ấn tới luyện chế, như vậy tiền vốn cũng sẽ hạ thấp, trong thư phòng của cha thần nữ cất giữ không ít sách, mà nội viện Hoàng cung sẽ cất giữ sách chỉ sợ nhiều hơn, sách này nếu không có ai nhìn cũng chính là nhét vào trong thư phòng sinh bụi bặm, cho dù là bản đơn lẻ tuyệt bút gì cũng đều sẽ bị gặp mọt ăn, còn không bằng đưa ra để cho đám học tử này đều có thể thấy được. Thần nữ và ngài mở ra một thư cục, sách bên trong thư cục chính là dùng để buôn bán, sau đó ở trong thành Ung đô mở một thư viện, sách bên trong cho phép đọc cũng cho phép người dùng hộ tịch Hoàng sách ghi danh sau đó cho mượn, nếu làm hư hại đương nhiên phải bồi thường. Mỗi tháng tìm một nho sinh ở thư viện làm dạy học, mỗi lần dạy người không biết chữ mười chữ.” Vân Thù nhìn Tạ Hoài Ẩn nói, “Năm này tháng nọ trôi qua, những người không biết chữ tự nhiên cũng có thể nhận biết được không ít chữ, ý của Điện hạ như thế nào?” dinendian.lơqid]on

Tốt!

Đương nhiên tốt!

Tạ Hoài Ẩn đại khái trừ chữ tốt ra cũng cảm thấy mình không tìm ra được từ nào nữa rồi, cách làm như thế đương nhiên tốt, các bách tính có thể học chữ, không cần phải dốt đặc cán mai nữa, đây cũng là một chuyện thật tốt, giống như chuyện đường xi măng kia.

“Ta nói này Thù nhi, trong đầu ngươi cả ngày nghĩ những gì?” Tạ Hoài Ẩn nhìn Vân Thù, chỉ cảm thấy Vân Thù giống như một quyển sách, lúc trước một tờ lật qua, sau này là một tờ gì, ai cũng không đoán không chính xác, hắn chỉ lật như vậy cũng cảm thấy vô cùng đặc sắc, chỉ cảm thấy phía sau này càng có nội dung đẹp mắt đang chờ mình, không kịp chờ đợi bay qua trang tiếp theo đi.

“Nghĩ đương nhiên là chuyện kiếm tiền.” Vân Thù cong khóe miệng lên, “Điện hạ đây là có chuyện có thể làm, sau này cũng không cần nghĩ đến chút lợi cực nhỏ này của thần nữ đây đúng không.”

Tạ Hoài Ẩn nào không nghe hiểu được lời của Vân thù chính là e ngại hắn cả ngày xuất hiện ở trước mặt mình chính là có mấy phần sốt ruột rồi, nàng đây là e ngại mình làm phiền mới nghĩ tới tìm một danh tiếng để đẩy mình ra đi làm những việc khác.

Khóe miệng Tạ Hoài Ẩn mang theo vài phần ý cười, hắn nói: “Thù nhi nói như vậy thật sự quá đau lòng ta rồi, ta đây lon ton đi theo sau lưng ngươi, cũng chính là muốn Thù nhi có thể có công việc gì kiếm tiền có thể mang theo ta một đoạn đường, nhưng không nghĩ tới Thù nhi lại cảm thấy ta phiền. Lòng ta đây thật khó chịu rồi…”

Cút sang bên đi!

Vân Thù không thèm nhìn Tạ Hoài Ẩn một cái, danh tiếng Vương gia than nghèo của hắn nổi danh khó trị, là người không đạt mục đích không bỏ qua, nàng tin tưởng lời của hắn mới là lạ. diee ndda fnleeq uysd doon

“Điện hạ Vương gia địa vị cao quý, thân có bổng lộc, cần gì phải cả ngày nghĩ tới kiếm tiền như thế nào?” Vân Thù cười nói, “Vương gia thật ra chỉ tò mò mà thôi, chuyện trong thư cục này, thần nữ ra kỹ thuật, Vương gia ra sách, đợi đến sau khi cửa tiệm mở ra, tiền lời trong chúng ta vẫn chia sáu bốn như cũ, xử lý cửa tiệm vẫn như cũ thuộc về thần nữ phụ trách, về phần thư viện này vậy do Điện hạ tự mình phụ trách đi.”

Tạ Hoài Ẩn gật đầu một cái, Vân Thù làm như vậy cũng coi như khách khí, nếu hôm nay nàng không nói với mình chuyện này, nghĩ đến chính bản thân nàng cũng có thể mở một gian thư cục, bốn thành lời này không phải bỏ ra, “Ta dù sao cũng phải tích chút tiền dùng để cưới vợ đi, nếu như cưới được một nàng dâu có bản lĩnh, của cải này cũng tích được không ít.” Tạ Hoài Ẩn cười nói, sau khi đưa ra đề tài này, hắn ngược lại có mấy phần tò mò, “Trong cung có bao nhiêu sách ta tuy chưa từng xem, nhưng Thù nhi, ngươi chắc chắn ngươi có khả năng in ấn các loại sách ra?”

Vân Thù gật đầu, “Chuyện in ấn Điện hạ đừng lo, nếu ngày khác Điện hạ có hứng thú thần nữ dẫn Điện hạ đi xem cái gì gọi là in ấn trong nước, tuy nói hiện giờ chỉ có thể in ấn từng tờ đơn lẻ, nhưng ít ra nhanh hơn thủ công sao chép nhiều, về phần cải thiện trang giấy này, trước thần nữ cũng đã thử, coi như không tệ, chế tạo thành quyển sách đai khái tiền vốn chỉ trên dưới mười mấy văn tiền.”

Tạ Hoài Ẩn giật mình không thôi, tiền vốn chế tạo thành quyển sách chỉ cần mười mấy văn? Đó cũng không phải thật sự đè giá tiền giấy và quyển sách xuống, đến lúc đó thật sự có người để mắt tới quyển sách sao!

“Được, ta liền chờ Thù nhi ngươi mang theo ta đi xem một chút.” Tạ Hoài Ẩn nói.

Bên ngoài huyên náo một trận, mơ hồ chính là nghe được các bách tính đang la hét gì đó, âm thanh này càng ngày càng gần, càng ngày càng vang, cuối cùng tập trung lại thành một âm thanh.

“Bạch Tướng quân đến rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.