“Không thể!” Giang phu nhân phản bác, “Giang gia chúng ta không thể vì việc này mà mất mặt! Kiều gia kia là nhà thế nào? Nếu Kiều gia tốt đẹp, Kiều Vũ Đình lớn tuổi như vậy sao có thể chưa cưới thê sinh hài tử? Người trong sạch sẽ không gặp nữ nhi vào Kiều gia!”
Cho dù Kiều Vũ Đình được bệ hạ tín nhiệm, Kiều gia cũng không xóa được vết nhơ kia!
Giang Ngọc Nguyên đáp: “Mẫu thân, hiện tại muội muội không thể vào vương phủ, việc này không thành, bên phía bệ hạ và nương nương...”
Việc được phân phó không thể hoàn thành, Giang gia bọn họ chắc chắn không yên! Sắc mặt Giang phu nhân lập tức trở nên khó coi: “Đều tại Dương thị kia kiến thức hạn hẹp!”
Nếu không phải ả dẫn nha đầu Giang Uy ra ngoài, sự tình đã không nháo đến mức này, Giang gia cũng không trở thành trò cười với bên ngoài.
“So với vương phủ, chúng ta kết thân với hầu phủ tốt hơn một chút.”
Giang phu nhân tạm thời đè nén tức giận trong lòng, nhìn Giang Ngọc Nguyên, lắc đầu: “Kết thân với Kiều gia vẫn không ổn, qua mấy năm nữa còn phải làm mai cho huynh muội Trấn Nhi, nếu muội muội con gả vào Kiều phủ, người khác sẽ vì Kiều gia mà xem nhẹ Giang gia chúng ta.” Không thể vì một nữ nhi con vợ lẽ mà ảnh hưởng tới hôn sự của tôn tử, cho nên bà tuyệt đối không đồng ý, “Nếu con lo lắng Kiều Vũ Đình và nha đầu Uy Nhi có tiếp xúc da thịt, vậy đưa nó về Tây Nam là được.”
Tới Tây Nam, tìm một nhà dòng dõi thấp gả đi là xong.
Không thể vì Giang Uy mà ảnh hưởng tới hôn sự của nhi nữ Giang gia!
Giang Ngọc Nguyên khẽ cười, thoáng nhìn về phía cửa sổ: “So sánh với Chiêu Vương, đối với Giang gia chúng ta mà nói, gả cho hầu gia tốt hơn một chút. Mẫu thân, Vương gia là cái gai trong lòng Hoàng Thượng...” Đế hậu muốn ly gián tình cảm của Vương gia và Vương phi, Giang Uy vào vương phủ, tương lai có thể thế nào?
Mà Kiều Vũ Đình lại không giống, hắn được bệ hạ tín nhiệm, hơn nữa lại không thân thiết với các hoàng tử, cho dù Kiều Nguyệt gả cho nhà mẹ đẻ của Tề Quý Phi Tuyên Bình Hầu phủ, nhưng Kiều Vũ Đình không hề vì vậy mà qua lại với Thất hoàng tử.
Cây đao Kiều Vũ Đình này hiện tại bệ hạ dùng rất thuận tay.
Thanh danh là gì? So với thanh danh, thứ Giang Ngọc Nguyên muốn còn nhiều hơn một chút.
Suy nghĩ sâu xa, Giang gia tay nắm trọng binh Tây Nam, nói không chừng Hoàng Thượng định cột Giang gia và Chiêu Vương vào nhau, hiện tại nếu bọn họ đưa Giang Uy vào vương phủ, cho dù bệ hạ tiếp tục sủng ái Giang gia, nhưng, ai biết được đến lúc xử lý xong Chiêu Vương, bệ hạ có thuận tay xử lý Giang gia không?
Được cá quên nơm (1).
(1) Ý chỉ những người qua cầu rút ván.
Tuy có công chúa, Hoàng Thượng cũng sẽ vì bà ấy mà sẽ nhường nhịn vài phần, nhưng bọn họ nói tới cùng không hề có sự lựa chọn, chỉ biết tuân lệnh hành sự.
