Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 191: Chương 191: Chứng thực




Không có, không có gì khác thường.

Đúng vậy, mấy năm nay, đám người Vương ma ma đều vô cùng cẩn thận.

Chương Hoàng Hậu nhấp môi.

Kết quả như vậy chỉ có hai khả năng.

Một, là nguyên nhân từ bà, không có cách nào thụ thai.

Hai, có kẻ xuống tay với bà, thậm chí thủ đoạn của kẻ đó tới thái y cũng không thể phát hiện.

Bao nhiêu năm rồi, bà đều cho rằng nguyên nhân là từ thân thể của mình.

Nhưng hiện tại bà lại không nghĩ như thế.

Trong lòng như có hạt giống đang nẩy mầm.

Là ai, ai có thủ đoạn cao siêu như vậy?

Là ai trong hậu cung?

Trinh Phi? Huệ Phi? Đoan Phi? Hay là Lệ Phi, hoặc một kẻ nào khác? Có lẽ kỳ thật là... Trái tim Chương Hoàng Hậu đông cứng, không dám nghĩ tiếp.

Vạn nhất không phải thì sao?

Rốt cuộc, Chương Hoàng Hậu chẳng qua chỉ là trung cung dưới gối không có nhi tử, ngoại trừ nhà mẹ đẻ thì bà chẳng còn chỗ dựa nào.

Hoàng Thượng tôn kính, từ sớm bà đã rõ ràng, có điều đó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, không đáng tin cậy, bà chỉ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ.

Cho nên, có vài chuyện trong lòng bà rõ ràng.

Nhất thời, Chương Hoàng Hậu không lên tiếng.

Ba người Vương ma ma, Ngọc Cầm và Sáo Ngọc cũng im lặng.

Trong lòng bọn họ đều có muôn vàn suy nghĩ.

“Truyền thái y tới đây, cứ nói bổn cung không thoải mái...” Trầm mặc nửa ngày, Chương Hoàng Hậu mở miệng phân phó một câu, nhíu mày nói, “Tìm một thái y lạ mặt hoặc mời vào Thái Y Viện.”

Đại phu có thể vào Thái Y Viện y thuật đều không tồi.

Đương nhiên, ai mà không muốn leo lên cao?

Cho dù là thái y trong Thái Y Viện, ai mà không muốn bắt mạch cho quý nhân? Cái gì là y đức? Vào Thái Y Viện, cái gọi là y đức đều chỉ có thể vứt lại.

So với mạng, y đức có tính là gì?

Việc xấu trong cung ít nhiều đều phải phối hợp với thái y.

Tần thái y phụ trách cho mình y thuật vi diệu, những năm gần đây cũng tận tâm tận lực giúp bà tĩnh dưỡng thân thể, bà không phải không tin tưởng hắn, chỉ là hắn đồng thời cũng là thần tử của Hoàng Thượng.

Trước kia không nghĩ nhiều, hiện tại trong lòng bà lại có chút nghi hoặc, nếu không làm rõ ràng, thời thời khắc khắc bà sẽ không thoải mái.

“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Ngọc Cầm nhận lệnh, uốn gối tự mình tới Thái Y Viện.

Chiều hôm dần xuống, Vương ma ma gọi cung nữ vào, lại phân phó người truyền thiện.

Chương Hoàng Hậu không ăn uống được gì, động được mấy đũa liền ngừng, đúng lúc Ngọc Cầm đã mời thái y tới.

Người tới là thái y họ Ngô.

Ngô thái y ước chừng ba mươi tuổi, mặt rộng hình chữ điền, diện mạo đoan chính. Hắn ta theo Ngọc Cầm vào điện các, cúi đầu, hành lễ: “Vi thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Bình thân.” Chương Hoàng Hậu nhẹ giọng.

“Tạ nương nương.” Ngô thái y cảm tạ rồi đứng dậy.

Chờ Vương ma ma lấy khăn lụa đặt lên cổ tay Chương Hoàng Hậu, Ngô thái y mới duỗi tay, ngưng thần cẩn thận bắt mạch.

Bắt mạch xong, hắn trầm tư một hồi, nói: “Nương nương, tay trái.”

Chương Hoàng Hậu gật đầu, đổi tay.

Lúc này, Ngô thái y dùng thời gian lâu hơn để bắt mạch, kiểm tra xong liền cúi đầu cung kính nói: “Nương nương chỉ nóng trong người, không có gì đặc biệt.” Dứt lời, hắn liền kêu Ngọc Cầm mang phương thuốc Tần thái y kê tới xem, sau đó gật đầu nói không có việc gì, bảo cứ dựa theo phương thuốc này uống là được.

