Editor: Dao Dao
Beta-er: Y Phi
Bởi vìbuổi chiều Phùng Vân Hi phảiđi thửvai nên côđãchuẩn bịhành lýxong từsáng sớm. Sauđó, cômang theo cây xương rồng cảnh vàkhungảnh cóhình của côđến công ty của Thẩm TửMặc.
“CôPhùng,ông chủđang họp.”Ôn Tuấn nói xong lại nói thêm một câu:“Tầm một tiếng nữa thìsẽkết thúc.”
Ôn Tuấn: Tuy anh ta không muốn nhậnđồcủa Phùng Vân Hi nhưng anh ta lỡnhận rồi QAQ.Đãnhận hối lộthìphải giúpđỡcôta thôi. Nhưng mà,đặc sản kiaănđúng làrất ngon.
Phùng Vân Hi nhìn bàn làm việc trống trơn của Thẩm TửMặc, sauđónói vớiÔn Tuấn:“Tôiổn mà, anhđi làm việc của anhđi.”
Bây giờ, côchỉmuốnđặt những thứnày lên bàn làm việc của Thẩm TửMặc rồi vềnhà. Côkhông tin làkhi Thẩm TửMặc nhìn thấy những vật này thìsẽvứt chúngđi.
Côđang thực hiện bướcđầu tiên trong công cuộc chinh phục Thẩm TửMặc rồi~
ĐợiÔn Tuấnđi ra khỏi phòng, Phùng Vân Hi liền lấy mọi thứtrong túi ra. Sauđó, côđặt mọi thứlên bàn của Thẩm TửMặc. Cây xương rồng cảnhđặt bên cạnh máy tính, khung hìnhđặt chéo với máy tính. Nhưvậy, mỗi lần Thẩm TửMặc ngẩngđầu làcóthểnhìn thấy hình của côrồi.
Đúng lúc này,Ôn Tuấnđi vào:“CôPhùng, tôi quên hỏi côcómuốn uống gìkhông…”
Phùng Vân Hi:“…”Vìsao hôm nayÔn Tuấn lại nói nhiều nhưvậy? Không thểcômột mình sắp xếp mọi thứđược sao? Chẳng lẽ, côkhông thểthực hiện bướcđầu tiênđượcư?
“Trong khoảng thời gian tới, tôi bận rộn nên không chăm sóc tiểu Tiênđược. Vìvậy, tôi muốn gửi nuôi nóởđây.”Nói xong, Phùng Vân Hi vôcùng bình tĩnh thêm một câu:“Cho tôi một ly càphêlàđược rồi.”
Cây xương rồngđáng thương tạm thờiđược Phùng Vân Hi gọi làtiểu Tiên: Ngày hôm qua vừa mớiđược chủnhân mua về, hôm nayđãbịgửi nuôi. Hu hu, mình còn không bằng con mèo ngu xuẩnởnhà.
Ôn Tuấn:Đây làlầnđầu tiên anh ta ngheđến việc gửi nuôi cây xương rồng cảnhđó. Còn nữa, tiểu Tiên làcái gìvậy? Anh ta không nghĩlàPhùng Vân Hiđặt tên cho thực vật nữađấy. Dùcôta muốnđến tìmông chủthìcũng không nên dùng một cái cớtệđến vậy chứ!
“Được.”Tuy trong lòng nghĩnhưvậy nhưngÔn Tuấn cũng không hỏi gì. Sauđó, anh tađi ra ngoàiđểpha càphêcho Phùng Vân Hi.
Ởtrong phòng, Phùng Vân Hi hít sâu một cái rồi mới thởphào nhẹnhõm. Sau khi côđiều chỉnh xong gócđộđặt khungảnh thìmới thìthầm với cây xương rồng:“Tiểu Tiên, chịphải nhờcưng giúp chịtạo hảo cảm rồi. Em nhớphải sinh trưởng thật tốt, rồi nởhoa thật rực rỡnhé!”
