Bọn họ đi được đoạn đường khá xa, đi tới chân núi Lạc Hạp.
Dương Thiết Trụ nhìn vị trí mình đứng, suy nghĩ một lát rồi dẫn Lâm Thanh Uyển quẹo vào một lối nhỏ.
Dường như Đại Hắc Nhị Hắc cũng rất quen thuộc lối đi này, chạy thẳng một mạch phía trước dẫn đường.
Không bao lâu sau một hàng rào tường viện xuất hiện trước mắt Lâm Thanh Uyển, còn có một gian nhà gỗ nhỏ cũ nát.
Nhà gỗ nhỏ đã rất cũ, mọi vật trong nhà đều phủ đầy tro bụi, tựa như đã rất lâu không có người ở, vườn rau trong tiểu viện bỏ hoang mọc đầy cỏ dại.
Lâm Thanh Uyển nghi hoặc nhìn Dương Thiết Trụ.
Dương Thiết Trụ cười kéo nàng bước vào, từ bên trong nhà gỗ nhỏ cầm ra hai cái ghế nhỏ, lau bụi đi rồi bảo Lâm Thanh Uyển ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Thật lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng giải thích cho nàng đây là địa phương nào.
Thì ra cái tiểu viện hoang vu này là của lão thợ săn rất bản lĩnh từng dạy Dương Thiết Trụ săn thú lúc còn sống ở.
Lão thợ săn bởi vì diện mạo xấu xí, cả đời không vợ không con, trước kia lưu lạc đến tận đây, vốn nghĩ an cư tại thôn Lạc Hạp, nhưng người trong thôn đều sợ hãi và không thích lão, lão liền xây căn nhà gỗ nhỏ này sống một mình.
Lão thợ săn thường ngày vào núi bắt thú bán đổi lấy dầu muối củi gạo sống qua ngày, tuy nói lão không có đất trong thôn nhưng cuộc sống cũng tạm ổn.
Dương Thiết Trụ lúc còn nhỏ, bởi vì Dương thị mà Hà thị không cho hắn sắc mặt tốt xem, ngày thường trong nhà có chút đồ ăn ngon chơi vui đều cho lão Đại, cũng không cho hắn.
Tiểu hài tử còn nhỏ không biết thế nào là ẩn nhẫn nên thường xuyên chạy tới nhà Dương thị, hoặc là chạy đi khóc một mình.
Có một lần vừa khóc vừa chạy đi, không cẩn thận bị lạc đường tới chỗ này của lão thợ săn.
Con người lão thợ săn không tệ, chỉ là sống một mình nhiều năm trở nên trầm mặc ít nói, hơn nữa cả đời không có vãn bối hậu nhân gì, nhìn thấy tiểu thí hài vừa khóc vừa chạy tới đây thì không đuổi hắn, còn hỏi han hắn mấy câu.
Hỏi rõ xong thì mặc hắn ngồi ngốc trong tiểu viện.
Vì dỗ hắn ngừng khóc lão còn đưa cho hắn một củ khoai lang nướng ăn.
Tiểu hài tử thường rất nhạy cảm, ai đối xử với hắn tốt ai đối xử với hắn không tốt, trong lòng hắn đều biết cả. Sau lần chạy tới khóc đó, tiểu Thiết Trụ thường xuyên chạy tới chỗ này.
Đoạn thời gian đó bởi vì hắn hay chạy sang nhà Dương thị khiến Hà thị ầm ĩ kịch liệt với Dương thị, còn tới tận cửa nhà mắng. Hắn thật sự sợ gây phiền toái cho Dương thị nên không dám sang đó. Vì thế mỗi lần ở nhà Hà thị không hoà nhã, hoặc là đại ca Dương Thiết Xuyên khi dễ hắn, hắn liền chạy tới nơi này.
Thường xuyên qua lại dần dần lão thợ săn và tiểu Thiết Trụ trở thành quen thuộc .
Tiểu Thiết Trụ từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan, lão thợ săn thích hắn vô cùng. Thời gian dài sau dần coi hắn như là một nửa con trai của mình mà yêu thương. Ngày thường lúc đi săn thú về đổi tiền bạc cũng sẽ mua cho tiểu Thiết Trụ một ít đường quả gì đó mà trẻ con hay ăn.
Tiểu Thiết Trụ cũng biết lão thợ săn thương hắn, tuy rằng lão bá bá này bộ dạng dọa người nhưng đối xử với hắn rất tốt, vì thế tiểu Thiết Trụ càng thích chạy tới nhà lão thợ săn.
Bởi vậy trong tuổi thơ của Dương Thiết Trụ, người thương hắn ngoài đại cô Dương thị thì còn có một người cũng chiếm vị trí vô cùng trọng yếu, đó chính là lão thợ săn.
Nếu như nói Dương thị cho hắn tình thương của mẹ, thì lão thợ săn là người cho hắn tình thương của cha.
Lão thợ săn không chỉ cho Dương Thiết Trụ tình thương của người cha mà còn truyền cho hắn kinh nghiệm cả đời săn thú.