Hiện tại xuất hiện một Kiều Vũ Đình, Giang Ngọc Nguyên cảm thấy Kiều gia tốt hơn một chút.
Hắn khẽ cười: “Hơn nữa, Giang gia chúng ta vốn là nhà võ tướng, chú ý nhiều như vậy làm gì? Những thứ hư vô mờ mịt như thanh danh trước nay là chuyện của những kẻ đọc sách.” Anh hùng chớ hỏi xuất xứ, Kiều Vũ Đình này là kẻ làm đại sự!
Giang phu nhân suy tư, ánh mắt ngưng trọng nhìn Giang Ngọc Nguyên: “Chúng ta gả Giang Uy vào Kiều gia, đó không phải là trái ý Hoàng Thượng và nương nương sao?”
Hoàng Thượng và Phương Hoàng Hậu còn không phẫn nộ?
“Hầu gia sẽ có cách, chúng ta chỉ cần chờ tin lành là được.” Đây là lời Kiều Vũ Đình nói với hắn.
“Nếu là thế thì tốt.” Giang phu nhân gật đầu, sau đó thở dài, “Kiều gia này... Con cũng biết tính tình muội muội mình, hi vọng nó không nháo ra chuyện gì thì tốt.”
Miệng lưỡi đều vì Giang Uy mà suy nghĩ, nhưng Giang Ngọc Nguyên biết nói đến cùng bà ta vẫn không muốn kết thân với Kiều gia, vì thế cười đáp: “Trước mắt việc này vẫn là cách hay, hơn nữa hầu gia dáng vẻ đường đường, văn võ song toàn, đây cũng là phúc khí của muội muội. Con nghe hầu gia nói, muội muội và hắn còn ở tửu lâu dùng cơm, xem ra ấn tượng của muội muội về hắn cũng không tồi.” Kiều Vũ Đình còn nói hắn với Giang Uy nhất kiến chung tình.
Giang Ngọc Nguyên nhíu mày, lúc ấy thật muốn trực tiếp hất chén rượu vào mặt Kiều Vũ Đình.
Nhất kiến chung tình?
Giang Uy chẳng qua là một thứ nữ!
Kinh thành này dạng cô nương nào mà không có? Kiều Vũ Đình hắn chưa từng thấy nữ nhân? Hắn chẳng qua cũng nhìn trúng bối cảnh Giang gia mà thôi!
Thứ không có quy củ! Còn cùng nam nhân ăn cơm ở tửu lâu, trai đơn gái chiếc! Giang phu nhân vừa nghe liền nổi giận, mắng: “Đúng là không có quy củ!”
“Nếu mẫu thân không có ý kiến, nhi tử liền đi hỏi ý của Uy Nhi.”
Nàng còn có ý kiến gì? Lời nhi tử nói bà đương nhiên nghe hiểu! Giang phu nhân nghẹn muốn chết, không muốn gặp nàng: “Ừ, con đi hỏi ý của nó, ngày mai ta qua công chúa phủ một chuyến.”
“Nên nói với công chúa một tiếng.” Giang Ngọc Nguyên gật đầu, sau đó cười đứng dậy, cáo từ qua chỗ Giang Uy.
“Đại ca.” Thấy Giang Ngọc Nguyên tới, Giang Uy vội đứng dậy, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu, “Đại ca, Uy Nhi biết lỗi rồi, Uy Nhi không nên chạy loạn.”
Tuy rằng không cùng mẫu thân, nhưng tình cảm giữa nàng và huynh đệ bọn họ không tồi, có điều lần này thật sự là nàng sai, vì vậy nên thành thật nhận lỗi.
“Được rồi, biết sai thì tốt, lần sau không được như vậy nữa, muội có biết mẫu thân lo lắng thế nào không?” Giang Ngọc Nguyên nghiêm túc nói.
