Editor: Puck - Diễn đàn
Tuy nói Vân Thù cảm thấy Tạ Hoài Ẩn là con thỏ trắng lớn, nhưng đây rốt cuộc có phải là con thỏ trắng lớn hay không thật sự đúng là một chút cũng không thể nói, ai biết người này có phải là sói đội lốt thỏ không.
Dĩ nhiên, rất dễ nhận thấy, hôm nay con hình thỏ này hiện giờ cảm thấy hết sức hứng thú với nàng, Vân Thù tất nhiên không cho rằng hắn thật sự có cảm giác hứng thú gì với nàng, hắn đây rõ ràng có hứng thú với ý kiến nàng đề ra.
“Tiểu nha đầu, ngươi nói như vậy, ngược lại có mấy phần bất mãn sao?” Tạ Hoài Ẩn nhìn Vân Thù nói, một thành lợi thật sự không tính là quá nhiều, nhưng phải biết rằng nàng có thể có được nhưng các Hoàng tử khác cũng không thể có được, những Hoàng huynh và Hoàng tỷ của hắn cũng biết được sự tồn tại của nhà máy xi măng, nhưng đừng mong thò một chân vào, cho dù một chút xíu da lông cũng đụng không tới, bây giờ nhìn tiểu nha đầu này được nghĩ tới chuyện người khác không thể suy nghĩ lại vẫn còn có mấy phần bất mãn.
Lông cừu này mọc trên thân cừu, nàng có gì đáng giá để cao hứng, giai đoạn chuẩn bị lúc trước muốn nàng ra trí tuệ, giai đoạn phát triển phía sau còn muốn nàng ra trí lực, nơi này làm gì có chuyện tốt như vậy, đây còn không bằng trực tiếp giao cả nhà máy xi măng để cho nàng làm còn không phải tốt hơn, dù sao đều muốn nàng lao tâm lao lực, vậy toàn bọ phần làm đều do nàng chiếm, bọn họ chỉ có phần nhìn, hiện giờ nàng vì người khác làm xiêm áo không công, dịch vụ hậu mãi cũng không chu đáo như vậy.
Những lời bất kính này Vân Thù dĩ nhiên không dám nói với Tạ Hoài Ẩn, hắn nhìn không giống như một người trong Hoàng thất, nhưng trong cốt nhục người này cuối cùng vẫn chảy cái gọi là huyết mạch trong Hoàng thất.
Bạch Trạch Tuyên nhìn trao đổi giữa Tạ Hoài Ẩn và Vân Thù, giữa hai người này ngược lại giống như có mấy phần ý vị trêu ghẹo lẫn nhau, Bạch Trạch Tuyên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Hoài Ẩn có thể dùng giọng điệu nói chuyện quen thuộc như vậy với “Người ngoài”, có lẽ tiểu nha đầu trước mắt không biết, nhưng đối với Bạch Trạch Tuyên mà nói, rất biết gốc tích của người cùng lớn lên từ nhỏ, nhìn hắn ai cũng có thể nói chuyện đến cùng một chỗ, nhưng trên thực tế trong xương cốt lại là một người vô cùng lạnh lẽo, trong ngày thường tuy nói chuyện với những người kia một chút đầu mối cũng không lộ, nhưng trong dáng vẻ đều nói kiểu hiển hiện rõ “Mỗi một câu một chữ của ta đều đang ứng phó ngươi”.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ hắn không hề cố kỵ chút nào trêu ghẹo cô gái này, Bạch Trạch Tuyên cũng hiểu, Tạ Hoài Ẩn không hề có một chút ứng phó.
Bạch Trạch Tuyên nhìn cảm thấy thú vị, hắn quy quy củ củ ngồi sống lưng quá mức thẳng tắp, giống như khi hành quân đánh giặc hắn giục ngựa ngồi trên lưng ngựa đối mặt với tướng địch, hắn bưng cái tách nhìn dáng vẻ có mấy phần quái dị đặt ở trước mặt mình lên, sau khi uống một ngụm, hắn khẽ cau mày một cái, hắn không thích vị ngọt ngào như vậy lắm.
[email protected]Vân Thù nhìn về phía Bạch Trạch Tuyên vẫn ngồi ở bên kia không hề nói chuyện, từ lần trước nghe cách Tạ Hoài Ẩn gọi Bạch Trạch Tuyên, nàng đã hiểu được quan hệ hai người này xem như vô cùng mật thiết, Tạ Hoài Ẩn xuất hiện trước mặt nàng xem như hết sức bình thường, nhưng Bạch Trạch Tuyên này là sao?
Vân Thù quan sát người khẽ cau mày này, nàng nói: “Trà sữa này dường như thích hợp với nữ tử, khi nam tử uống hơn phân nửa đều không thích ứng kịp, chỉ có điều hôm nay Tấn Vương tới thời gian thật sự rất không đúng dịp, trong phòng bếp thần nữ đây tuy rằng đã có, nhưng chính là chỉ có những món đồ dành cho nữ tử, ngược lại uất ức Bạch Tướng quân rồi.”
Bạch Trạch Tuyên nghe lời này của Vân Thù, tuy rằng nàng đang giải thích nghe giống như đang xin lỗi, nhưng trên thực tế trong sắc mặt không hề mang một chút ý tứ xin lỗi nào, chỉ có điều nhìn vẻ mặt mang theo nụ cười yếu ớt này, nhìn như thế nào cảm thấy rất không sai, nhưng áy náy này đã cảm thấy hết sức giả dối.
Vân Thù chẳng qua chỉ trên miệng nói như thế thôi, nàng thật sự không hề có một chút ý tứ thật lòng xin lỗi nào, cho nên chẳng qua trên miệng chỉ nói giỡn như vậy mà thôi, trên thực chất chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo, ai nghiêm túc người đó liền thua.
Tạ Hoài Ẩn giơ quyển sách trên tay lên, hắn nói với Vân Thù: “Đây chính là sách