Tuy rằng trong mắt người khác đó không tính là gì cả, nhưng đối với nông hộ mà nói đó không thua gì một tay nghề có thể mưu sinh.
Lão thợ săn biết người nhà Dương Thiết Trụ không thích hắn, lão liền dạy đứa nhỏ này một tay nghề có thể mưu sinh, chẳng sợ ngày nào đó đứa nhỏ bị người nhà đuổi ra ngoài, cũng có thể tay làm hàm nhai không sợ bị chết đói.
Ý nghĩ của lão thợ săn thực giản dị, bởi vì trong mắt người nông dân một người không có đất nghĩa là không có tất cả, là sẽ bị chết đói. Lúc trước lão thợ săn cũng là bị người nhà ghét bỏ đuổi ra khỏi nhà thiếu chút nữa chết đói, rồi từ từ tìm hiểu ra cái nghề săn thú này mưu sinh.
Vì thế vào những lúc không có việc gì làm lão thợ săn sẽ dạy cho tiểu Thiết Trụ một ít kiến thức về săn thú, ví dụ như nhận phương hướng nhận địa hình, trong núi thứ gì có độc thứ gì không có độc, còn dạy hắn kéo cung bắn tên… Thậm chí lúc tiểu Thiết Trụ lớn một chút còn dẫn hắn đi vào núi nhìn lão săn thú.
Lão thợ săn không dám mang theo một đứa trẻ con vào sâu trong núi, chỉ dám dẫn hắn đi vào dìa núi thôi, lúc săn bắn gì đó cũng cho hắn luyện tập…
Năm Dương Thiết Trụ được 13 tuổi thì Lão thợ săn qua đời, lão mất đi để lại tất cả đồ đạc cho Dương Thiết Trụ.
Kỳ thật cũng không có đồ đạc gì, chỉ là một gian nhà gỗ cũ nát và một con chó đen đi theo lão rất nhiều năm
Con chó đen ấy chính là mẹ của Đại Hắc, Nhị Hắc.
Hậu sự của Lão thợ săn là do tiểu Thiết Trụ tìm Dương thị hỗ trợ tổ chức, khi đó Dương thị đến đây mới biết được thì ra cháu mình còn nhận biết một người như thế. Tuy là thỉnh thoảng bà thấy cháu mình thần thần bí bí nhưng không để trong lòng.
Dương thị nghe tiểu Thiết Trụ kể hết mọi sự với bà thì hiểu được lão nhân cô quả này là thật tâm tốt với cháu bà, cho nên lúc lo hậu sự cho lão thợ săn bà cũng tận tâm tận lực. Thôn dân thôn Lạc Hạp tuy rằng không thích lão đầu diện mạo xấu xí này, nhưng cũng không đành lòng để lão phơi thây hoang dã nên cũng ra sức giúp…
Lão thợ săn được an táng trong khu rừng nhỏ phía sau nhà gỗ nhỏ, hàng năm Dương Thiết Trụ đều sẽ lại đây quét dọn tiểu viện, sau đó ra làm cỏ cho mộ, đốt ít tiền giấy gì đó tế điện lão thợ săn…
Dương Thiết Trụ ngồi trên ghế trong viện, vừa vỗ về Đại Hắc bò tới bên người hắn, vừa giảng giải một số việc hắn khi còn bé và lão thợ săn cho Lâm Thanh Uyển nghe.
Lâm Thanh Uyển ngồi bên cạnh hắn lẳng lặng nghe.
Lúc này bốn phía im lặng, chỉ ngẫu nhiên có côn trùng kêu vang tiếng chim hót, Lâm Thanh Uyển nhìn hán tử rơi vào hồi ức kia, cảm nhận được trên người hắn nồng đậm nhụ mộ chi tình.
Không biết Dương lão gia tử và Hà thị biết tất cả sẽ nghĩ sao, địa vị cha mẹ trong lòng nhi tử, thậm chí không không nặng bằng lão thợ săn vô thân vô cố.
Nhưng trời tạo nghiệt thì có thể trách còn tự làm bậy không thể sống. Cái gì cũng là do bản thân con người tạo ra hết.
Một đứa con ngoan bị bức tới mức này, vốn là một việc tốt bị Hà thị làm thay đổi hoàn toàn. Mà Dương lão gia tử cũng không thể trốn tránh trách nhiệm trong đó.
Có đôi khi không làm gì cả càng dễ tổn thương người hơn là làm sai.
Bốn phía tĩnh lặng, gió nhè nhẹ thổi, Dương Thiết Trụ hoảng hốt rất lâu sau mới phục hồi tinh thần lại.
Hắn quay đầu cười với Lâm Thanh Uyển, lại khôi phục thành hán tử trung hậu thành thật ngày thường kia.
“Vậy Đại Hắc và Nhị Hắc chính là con của con chó kia ư? Ta chưa bao giờ thấy chàng mang về nhà, toàn để ở nhà đại cô.” Vấn đề này Lâm Thanh Uyển muốn hỏi từ lâu nhưng quên mất.