Giang Uy khẽ cuồi, kéo Giang Ngọc Nguyên ngồi xuống, tự tay rót trà cho hắn: “Lần sau Uy Nhi sẽ không thế nữa.”
“Ngồi đi.” Giang Ngọc Nguyên nhận trà, liếc mắt nhìn nha đầu bà tử trong phòng.
Đám người lập tức hành lễ lui xuống.
Thấy Giang Ngọc Nguyên nghiêm túc, Giang Uy không khỏi thấp thỏm: “Đại ca?” Chẳng lẽ còn muốn gả nàng vào vương phủ? Nghĩ tới, hốc mắt nhịn không được mà đỏ lên, “Đại ca, muội không muốn gả vào vương phủ.”
“Được rồi, muội đừng khóc.” Giang Ngọc Nguyên nhíu mày nhìn nàng, hỏi, “Uy Nhi cảm thấy Tây Ninh Hầu thế nào?”
Tây Ninh Hầu? Giang Uy ngây ra, kinh ngạc hỏi, “Đại ca, ý của huynh là...” Không đưa nàng qua vương phủ, muốn gả nàng cho Kiều Vũ Đình?”
“Ừ, hôm nay muội có tiếp xúc da thịt với Tây Ninh Hầu, đây là chuyện mọi người rõ như ban ngày, Đại ca tới muốn hỏi ý của muội.”
Nghĩ tới bộ dáng ôn hòa săn sóc của Kiều Vũ Đình, Giang Uy đỏ mặt rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Đây là nguyện ý! Giang Ngọc Nguyên khẽ cười.
Chỉ hi vọng Kiều Vũ Đình bên kia cũng có thể thuận lợi.
“Muội phải biết nghe lời, đừng chọc mẫu thân tức giận.” Ngồi một chút, Giang Ngọc Nguyên đứng dậy.
“Vâng.” Giang Uy gật đầu, tiễn Giang Ngọc Nguyên tới cửa, theo bản năng cầu tình cho Dương thị, “Đại ca, chuyện hôm nay là lỗi của muội, không liên quan tới Đại tẩu, huynh đừng trách tẩu ấy.”
“Được rồi, về phòng đi.” Giang Ngọc Nguyên chỉ để lại một câu rồi rời đi.
..........................
Gió đêm phất qua, Tây Ninh Hầu phủ, Kiều Vũ Đình cũng nói chuyện này với Kiều lão phu nhân.
Kiều lão phu nhân không tán thành: “Nha đầu Giang gia? Ta nghe nói Giang gia chỉ có một thứ nữ.” Chuyện năm đó đối với Kiều lão phu nhân đả kích rất lớn, mấy năm nay thân thể không tốt luôn phải tĩnh dưỡng trong phủ, công việc vặt đều giao cho Kiều Nhân xử lý.
“Vâng.” Kiều Vũ Đình gật đầu, nhẹ giọng, “Tuy là thứ nữ nhưng từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh Giang phu nhân, con thấy nàng cũng là người đoan trang hào phóng.”
“Tôn nhi đáng thương của ta.” Kiều lão phu nhân nắm tay Kiều Vũ Đình, lão lệ tung hoành.
Tôn tử đã hơn hai mươi, người cùng tuổi đều đã có nhi nữ đầy đàn, nhưng hôn sự của hắn tới nay vẫn chưa được quyết định.
Nghĩ tới nhi tử kia, bà hận không thể kéo ông ta từ dưới đất lên bóp chết.
Hại tôn tử tôn nữ thành như vậy!
Hôn sự của Kiều Vũ Đình không có tin tức.
Kiều Nguyệt đã xuất giá, có điều là gả cho quỷ háo sắc Tuyên Bình Hầu.
Kiều Nhân hiện tại đã qua mười sáu, hôn sự vẫn chưa quyết định.
Tôn tử Kiều Vũ Thần thảm nhất, có phụ mẫu táng tận lương tâm như vậy, cũng may có Chiêu Vương Phi quan tâm, được tướng gia Đông Lăng nhận làm đồ đệ.
