Sáng sớm ngày hôm sau Dương thị mang theo Lâm Thanh Uyển đi trấn trên.
Bởi vì Lạc Vân trấn cách thôn Lạc Hạp khoảng một canh giờ đi đường nên bọn họ phải đi từ sớm.
Ăn xong điểm tâm thì hai người đi ra ngoài.
Lúc này trời mới mập mờ sáng, con đường làng không có một bóng người.
Lâm Thanh Uyển hôm nay mặc một bộ quần áo cũ của Dương thị màu xanh đậm, nàng mặc vào nhìn qua rất giống một phụ nhân nông thôn.
Lâm Thanh Uyển hiểu được ý tứ Dương thị, nữ tử chưa lập gia đình mà mặc quá sáng sủa đi ra ngoài sẽ không tốt. Cho nên nàng không búi tóc mà chỉ
vấn cuộn lên, quấn thêm một tấm khăn trên đầu như những thôn phụ nông
thôn khác.
Hai người đi ra khỏi thôn Lạc Hạp, được một lúc thì Dương thị bảo dừng lại ở một gốc liễu ven đường.
“Lát nữa có xe bò tới, chúng ta chờ ở đây đã.” Dương thị nói giải thích với nàng.
Sáng sớm sương chưa tan vẫn còn lượn lờ vương trên chóp mũi.
Lâm Thanh Uyển hít sâu một hơi, cảm thấy đây giống như một lá phổi sống,
không khí nơi này thật tốt, tươi mát tự nhiên không ô nhiễm.
Đứng được một khắc đồng hồ thì nghe thấy một hồi tiếng chuông xa xa vọng lại.
Một lát sau thì thấy một lão hán đánh xe bò xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Dương gia muội tử, lại đi trấn trên à.” Lão hán chào hỏi Dương thị, tuy không phải cùng thôn nhưng mỗi lần Dương thị đi lên trấn đều ngồi xe bò của
hắn, ngồi thời gian dài thành ra quen thuộc.
“Ta mang cháu gái đi trấn trên nhìn xem.” Dương thị giao tiền rồi kéo theo Lâm Thanh Uyển ngồi lên xe bò.
Trên xe bò có không ít người ngồi, chắc là không có người thôn Lạc Hạp, Lâm
Thanh Uyển không thấy Dương thị tiếp đón ai, nàng thấy hơi yên lòng,
chung quy là thân phận nàng lúc này rất xấu hổ .
“Hì, ngồi hết xuống nha.” Lão hán dùng roi đánh một phát lên không trung xe bò chậm rãi đi về phía trước.
Lúc đến trấn thì mặt trời cũng từ từ nhô lên .
Dương thị mang theo Lâm Thanh Uyển xuống xe bò đi bộ vào trấn.
Đi được một lúc hai người tới trước cửa một cửa hàng thêu tên là “Cẩm Tú phường”, hai người dừng lại rồi đi vào trong.
Tiệm thêu không lớn nhưng các mặt hàng lại đầy đủ, trên giá bày rất nhiều
vải dệt, có đồ thêu thành phẩm, hà bao và các loại túi lưới.
“Dương thẩm tới à…” Lão bản trong quầy rất trẻ tuổi, chừng hơn 30 tuổi, dường
như rất quen thuộc Dương thị, vừa nhìn thấy Dương thị đi vào thì cười
thân thiện chào hỏi bà.
“Chào Tô chưởng quỹ.” Dương thị cũng cười rất nhiệt tình, có thể nhìn ra được hai người rất quen thuộc, bà giao
hàng trong tay đặt lên quầy:”Ta tới để giao hàng, Tô chưởng quỹ, làm
phiền ngươi kiểm tra một chút.”
Lâm Thanh Uyển vào cửa hàng liền nhìn những vải dệt xung quanh, thêu phẩm ở trên giá hàng.