Chương Hoàng Hậu lẳng lặng quan sát hắn, xua tay cho hắn lui xuống.

Ra khỏi cung điện của Chương Hoàng Hậu, Ngô thái y duỗi tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Ngọc tỷ tỷ tới Thái Y Viện nói Hoàng Hậu có chút không thoải mái, vì không tìm được Tần thái y nên trực tiếp gọi hắn tới.

Một tiểu thái y vừa tới Thái Y Viện như vậy gặp được cơ hội này, trong lòng không khỏi nhảy nhót, hắn tưởng đây là dịp để bản thân thể hiện tài năng,g nếu có thể được Hoàng Hậu nương nương coi trọng, tương lai hắn sẽ sớm có ngày nổi bật.

Thái Y Viện nhiều người làm việc lâu năm, trong cung lại đều là chủ tử quý nhân, kẻ vừa vào Thái Y Viện như hắn cũng chỉ có thể làm một trợ thủ, muốn xuất đầu thật sự quá khó.

Nhưng có ai mà không muốn trở nên nổi bật?

Có cơ hội, đương nhiên phải năm chắc. Chương tướng quân trọng thương, Hoàng Hậu nương nương khẳng định ưu tư phiền muộn, chỉ là...

So với cơ hội leo lên cao, tính mạng của mình đương nhiên quan trọng hơn.

Mạch tượng của Hoàng Hậu nương nương... Hắn cũng không nói rõ có tật xấu gì, chỉ là chắc chắn có chỗ không thích hợp, bản thân có thể nhìn ra việc này, chẳng lẽ Tần thái y không bắt mạch ra sao?

Trong cung, hành sự nói chuyện đều là đi một bước nhìn mười bước.

Ngô thái y vừa đi, sắc mặt Chương Hoàng Hậu liền trầm xuống.

Vương ma ma cho Sáo Ngọc và Ngọc Cầm cùng chúng cung nữ nội thị lui xuống, sau đó nhỏ giọng khuyên: “Nương nương, phượng thể quan trọng, nếu đã không có gì, người cũng đừng để bụng, Ngô thái y không phải đã nói không sao rồi sao?”

Chương Hoàng Hậu thở dài, không nói gì.

Biểu tình rất nhỏ vừa rồi của Ngô thái y, bà đều nhìn thấy.

Nhất định là có chuyện.

Chỉ là hắn không biết hoặc không dám nói.

Vương ma ma cũng nhìn ra biểu tình của Ngô thái y, nghĩ nghĩ, lại nói: “Có lẽ là do chúng ta nghĩ nhiều, nương nương, người nghĩ xem, Chiêu Vương Phi là nữ nhi thân sinh của Vân Như Tuyết, không chừng nàng ấy đã biết sự tình năm đó, bụng dạ khó lường muốn gây bất lợi cho người thì sao?”

“Chuyện năm đó, nàng sao có thể biết?” Chương Hoàng Hậu lắc đầu, “Hơn nữa, người đã chết nhiều năm như vậy, cho dù biết Vân Như Tuyết chết không minh không bạch nhưng nàng có thể biết ai đứng sau hay sao?”

“Nương nương, có lẽ nàng không biết, nhưng còn tướng gia thì sao? Tướng gia tuy có khả năng không tra được, nhưng ông ấy khẳng định có thể đoán được vài phần, Chiêu vương phi không biết sao? Đây có lẽ là ý của tướng gia!” Vương ma ma thấp giọng phân tích, “Có lẽ bọn họ muốn châm ngòi tình cảm phu thê giữa người và bệ hạ.”

Chương Hoàng Hậu cười tự giễu: “Tình cảm phu thê?”

Giữa bọn họ có tình cảm phu thê sao?

Vương ma ma thấp giọng: “Nương nương, người không thể trúng gian kế của nàng.”

“Trong lòng bổn cung hiểu rõ.” Chương Hoàng Hậu nói, “Hai ngày nữa, bổn cung muốn tới chùa Sơn Tây dâng hương, cầu phúc cho ca ca.”

Cầu Bồ Tát phù hộ ca ca sớm ngày khang phục. Ca ca bị thương như vậy, người làm muội muội này cũng không thể giúp gì.

Bà thân ở thâm cung, mấy tiểu bối nhà mẹ đẻ đều còn trẻ, đều cần ca ca che chở, cho nên, ca ca tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

“Chùa Tây Sơn?” Vương ma ma hỏi lại.

Chương Hoàng Hậu gật đầu, dặn dò: “Không cần chuẩn bị nhiều, hành trang đơn giản là được.”