Cửa phòng làm việc lại mởra, lông mày của Phùng Vân Hi sắp nhíu lại thành hình chữxuyên luôn rồi. Khi nào thìÔn Tuấn mới xongđây?
Phùng Vân Hi:“Thật ra, tôi còn cóviệc, anh…”
Lời nói còn chưa dứt thìPhùng Vân Hiđãdừng lại, cúiđầu xuống.
Không phảiÔn Tuấn nói làmột tiếng nữa Thẩm TửMặc mới họp xong sao? Vìsao bây giờanhđãtrởvềphòng làm việc rồi?
“Tạm thời cóviệc khẩn cấp nên chút nữa tôi phảiđi thành phốC. Vìthế, cuộc họpởđây tạm dừng.”Thân hình rắn rỏi của Thẩm TửMặcđi vềphía Phùng Vân Hi.
Phùng Vân Hi giật giật thân thể, muốn dùng thân thểnhỏbécủa mình che khuất cây xương rồng vàkhung hìnhởtrên bàn:“Vậy, bây giờanh phải ra sân bay sao?”
“Một tiếng nữa sẽxuất phát ra sân bay.”
“Nếuđãnhưvậy, tại sao anh lại tạm dừng cuộc họp vậy?”
“Quađây gặp em. Cuộc họp lúc nào cũng cóthểmởnhưng không phải lúc nào cũngđược gặp em.”
Phùng Vân Hi dường nhưngheđược tiếng tim của mìnhđập thình thịch thình thịch~
Phùng Vân Hi:“Nếu nói nhưvậy thìanh cảm thấy em quan trọng hơn hay cuộc họp quan trọng hơn?”
Thẩm TửMặc hơi nghiêng người, nhìn phía sau lưng của Phùng Vân Hi:“Nếu em cảm thấy em quan trọng hơn cuộc họp thìem quan trọng hơn.”
Phùng Vân Hi: QAQ. Thậtđáng ghét, tại sao anh lại thảthính lung tung thế? Cái gìgọi lànếu em cảm thấy em quan trọng hơn cuộc họp thìem quan trọng hơn chứ? Sao anh lại không chịu kiênđịnh nói với em là,ừ, em quan trọng hơn cuộc họp.
“Vật gìvậy?”Thẩm TửMặcđãthấyđược cây xương rồng cảnh màPhùng Vân Hi giấuởphía sau rồi.
Nghe anh hỏi, Phùng Vân Hi vẫn cònđang chìmđắm trong mật ngọt lập tức cứng người lại. Côkhông ngừng nhắc nhởmình, mày làdiễn viên, mày làdiễn viên, mày cứdựa theo bản năng mànói.
Phùng Vân Hi nhìn Thẩm TửMặc nhưng côkhông diễnđược…
Thẩm TửMặc duỗi tay ra, cầm chậu xương rồng cảnhởtrên bàn,đánh giátrong giây lát rồi hỏi:“Của emà?”
Phùng Vân Hi gậtđầu:“Vâng, emấy gọi làtiểu Tiên, làcây xương rồng cảnh em nuôi. Gầnđây, em bận rộn nên không thểchăm sóc emấy nên muốn gửi nuôiởtại chỗcủa anh.”
Thẩm TửMặc không lên tiếng,đặt chậu xương rồng cảnh xuống mặt bàn. Khi anhđang chuẩn bịcầm khung hình lên thìPhùng Vân Hiđãnhanh tay cầm lên trước:“Đây làhình của em. Em sợtiểu Tiênđược gửi nuôiởđây lâu quáthìsẽquên mất hình dáng của em nên em mới mang hình của mìnhđến.”
Lýdo sứt sẹo nhưvậy, ngay cảPhùng Vân Hi cũng không tin. Nếu cômang bémèo ngu ngốc kia thìmới cóthểnói bémèo sẽquên mất mình. Nhưng mà,đây lại làmột cây xương rồng cảnh.