Những thêu phẩm kia đủ mọi màu sắc, rất sặc sỡ, nhưng Lâm Thanh Uyển lại nhìn ra được những thêu phẩm này đường thêu lại không tốt lắm.
Nói
như thế nào đây? Chỉ có thể nói những thêu phẩm này thêu được ra hình
dạng nhưng lại không thêu được thần vận, còn có cả những đường thêu
lệch.
Cảm giác quen thuộc giống như vừa sinh ra đã có, Lâm Thanh
Uyển nhìn những thêu phẩm này trong đầu của nàng xuất hiện những cách
thêu này, thậm chí còn có thể nghĩ ra được cách thay đổi những bức thêu
này để làm chúng càng thêm hoàn mỹ tinh xảo.
Nhìn trong chốc lát
Lâm Thanh Uyển thấy có thể quyết định, nàng nghĩ với tay nghề của mình
hẳn có thể tìm được việc làm trong này, liền xoay người đến bên cạnh
Dương thị.
Tô chưởng quỹ tiếp gói hàng mở ra đếm hà bao bên trong, vừa nói chuyện phiếm với Dương thị.
“Dương thẩm, đã lâu không tới rồi đấy, ta còn đang nhớ thương ngươi đây.”
“Ôi, già rồi, ánh mắt không dùng được nữa rồi, làm việc càng ngày càng chậm. May mà ngươi không ghét bỏ ta làm chậm, cũng không hối thúc ta.” Dương
thị cười đáp.
Nhìn ra được Dương thị có quan hệ rất tốt với Tô chưởng quỹ này, nói chuyện thật tùy ý, không câu nệ.
“Xem ngươi nói gì này, giao tình hai chúng ta đã bao nhiêu năm rồi chứ.” Tô
chưởng quỹ kiểm kê hà bao xong thì tính tiền cho Dương thị: “Dương thẩm, tổng cộng là bốn mươi hà bao, 4 văn tiền một cái, 160 văn tiền.”
Tô chưởng quỹ khom người lấy hai chuỗi tiền đồng từ ngăn kéo ra đếm rồi đưa cho Dương thị.
“Không cần đưa ta tiền vội, ta còn mua ít vải dệt chỗ này của ngươi, đúng rồi, ta còn có việc nhờ ngươi giúp một tay…” Dương thị không tiếp tiền mà
xoay người kéo Lâm Thanh Uyển lại.
“Uyển Nhi, đến đây, ta giới thiệu cho cháu, đây là Tô chưởng quỹ, là lão bản của Cẩm Tú phường.”
“Chào Tô chưởng quỹ.” Lâm Thanh Uyển mỉm cười nói hơi cúi người với Tô lão bản.
“Đây là cháu gái ta Thanh Uyển, nhờ ngươi giao ít việc cho nó mang về làm,
ngươi thấy có được không?” Dương thị sợ Tô chưởng quỹ không yên lòng,
còn bổ sung thêm: ” Cháu gái này của ta tay nghề thật sự rất tốt, ta có
thể cam đoan với ngươi.”
Tô chưởng quỹ cười sẳng giọng: “Xem
ngươi nói kìa, giao tình giữa chúng ta thế nào chứ? Người ngươi giới
thiệu ta còn có cái gì không yên lòng.”
Nói xong bà quay đầu hỏi Lâm Thanh Uyển: “Không biết Uyển Nhi muội tử định nhận việc gì làm?”
Lâm Thanh Uyển có chút khó xử nhìn Dương thị. Nàng hiện tại chưa biết tình hình thế nào để nhận việc cả, nhận việc gì đây?
Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thanh Uyển đắn đo, Tô chưởng quỹ bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay một cái.
