Biết Dung Hoa và Chu Hành quyết định trở về, Đổng Trầm Chu cho dù dụng tâm khuyên bảo cũng không thay đổi được ý định của họ, cuối cùng, hắn liền quyết định thời gian khởi hành vào tháng tư, thời tiết lúc đó không nóng không lạnh, cũng tiện lên đường.
Dung Hoa và Chu Hành phải về Đại Chu, người luyến tiếc nhất chính là Vân Như Tuyết. Tương nhận nữ nhi chỉ mới mấy tháng, hiện tại nàng phải trở về, hai nơi cách nhau thiên sơn vạn thủy sau này muốn trở về nhà mẹ đẻ cũng không dễ dàng, vì thế bà chỉ hận không thể chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho nữ nhi. Nữ nhi tuy đã thành thân nhưng bọn họ bái đường bên Đông Lăng này, vì vậy của hồi môn đều chuẩn bị đầy đủ, cũng may trong kho tướng phủ tràn đầy, vả lại Dung Hoa và Chu Hành cũng không phải lập tức lên đường.
Sau khi biết tin, các phu nhân huân quý quan lớn đều đưa lễ tới, ở bên này Dung Hoa không kết giao với nhiều người, chỉ có Phương Duyệt Nhiên và Đinh thị.
Phương Duyệt Nhiên là người đầu tiên tới cửa.
Tĩnh dưỡng mấy tháng, vết thương trên đùi Phương Duyệt Nhiên đã lạnh, thương tích trên mặt sau khi dùng thuốc của Ánh cô cô hiện tại chỉ để lại vết sẹo rất nhạt, Ánh cô cô nói tĩnh dưỡng thêm đoạn thời gian có thể tiêu hẳn.
Phương Duyệt Nhiên tới tướng phủ cũng để cáo biệt.
Trước thỉnh an Vân Như Tuyết, Dung Hoa mới cùng nàng tới đình bát giác ở hậu hoa viên trò chuyện.
Thời tiết tháng ba, trời trong nắng ấm, trong vườn muôn hoa đua thắm khoe hồng.
Dâng trà, mấy người Túy Đồng Lưu Tô liền lui ra ngoài.
“Có phải bên Đại Chu xảy ra chuyện gì rồi không?” Đặc phái viên của Đại Chu vừa tới, Chu Hành và Dung Hoa liền muốn trở về, mọi người khó tránh sẽ suy đoán có phải ở Đại Chu xảy ra chuyện không, Phương Duyệt Nhiên cũng nghĩ như thế.
Dung Hoa cười lắc đầu: “Không có gì, chúng ta ra ngoài cũng hơn một năm, phải trở về rồi.”
Phương Duyệt Nhiên không tiếp tục truy vấn, chỉ hỏi: “Tỷ tỷ khi nào định lên đường?”
“Mười sáu tháng tư.” Dung Hoa cười nhấp ngụm trà.
“Thật luyến tiếc tỷ tỷ.” Phương Duyệt Nhiên cau mày, “Hôm nay muội tới là để cáo biệt, hai ngày nữa muội và mẫu thân sẽ tới nhà dì ở Phù Thành, cũng không biết khi nào mới trở về.”
Phương Duyệt Nhiên thở dài. Nàng và mẫu thân tới nhà dì không phải chỉ ở mười ngày hay nửa tháng, khẳng định không thể trở về trước mười sáu tháng tư, từ biết lần này không biết tới khi nào mới có thể gặp lại.
“Cứ đi chơi cho thoải mái, rất nhanh chúng ta có thể gặp lại.” Dung Hoa cười nói.
“Ừ, sau này tỷ tỷ phải thường xuyên trở về, nói không chừng muội cũng có cơ hội qua thăm tỷ tỷ.” Phương Duyệt Nhiên cười nói.
“Được, khi nào muội muốn tới cứ viết thư cho ta.” Cô nương thời này muốn xa nhà là điều không có khả năng, chỉ là Dung Hoa vẫn cao hứng đồng ý, sau đó đặt ly trà xuống, duỗi tay nắm lấy tay nàng ấy, cẩn thận quan sát một phen, “Phương muội muội, các người có phải muốn qua đó nghỉ mát, khi nào bên này mát mẻ liền trở về không?”
Trong lòng cả hai đều rõ ràng, Phương phu nhân là muốn tìm cho Phương Duyệt Nhiên một mối hôn sự.
Phương Duyệt Nhiên cười lắc đầu: “Không chắc, tuy có tẩu tẩu quản việc trong nhà nhưng đệ đệ còn đang đọc sách, mẫu thân khẳng định không yên lòng, có lẽ qua Tết Đoan Ngọ sẽ trở về.”