Nàng sinh hoạt ở Dương gia được mấy ngày rồi nhưng chưa từng nhìn thấy Đại Hắc và Nhị Hắc trở lại. Hai con Hắc chủ yếu ở nhà Dương thị. Chỉ cần Dương Thiết Trụ ở nhà không lên núi, Đại Hắc Nhị Hắc không phải ngốc ở trong nhà Dương thị thì chính là chạy đi kiếm ăn gì đó.
Dương Thiết Trụ sắc mặt trầm xuống nhưng vẫn mở miệng hồi đáp: “Mẹ ta không cho nuôi ở nhà, nói nuôi chó phí lương thực. Cho nên Đại Hắc Nhị Hắc ngày thường thì ở nhà Đại cô, chỉ có mỗi lần lên núi ta mới dẫn bọn chúng đi cùng.”
Hà thị này —
Lâm Thanh Uyển hết nói nổi, nuôi chó phí lương thực, nuôi người thì không phí? Nuôi chó có thể giúp săn thú một tay, nuôi năm sáu con người chỉ biết tìm tra!
Được rồi, những lời này nói ra thì có chút không phải cho nên Lâm Thanh Uyển không nói ra miệng.
“Ta muốn đi nhổ cỏ mộ Ngô thúc, nàng có đi không? Hay là nàng ngồi trong này chờ đi?” Dương Thiết Trụ mở miệng hỏi.
Cái đó còn cần hỏi sao, khẳng định là đi rồi. Lâm Thanh Uyển đứng lên giận liếc mắt nhìn hắn.
Mỗi lần Uyển Uyển trừng hắn, Dương Thiết Trụ thấy mình như biến thành người ngốc vậy, chỉ biết ngây ngô cười ha hả.
Hắn cười khúc khích cẩn thận dắt tay nàng, lúc này chung quanh không có ai, hắn không cần kiêng kị sợ người nhìn thấy.
Lâm Thanh Uyển nhìn chung quanh chỉ có hai người bọn họ và hai con chó nên cũng không tránh.
Hai người vòng qua nhà gỗ nhỏ đi về phía sau. Đi vào một cánh rừng nhỏ, tới trước một cái nấm mồ thì dừng lại.
Lâm Thanh Uyển kinh ngạc bởi nấm mộ này không lập bia.
Chỉ có một nấm mồ trống trơn.
Dường như Dương Thiết Trụ cảm giác được nàng kinh ngạc liền mở miệng giải thích: “Ngô thúc nói không cần lập bia.”
Lâm Thanh Uyển nghe hắn gọi ‘Ngô thúc’ hai lần mới hiểu được lão thợ săn họ Ngô.
Dương Thiết Trụ ngồi xổm xuống nhổ cỏ cho nấm mồ. Hai con Hắc thấy bọn họ dừng lại cũng chạy tới bên cạnh.
Trên nấm mồ cỏ dại mọc um tùm, nếu như không phải Dương Thiết Trụ dừng lại ở chỗ này cùng với Lâm Thanh Uyển nhìn thấy một đống gò nhô lên thì thật sự nhìn không ra đây là một nấm mộ.
Lâm Thanh Uyển ngồi xổm xuống định hỗ trợ hắn nhưng Dương Thiết Trụ không cho, hắn nói cỏ dại đâm vào tay sẽ bị thương.
Dương Thiết Trụ nhổ sạch sẽ đám cỏ rất nhanh.
Nhổ cỏ xong hắn đứng lên, đứng trước mộ lão thợ săn một lúc lâu sau mới dẫn Lâm Thanh Uyển rời đi.
Ra khỏi cánh rừng nhỏ ấy, Dương Thiết Trụ nhìn sắc trời rồi nói với nàng: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi?”
Lâm Thanh Uyển gật đầu, vì thế hai người ra khỏi nhà đó đi về thôn.
Một đường lắc lư chậm rãi đi về, về đến nhà Dương thị thì Dương thị cũng đã làm cơm chiều xong.
Lâm Thanh Uyển nhìn mặt trời còn chưa lặn. Lại nghĩ tới nàng dâu mới về lại mặt thì trước khi mặt trời xuống núi phải về nhà chồng thì đành phải nhận mệnh ngồi xuống ăn cơm.
Bởi vì giữa trưa ăn quá no mà cơm chiều lại ăn quá sớm nên ba người không ăn được bao nhiêu. Chỉ là ăn mấy qua loa miếng, Lâm Thanh Uyển sờ bụng nói không thể ăn hơn được nữa.
Ăn xong cơm tối, trước khi mặt trời xuống núi Dương thị đã tiễn bước bọn họ về.
Lâm Thanh Uyển thấy một ngày trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã hết một ngày rồi.
Mắt thấy đã hết ba ngày nàng dâu mới rồi, Lâm Thanh Uyển biết ngày nhàn nhã giống như vậy sau này sẽ không có.
Ngày mai mới là ngày chân chính bắt đầu nàng làm nàng dâu…