“Xem ta nói không rõ ràng này! Thật xin lỗi.” Tô chưởng quỹ chậm rãi giới
thiệu cho Lâm Thanh Uyển: “Để ta giới thiệu cho ngươi một chút, cửa hàng nhỏ này của ta có thể mang về nhà làm có mấy thứ thôi, làm túi lưới một cây một đồng tiền, cái nào phức tạp đa dạng thì 2~3 văn. Tiếp đó chính
là hà bao, một loại chính là như Dương thẩm đang làm trống không có thêu hoa, phường thêu chúng ta cung cấp vải dệt và chỉ thêu, ngươi chỉ cần
làm hà bao thôi, bốn văn tiền một cái, còn có một loại là thêu hoa lên,
loại này là 12 văn một cái, nếu như thêu thùa tốt có thể được tăng giá.”
Giới thiệu xong Tô chưởng quỹ suy nghĩ một lát lại nói: “Đương nhiên, nơi
này của ta cũng thu đại kiện thêu phẩm, nhưng loại này nhìn thấy mới nói giá cả được.”
Tô chưởng quỹ biết Dương thị không phải là người
thích thổi phồng, bà đã nói cháu gái bà thêu thùa rất tốt thì chính là
thật sự tốt lắm. Cho nên Tô chưởng quỹ cũng không muốn bỏ qua cơ hội
tăng thêu phẩm cho cửa hàng.
Lâm Thanh Uyển suy nghĩ một lúc mới
nói với Tô chưởng quỹ: “Ta nghĩ nhận một ít hà bao trống, thêm hai cái
có thêu hoa về thử đã, cũng đã lâu rồi không thêu, về phần đại kiện thêu phẩm ngài nói kia, hiện tại ta chưa thể làm được, chỉ có thể đợi sau
này hãy nói.”
Tô chưởng quỹ cũng biết đại kiện thêu phẩm không dễ làm, mỗi cái phải mất nửa năm hoặc năm rưỡi mới thêu được ra nên cũng
không để ý.
Bà giới thiệu cho Lâm Thanh Uyển như vậy cũng chỉ là
kéo chút khách hàng tiềm năng cho mình thôi, nói chung là thu mua một
cái đại kiện thêu phẩm, giá bán ra rất xa xỉ.
“Được.” Tô chưởng
quỹ sảng khoái đáp ứng: “Các ngươi chờ một lát, ta đi lấy tài liệu cho.” Nói xong xoay người đi vào buồng trong.
Một thoáng sau Tô chưởng quỹ cầm hai cái bao đi ra, một bao đưa cho Lâm Thanh Uyển, một bao cho Dương thị.
“Ngươi là cháu gái Dương thẩm nhi, ta sẽ không thu tiền thế chấp, làm xong thì mang tới đây tính tiền là được.”
“Cám ơn Tô chưởng quỹ.”
Lúc này Dương thị bỗng nhiên nói: “Tô chưởng quỹ, cháu gái ta mấy ngày nữa
là thành thân, ta muốn mua mấy thước vải về làm giá y.”
Lâm Thanh Uyển hết sức kinh ngạc nhìn Dương thị: “Thẩm… “
Dương thị vỗ tay nàng trấn an.
Lâm Thanh Uyển rũ mi xuống che khuất cảm kích trong mắt.
Tô chưởng quỹ biết điều kiện kinh tế của nông dân nên không lấy ra vải cao quý gì, bà lấy từ giá hàng xuống một tấm vải dệt đỏ đưa cho bọn họ.
“Ngươi xem cái này thế nào? Vốn là 38 văn một thước, ta tính cho các ngươi 35 văn.”
Dương thị sờ sờ vào vải dệt hài lòng gật đầu, lại đưa cho Lâm Thanh Uyển xem.
Lâm Thanh Uyển vốn đang cảm kích Dương thị, tuy đây không phải là vải dệt
thượng hạng gì, nhưng nông dân thì mặc vậy là được rồi.
Nàng nhìn một lát rồi gật đầu.
Dương thị thấy nàng gật đầu liền để Tô chưởng quỹ hỗ trợ cắt mấy thước, tiếp
đó lại chọn cho Lâm Thanh Uyển mấy thước màu xanh và màu hồng.