“Phương muội muội, muội sẽ cùng bá mẫu về chứ?” Dung Hoa dừng một chút, vẫn nhịn không được mà hỏi, “Muội có tính toán gì không?”
“Tất nhiên là cùng trở về.” Phương Duyệt Nhiên hiểu ý của Dung Hoa, thẳng thắn thành khẩn, “Tỷ tỷ cũng biết muội từng định thân, đời này kỳ thật muội cũng không muốn lấy chồng, không biết hai em dâu tương lai sẽ thế nào...”
Người nàng từng định thân không bình thường, là hoàng tử tiền triều, hơn nữa quan trọng lòng trong lòng nàng đã có một người, nàng cũng rất rõ giữa bọn họ hữu duyên vô phận, vì vậy lúc này, nàng đã hoàn toàn đánh mất tâm tư lấy chồng.
Phương Duyệt Nhiên là cô nương tốt, Phó Cửu Lận dáng vẻ đường đường, là rể hiền khó có được, Dung Hoa chỉ có thể thở dài trong lòng, chuyện tình cảm nam nữ không dễ nói, cũng không cưỡng cầu, vì thế cười nói: “Muội muội sau khi trở về thì tới trò chuyện với mẫu thân ta nhiều một chút, người rất thích muội.” Vân Như Tuyết chỉ hận không có được đứa con dâu Phương Duyệt Nhiên này, đáng tiếc Phó Cửu Lận lại không có tâm tư đó.
“Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ thường xuyên tới vấn an thím.” Phương Duyệt Nhiên đồng ý, “Tuy ở xa nhưng tỷ tỷ cũng nhớ về thăm nhà.”
“Đương nhiên.” Dung Hoa cười gật đầu.
Hai người hàn huyên một hồi, mãi tới khi Vân Như Tuyết sai nha đầu tới gọi hai người ăn cơm mới dừng lại, đứng dậy.
Biết chuyện Phương Duyệt Nhiên và Phương phu nhân muốn tới nhà dì, Vân Như Tuyết vô cùng luyến tiếc, dặn dò hỏi thăm nàng một phen, vì thế tới khi mặt trời ngã về Tây, Phương Duyệt Nhiên mới cáo từ trở về Phương phủ.
Ở Đông Lăng này Dung Hoa không đi lại nhiều với các phu nhân khuê tú, ngoại trừ Phương Duyệt Nhiên vì chuyện của Liên Hoa Am khi đó, nàng chỉ thân thiết với Đinh Ti Ngôn.
Sau khi Phương Duyệt Nhiên tới bái phỏng, Đinh Ti Ngôn cũng có tâm.
Các nữ quyến khác tuy có tâm nhưng nghĩ Dung Hoa sắp về Đại Chu, tương lai có mà trở về thăm nhà mẹ đẻ một chuyến, hơn nữa bọn họ đoàn tụ chưa được bao lâu, vì thế mọi người đều không tùy tiện tới tướng phủ, đều không hẹn mà chỉ phía quản sự tới tặng lễ.
Chớp mắt đã qua một tháng, rất nhanh liền tới ngày khởi hành, mọi thứ đều đã chuẩn bị, đêm trước ngày lên đường, mẫu nữ Vân Như Tuyết và Dung Hoa ngủ cùng nhau.
Cả hai trò chuyện tới giờ Tý mới chìm vào giấc.
Hôm sau, dùng bữa sáng, Vân Như Tuyết và Yến Xước tiễn tới cửa lớn.
“Sống tốt với Vương gia, có chuyện gì cũng phải thương lượng, đừng tức giận, có biết không? Nếu gặp vấn đề gì cứ viết thư về nhà một nói một tiếng.” Vân Như Tuyết nắm tay Dung Hoa, hốc mắt hồng hồng mà dặn dò.
“Vâng, mẫu thân.” Dung Hoa cũng mang khóe mắt ươn ướt mà gật đầu.
“Tỷ tỷ, tỷ phải thường xuyên về thăm đệ.” Kiều Vũ Thần nghẹn ngào kéo ống tay áo của Dung Hoa.
“Tỷ tỷ.” Mạnh Phi Triệt cũng kéo tay còn lại của nàng.
“Tỷ tỷ sẽ thường xuyên về thăm các đệ, các đệ phải biết nghe lời.” Dung Hoa khom người xoa đầu hai hài tử.