Cây xương rồng cảnh:Đúng vậy, xương rồng cảnh chúng em sẽkhông quên hình dáng của chủnhân. Em mới không phải con mèo ngu ngốc suốt ngày chỉbiếtăn vàngủkia.
Khôngđợi Thẩm TửMặcđáp lời, Phùng Vân Hi nhanh chóng PR:“Emấy rất dễnuôi, anh không cần tưới nước mỗi ngàyđâu. Anh muốn tới lúc nào cũngđược.”
Thẩm TửMặc nhẹnhàng gậtđầu:“Vậy, bình thường bao lâu em tưới nước cho nómột lần?”
“Anhđồngýcho em gửi nuôi emấy rồiư?”Ánh mắt của Phùng Vân Hi lập tức sáng lên, chỉcần Thẩm TửMặcđồngýlàtốt rồi. Nếu anh khôngđồngýthìkhông thểđưa bémèoởnhàđếnđâyđược.
Ánh mắt của Thẩm TửMặc rơi vào quầnáo của cô, sauđó, anh vươn tay, cài lại nút trên cùng củaáo sơmi côđang mặc xong thìmới trảlời:“Emđặt nóởđâyđi.”
Phùng Vân Hiđưa tay lên, sờsờcổáo của mình. Ban nãy, côđãcàiđến nút gần sát nút trên cùng rồi, anh còn cài lại nút trên cùng luôn. Chẳng lẽanh bịbệnh OCD sao?
*OCD: Obsessive Compulsive Disorder. Tên tiếng Việt làrối loạnámảnh cưỡng chế. Bạn nào không biết bệnh này thìlên Googleđọc thửnhé.
Chỉcần làngười cóhiểu biết thìsẽbiết cây xương rồng cảnh này vừa mớiđược mua. Nếu cây xương rồngđãnuôi lâu thìlàm sao cóthểnhỏnhưvậy.Đãvậy, chậu của cây xương rồng cũng rất nhỏ.
Lúc nhìn thấy cây xương rồng cảnh thìThẩm TửMặcđãbiết côvừa mới mua cây này rồi. Nhưng mà, anh cũng không vạch trần cô.
Còn vềtấm hình kia, khung hình cũng vừa mới mua luôn. Giáởphía sau còn chưađược gỡra nữa.
“Vậy, em không quấy rầy anh nữa. Emđi trướcđây.”Đãgiải quyết xong mọi việc, Phùng Vân Hi xoay người,định bỏchạy.
Thẩm TửMặc nắm lấy tay của cô, thanhâm trầm thấp:“Em còn chưa nói cho tôi biết, bao lâu thìtưới nước cho cây xương rồng cảnh một lần?”
Phùng Vân Hi:“…”Sao côbiếtđược bao lâu thìnên tưới nước cho cây xương rồng cảnh một lần chứ?
“Anh chịu nhận nuôi emấy làtốt lắm rồi. Vềviệc tưới nước thìkhi nào anh rảnh thìcứtưới lúcấy.”Nói xong, Phùng Vân Hi cườngđiệu thêm một lần:“Cây xương rồng cảnh thật sựrất dễnuôiđó.”
Sau khi Phùng Vân Hi rờiđi, Thẩm TửMặc thuận tay cầm khungảnh trên bàn lên. Anh nhìn một lúc lâu, khoémiệng không kiềm chếđược màcong cong. Sauđó, anhđặt khung hình vềchỗcũ.
***
Buổi chiều, khiđang trênđườngđến nơi thửvai nữchính cho Cửu Thiên Kiếm thìHứa Chu nhậnđược một cuộc gọi. Sauđó, sắc mặt của anh ta trởnên tối tăm, do dựmột chút nhưng vẫn mởmiệng:“Vân Hià, nếu chút nữa em cảm thấy khóxửthìchúng ta không cần vai trong Cửu Thiên Kiếm nữa.”