Sau đó gọi Tô chưởng quỹ gói lại tính tiền, đưa thêm một ít tiền vào bổ sung rồi rời khỏi quán
Trên đường đi Lâm Thanh Uyển nói cảm tạ với Dương thị, Dương thị nói đây
là bà đưa lễ vật kết hôn cho cháu dâu tương lai, thế này Lâm Thanh Uyển
mới an tâm.
Dương thị mang nàng đi dạo chợ trên trấn, mua ít thịt heo, muối ăn mấy thứ lặt vặt, nhìn thời gian không sai biệt lắm, hai
người mới mang bao lớn bao nhỏ tới chỗ chờ xe.
Vẫn là chỗ xe bò đỗ lúc trước, xe đã đỗ sẵn ở đấy rồi .
Đợi một lát cho xe bò đầy người rồi mới chạy đi khỏi trấn.
Lúc ngồi xuống Dương thị kéo chặt tay nàng, Lâm Thanh Uyển suy đoán chắc là gặp phải người quen trong thôn rồi.
Quả nhiên, đó là một phụ nhân trung niên ăn diện bắt chuyện với Dương thị.
“Ôi ~~ Dương tỷ tỷ, đây là khuê nữ nhà ai mà xinh đẹp vậy”.
Lâm Thanh Uyển liếc mắt nhìn Dương thị không lên tiếng, tuy nói là gặp phải người thôn Lạc Hạp khiến nàng có chút xấu hổ, nhưng nàng biết chuyện
này sẽ tới, cho nên không có kích động.
“Đây là cháu gái ta đến ở nhà ta mấy ngày.” Dương thị trả lời ngắn gọn.
Đại nương kia đảo đảo con mắt không nói gì.
Cháu gái à, thôn Lạc Hạp ai mà chẳng biết ngươi có cháu gái hay không, nhà
mẹ đẻ thì ở ngay thôn Lạc Hạp, gả cho hán tử mất sớm kia là người sa cơ
thất thế chạy nạn đến thôn Lạc Hạp, huynh đệ nhà trai đều chết hết rồi.
Cháu gái cũng có, chính là mấy người ở Dương gia kia bọn họ đều biết, nhưng
người này lạ mặt, bộ dáng ôn nhu mềm mại, trắng trắng mềm mềm, khác biệt hoàn toàn với khuê nữ ở nông thôn…
Đại nương kia nhớ tới lời đồn đãi gần đây ở trong thôn hai mắt liền sáng lên, sau đó đưa ánh mắt nhìn Lâm Thanh Uyển.
Bà nhìn rất kĩ cũng rất thô lỗ, nhìn từ đầu đến chân, khiến Lâm Thanh Uyển cảm giác không được tự nhiên.
Lâm Thanh Uyển nhích lại gần Dương thị, Dương thị vuốt tay nàng, cho nàng ánh mắt không cần để ý.
Lâm Thanh Uyển lúc này mới định tâm lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giả bộ
thẹn thùng cúi đầu, dù sao nơi này thì cô nương mười mấy tuổi ra ngoài
gặp người cũng sẽ thẹn thùng như vậy.
Dương thị nhìn thấy nụ cười mập mờ trên mặt đại nương kia liền biết trong nhà sẽ không được yên bình rồi.
Trốn được mùng một không tránh được hôm rằm, Lâm Thanh Uyển ở trong nhà bà,
thôn này nhiều người qua lại, quan hệ gần gũi, không quá mấy ngày chuyện này sẽ truyền khắp, cũng sẽ nghĩ tới chuyện Dương Thiết Trụ mua nữ nhân về.
Đặc biệt người phụ nữ này lại nổi tiếng là người bát quái trong thôn!
Dương thị trừng mắt với đại nương kia.
Nhưng Dương thị cũng nghĩ tới thay vì che đậy, còn không bằng quang minh
chính đại cho người ta nhìn, dù sao cũng không phải là chuyện không dám
nhìn người.
Dọc đường đi tất cả mọi người đều im lặng.