“Vâng.” Kiều Vũ Thần gật đầu, kéo tay Mạnh Phi Triệt, “Đệ sẽ chiếu cố Triệt Nhi đệ đệ thật tốt, bọn đệ nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách.”
“Chiếu cố Anh Anh, đừng để nó chịu ủy khuất.” Yến Xước kêu nha đầu ôm lấy hai hài tử, sau đó kéo Vân Như Tuyết qua, dặn dò Chu Hành.
“Phụ thân, mẫu thân xin yên tâm, con nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt.” Chu Hành đáp, sau đó hành lễ với hai người, “Mẫu thân, phụ thân xin bảo trọng, con rể sẽ thường xuyên đưa Anh Anh trở về thăm mọi người.”
Dung Hoa cũng khom người hành lễ.
“Mau đứng lên, mau đứng lên.” Yến Xước duỗi tay dìu Dung Hoa đứng dậy, thương tiếc giúp nàng vén lọn tóc mai, nói với Chu Hành, “Lên xe đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Chu Hành gật đầu, sau đó tự mình dìu Dung Hoa lên xe.
“Dung Dung...” Nhìn xe ngựa đi xa, Vân Như Tuyết ngã vào lòng ngực Yến Xước.
Chờ xe ngựa biến mất ở chỗ ngoặt, Yến Xước lau khóe mắt, nói với Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt: “Vào thôi.” Nói rồi, ông dìu Vân Như Tuyết vào trong.
Phó Cửu Lận mang theo người đưa tiễn, bên Đông Lăng này có việc không thể rời, hắn chỉ có thể đưa họ tới Thập Lý Đình ở ngoại thành.
Dung Hoa xuống xe, hai mắt hồng hồng nói với Phó Cửu Lận: “Huynh trở về đi, giúp muội chiếu cố phụ thân, mẫu thân, còn cả Thần Nhi và Triệt Nhi.”
“Muội yên tâm, ta sẽ chiếu cố bọn họ, muội cũng phải chiếu cố mình thật tốt.” Phó Cửu Lận gật đầu, vươn tay, “Chu Chước.”
Chu Chước vội tiến lên đưa cho hắn cái tráp.
“Vật này muội cầm đi.” Phó Cửu Lận đưa tới trước mặt Dung Hoa.
“Đây là...” Dung Hoa nhận lấy, vừa mở ra liền hoảng sợ, “Muội không thể nhận.” Dứt lời, nàng liền nhét lại tay Phó Cửu Lận.
Bên trong đều là khế đất và thân khế, tất cả đều là tài sản của tiền trang Hằng Thông, thân khế hiển nhiên là người đã bán mình cho tiền trang.
Phó Cửu Lận khoanh tay nhìn Dung Hoa, cười nói: “Ta biết sẽ như vậy, cho nên lúc này mới lấy ra đưa muội.”
“Quá quý trọng, hơn nữa muội cũng không thiếu tiền.” Dung Hoa lắc đầu.
“Ta biết muội không thiếu tiền.” Phó Cửu Lận tươi cười ôn nhã, “Đây là một phần tâm ý của ta, là của hồi môn cho muội, mọi thứ ta đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ tới lúc muội trở về sẽ mang ra. Muội yên tâm, tất cả đều là sản nghiệp bên Đại Chu, muội xử lý rất thuận tiện, muội gả xa, nếu gặp chuyện gì, ta không thể kịp thời giúp đỡ, bên người có nhiều bạc một chút cũng tốt. Làm huynh trưởng, ta chỉ có thể cho muội nhiêu đây.” Sợ Dung Hoa vẫn cự tuyệt, Phó Cửu Lận nói tiếp, “Đông Lăng hiện tại có rất nhiều chuyện ta phải giúp nghĩa phụ xử lý, công việc bên tiền trang ta không có thời gian lo, bên Đông Lăng này còn dễ giải quyết, nhưng bên Đại Chu... Muội cứ coi như đang chia sẻ công việc với ta đi.”
Năm trước nàng và Chu Hành thành thân, Phó Cửu Lận đã tặng một phần của hồi môn, viên Thủy Vân Châu khi trước nàng ném ra ngoài hắn cũng trả lại, hiện tại đưa thêm một phần hậu lễ thật sự là quá quý trọng, nhưng thế cục Đông Lăng lúc này tuy ổn định nhưng vẫn còn nhiều việc cần xử lý, hắn đúng là không có thời gian lo chuyện bên tiền trang. Hắn đã nói như vậy, Dung Hoa liền cười đồng ý: “Vậy muội nhận lấy, đa tạ nghĩa huynh.”