Tuy rất nhớ Kiều Vũ Thần, nhưng Kiều lão phu nhân hi vọng cả đời này nó đừng về Đại Chu, nếu có thể cưới vợ sinh con bên Đông Lăng, có tướng gia quan tâm, nó nhất định sẽ bình an khang thuận cả đời.
“Tổ mẫu, tôn nhi rất tốt.” Kiều Vũ Đình cười đáp, “Giang cô nương tính tình rộng rãi, tổ mẫu nhất định sẽ thích nàng.”
“Được, chỉ cần cháu thích, tổ mẫu sẽ thích.” Kiều lão phu nhân gật đầu, “Ta sẽ an bài thỏa đáng tất cả.”
Việc kết thân này đương nhiên không thể để Kiều Nhân, một cô nương chưa gả chồng ra mặt.
Kiều Vũ Đình cảm kích nói: “Vậy làm phiền tổ mẫu, con sẽ nhờ cữu mẫu tới hỗ trợ.”
“Ừ.” Kiều lão phu nhân gật đầu, “Chờ cháu thành thân, việc trong phủ do tức phụ lo liệu, cũng nên tìm một mối hôn sự tốt cho Tam muội muội của cháu rồi.”
“Tổ mẫu yên tâm, tôn nhi vẫn luôn chú ý giúp Tam muội muội.”
..........................
Sáng sớm hôm sau, Giang phu nhân dẫn theo nha đầu qua công chúa phủ, Kính Huệ công chúa nghe bà ta nói một lần, chỉ khẽ cười: “Tây Ninh Hầu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là người khá tốt.”
Bà vốn lo lắng Giang gia vẫn quyết gả Giang Uy vào vương phủ, hiện tại như thế coi như cũng tốt, chỉ là Kiều gia này...
Tuy bà chướng mắt Kiều Vũ Đình, có điều đây là quyết định của Giang gia, bà cũng không thể nói gì.
Giang phu nhân nhìn thái độ của Kính Huệ công chúa, trong lòng lại cảm thấy hôn sự với Kiều gia rất không tốt, nhưng đã tới nước này, bà chỉ có thể cười hùa theo: “Cũng là người mệnh khổ.”
...................
Bãi triều, nghe Kiều Vũ Đình nói muốn cưới Giang Uy, Chính Đức Đế sắc mặt âm trầm nhìn hắn đang quỳ dưới đất, hỏi: “Ngươi muốn cưới cô nương Giang gia?”
“Là vi thần lỗ mãng thiếu chút để ngựa đụng trúng Giang cô nương, dưới tình thế cấp bách đã có tiếp xúc da thịt.” Kiều Vũ Đình đáp.
Chính Đức Đế cười lạnh: “Nhưng trẫm lại nghe nói Giang gia sớm đã có an bài cho Giang Uy.”
“Bệ hạ minh giám! Uy vọng của Giang gia ở Tây Bắc không thể khinh thường, nếu có Giang tướng quân ủng hộ, như vậy...” Kiều Vũ Đình chỉ nói tới đây.
Chính Đức Đế trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Đứng lên đi.” Trong lòng ông ta, Giang gia trung thành có thể tin tưởng, nhưng lòng người khó dò, trên đời này thứ khó cân nhắc và dễ thay đổi nhất chính là lòng người.
Nếu Giang gia có dị tâm, có binh quyền ở Tây Bắc, lại có thực lực và tiền tài của Yến Dung Hoa, muốn trừ bỏ Chu Hành càng khó!
“Tạ Hoàng Thượng.” Kiều Vũ Đình tạ ân đứng lên.
Chính Đức Đế tươi cười nhìn Kiều Vũ Đình: “Ái khanh tuổi cũng không còn nhỏ, nếu đã như thế, vậy sớm quyết định hôn sự này đi, sau khi định được ngày nhớ nói với trẫm một tiếng, trẫm sẽ ban thưởng.”
“Tạ chủ long ân.”