Thẩm TửMặcđãchuẩn bịhết mọi thứrồi. Nói hoa mỹlàPhùng Vân Hiđi thửvai nhưng thật ra, côchỉcần xuất hiện nhưmột hình thức thôi.
Bên trong xe, Phùng Vân Hiđang lướt Weibo, ngạc nhiên hỏi:“Không phải anh luôn muốn emđóng vai nữchính trong Cửu Thiên Kiếm sao? Sao bây giờanh lại nói nhưvậy?”
“Đạo diễn Cửu Thiên Kiếmđãchọn sẵn nữchính rồi. Hơn nữa, anh ta cũng cókhôngít ngườiđầu tư. Chỉlà, Thẩm TửMặc dùng một chút thủđoạn. Nếu anh ta khôngđểcho em làm nữchính thìkhông ai dámđầu tưcho tổkịch của anh ta. Anh ta làngười cao ngạo, anh sợanh ta sẽxuống tay với em, sẽkhiến em thấy khómàlui. Trước kia, anhđãtừng tiếp xúc với anh ta. Cómột lần, một người trong tổcủa anh ta dẫnđếnứng cửviên cho vai nữphụthứhai. Vài ngày sau, nữdiễn viên kia không dám diễn nữa.”
Hứa Chu cũng không ngờThẩm TửMặc cóthểlàmđến trìnhđộnày vìPhùng Vân Hi. Nếu chỉlàkhôngđầu tưcho tổkịch thìcũng không cógì. Nhưng mà, Thẩm TửMặc lại trực tiếp dùng quyền lực trấnáp. Anh uy hiếp tổkịch lànếu nhưnữchính không phải làPhùng Vân Hi thìsẽkhông cho tổkịch bấm máy. Chuyện này…
Cũng nhưvậy, anh ta cũng không ngờđược làlãođạo diễn kia lại cao ngạođến thế, dám không nểmặt của Thẩm TửMặc. Tuy Thẩm TửMặc khôngởtrong ngành giải trínhưng lời nói của anh vôcùng cótrọng lượng.
Bây giờ, Hứa Chu cảm thấy vôcùng bội phụcđạo diễn Cửu Thiên Kiếm.
Phùng Vân Hi ngẩn người một lát rồi nói:“Emđột nhiên ngưỡng mộThẩm tiên sinh ngang ngược nhưthếnày quá.”
Hứa Chu:“…Em cóđang nghe anh nói không?”
Phùng Vân Hi vỗvỗvai của Hứa Chu:“Em sẽdùng thực lựcđểthuyết phụcôngấy.”
Nếu nữdiễn viên màkhôngđượcđạo diễn xem trọng thìsẽkhósốngởtrong tổkịch. Nếuđạo diễn cốýbới lông tìm vết thìthời gian của diễn viên sẽkhông dễchịu chút nào.
Hứa Chu thởdài:“Vậy thìxem mọi chuyệnđã. Nếu em vẫn không thuyết phụcđược anh ta thìchúng ta không nhận bộphim này. Chúng ta mới không hiếm lạbộphim nàyđâu.”
Chỉlà, nếu không diễn bộphim này thìconđường sựnghiệp của Phùng Vân Hi sẽquanh co hơn nhiều.
Phùng Vân Hi lại không lo lắng lắm. Kiếp trước, cực khổbao nhiêu thìcôcũngđãtrải qua, chẳng lẽlại không chịuđược một chút khókhăn này hay sao? Huống hồ, chỉcần côcóthểdiễn tốt vai nữchính thìđạo diễn cóthểnói gìchứ?
Vìvậy, Phùng Vân Hi liền rảnh rỗi gửi tin nhắn cho Thẩm TửMặc.
Phùng Vân Hi: {Thẩm tiên sinh, cóai nói với anh làrấtđẹp trai không?}
Thẩm TửMặc: {Sao vậy?}
Phùng Vân Hi: {Vai nữchính trong Cửu Thiên Kiếm. Cảmơn anh, em sẽbiểu hiện thật tốt o(n_n)o~~}