Phó Cửu Lận khẽ cười, lại dặn dò: “Nếu có người không tốt với muội, muội cứ trở về, ca ca nuôi muội.” Thời điểm nói câu này, hắn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Chu Hành.
Chu Hành mặt không cảm xúc nhìn hắn, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Ấu trĩ!”
Dung Hoa khẽ cười, gật đầu.
Phó Cửu Lận không để ý tới Chu Hành, đưa tay muốn chỉnh lại lọn tóc cho Dung Hoa, vừa đưa lên một nửa liền thu trở về: “Bảo trọng.”
Dung Hoa gật đầu.
Phó Cửu Lận lại cùng Đổng Trầm Chu, Chu Hành từ biệt một phen, lúc này mới giục bọn họ mau mau xuất phát.
Nhìn đoàn người dần đi xa, trái tim Phó Cửu Lận đột nhiên đau đớn, rốt cuộc là hắn tự mình tiễn nàng đi xa, lần này từ biệt không biết tới khi nào mới gặp lại, nửa năm hay một năm, có lẽ là rất lâu sau.
Mãi tới khi không còn nhìn thấy đoàn người, Phó Cửu Lận mới xoay người lên ngựa về thành.
.............................
Một đường thuận lợi vào nội cảnh Đại Chu, tới Cẩm Châu đã là tháng năm, thời tiết dần trở nên nóng bức.
Biết Dung Hoa lúc nhỏ sống ở Cẩm Châu mấy năm, không chờ Dung Hoa và Chu Hành nói, Đổng Trầm Chu quyết định dừng chân ở đây mấy ngày.
Dung Hoa và Chu Hành đương nhiên cao hứng đồng ý.
Tuần phủ Cẩm Châu sớm đã nhận được tin, nơi ở chuẩn bị đầy đủ cho họ. Nhà có bốn viện, Dung Hoa và Chu Hành ở chủ viện phía sau, Đổng Trầm Chu ở viện cạnh bọn họ, những người còn lại chia nhau ở tiền viện và viện còn lại. Lần này người Yến Xước lựa chọn hộ tống rất nhiều, cũng may nơi này không nhỏ, vừa đủ cho mọi người.
Tuần phủ là người linh hoạt mẫn tiệp, biết bọn họ lên đường nhiều ngày, lại biết Dung Hoa tuổi nhỏ sống ở Cẩm Châu, vì thế trong tiệc đón gió tẩy trần liền đề nghị dẫn bọn họ đi thăm thú khắp nơi.
Cẩm Châu nằm ở mạt Bắc, một con sông nhỏ uốn lượn xuyên qua chia nơi này làm hai, hai bên bờ sông là kiến phòng, cầu đá bắt ngang, bên trong phồn vinh náo nhiệt là giản dị và yên ắng.
Cẩm Châu dù sao cũng là nơi Dung Hoa sống lúc nhỏ, cùng là nơi Diệp Thế Hiên rời khỏi nhân thế, cho nên nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, hai người liền ra ngoài.
Vừa ra đường lớn, từ xa đã truyền tới tiếng cười dâm đãng của nam tử: “Mỹ nhân, về cùng bản công tử, tương lai chắc chắn ăn sung mặc sướng, cả đời hưởng dụng lăng la tơ lụa.”
“Cầu xin ngài buông tha cho nô gia đi.” Ngay sau đó là thanh âm kiều nhu như hoàng anh xuất cốc, vô cùng êm tai.
Dung Hoa và Chu Hành dừng bước, đưa mắt nhìn đám người vây quanh cách đó không xa.
“Một lượng bạc bán mình chôn cha, bản công tử trả ngươi lượng bạc, phân phó kẻ dưới giúp ngươi chôn cha vẻ vang, ngươi chỉ cần theo ta là được!”
“Công tử xin thương xót, buông tha cho nô gia đi.” Nữ tử nức nở, tiếng khóc khiến người ta nghe vào càng thêm tê dại.”
“Người đâu!” Nam tử kia hình như đã mất hết kiên nhẫn.
“Cứu mạng!” Nữ tử hét lên, sau đó chạy ra khỏi đám người, vừa thấy Dung Hoa và Chu Hành ở trước mặt liền duỗi tay kéo áo bào của Chu Hành: “Công tử, cứu mạng.”
Nói rồi, nàng ta ngẩng đầu.
Mắt hạnh má đào, y phục trắng toát, trên trán đeo dải lụa trắng, bộ dáng đúng là hiếu tử.
Dung Hoa khẽ cười, nhẹ nhàng cào cào lòng bàn tay người đứng cạnh.
Vở kịch này diễn đương nhiên vì nàng và Chu Hành.