Thái y trong cung không thể dựa vào, nếu có thể nhân cơ hội ra ngoài tìm đại phu bắt mạch trước mắt là kế tốt nhất.

Yến Dung Hoa... Lời Vương ma ma nói cũng có đạo lý.

Bà đương nhiên phải có cảnh giác.

Chỉ là bản thân rốt cuộc vẫn không cam lòng.

Vương ma ma nhận lệnh: “Vâng, lão nô sẽ đi chuẩn bị.”

......................

Dung Hoa và Chu Hành đi dạo tới trời tối mới về.

Ban ngày đi dạo tuy không cố tình nhưng bọn họ mua về không ít đồ, của hai người họ, Yến Xước, Phó Cửu Lận, Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt ai ai cũng có.

Yến Xước và Phó Cửu Lận đã về, đang chờ hai người cùng dùng cơm.

Hết bữa, Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt cầm đồ Dung Hoa và Chu Hành mua cho chúng ra ngoài chơi, đám người Yến Xước cùng họ an vị ngồi trong đại sảnh uống trà.

Chu Hành hỏi: “Bên kia, sẽ là ai đi?”

Đây là vấn đề bọn họ quan tâm nhất.

Ban đầu, bọn họ muốn ra tay từ chỗ Chương Hoàng Hậu và Chương tướng quân, không ngờ bên Đông Hải lại xảy ra chuyện như vậy.

Lúc này Chương tướng quân trọng thương, hai người đắc dụng bên cạnh một chết, một trọng thương. Xem ra, ngay cả ông trời cũng đứng về phía bọn họ.

“Nhân mã của Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều muốn đi, mà người bên đại doanh không tiện động vào...” Yến Xước cười lắc đầu.

Sự tình khẩn cấp, Can Phong Đế cũng rối tới sứt đầu mẻ trán.

Đông Hải đang chờ người tới trấn giữ, hai huynh đệ Lý Lân và Lý Du có hành động, Dung Hoa và Chu Hành đều để ý.

Dung Hoa cười nhìn Yến Xước: “Phụ thân, hôm nay bọn con gặp Ninh thị, ả ta giờ đã biến thành ăn mày.”

Đối với Ninh thị, Yến Xước hận không thể trực tiếp giết chết để giải hận, hiện tại biết Ninh thị trở thành ăn mày, ông cũng không có mấy kinh hoặc hoặc cảm thấy đáng thương, chỉ chậm rãi uống ngụm trà, nói: “Ả ta đúng là co được thì dãn được?” Trở thành ăn mày sao? Cười một cái, Yến Xước lạnh giọng, “Lá gan của ả ta cũng thật lớn, thế mà dám ở lại kinh thành.”

Huệ Phi tìm kiếm bà ta khắp nơi, mà Can Phong Đế cũng ngầm đi tìm, cho dù thành ăn mày cũng nên rời khỏi kinh thành tới nơi an toàn.

Tình trạng hiện tại của Ninh thị đúng là sống không bằng chết, hơn nữa đã có Can Phong Đế và Huệ Phi, cho nên đám người Yến Xước và Dung Hoa cũng không quá để ý, liền nói sang chuyện khác.

Dung Hoa kể lại tình hình đi gặp Chương Hoàng Hậu hôm nay, hàn huyên thêm một lúc, Yến Xước và Phó Cửu Lận ra ngoại viện, Dung Hoa và Chu Hành về phòng.

Hai người vừa trở về phòng, Lâm Hạ đã quay lại, báo tin Ninh thị đang dừng chân ở miếu hoang thành Nam.

“Một mình bà ta? Nha đầu của bà ta đâu?” Dung Hoa nhíu mày, hỏi.

Lần đó bà ta dẫn theo nha đầu tâm phúc rời đi, hôm nay lại chỉ có bà ta biến thành bà khất thôi sao?

Ninh thị hành động không tiện, có nha đầu bên cạnh đương nhiên thoải mái hơn một mình tới nơi xa lạ.

Hiện tại lại không thấy nha đầu bên cạnh bà ta?

Lâm Hạ trả lời: “Hai tỷ muội kia có đi cùng nhưng chưa tới hai ngày đã chết vì bệnh.”

Chết rồi? Chỉ sợ Ninh thị vì an toàn của mình mà trừ bỏ bọn họ!

Dung Hoa quay đầu nhìn Chu Hành.

Chu Hành nắm lấy tay nàng, phất tay với Lâm Hạ: “Cho người trông chừng bà ta, đừng để bà ta rời khỏi kinh thành.”

“Vâng.” Lâm Hạ đáp, ôm quyền hành lễ lui xuống.

“Có thể giúp bà ta chạy thoát đương nhiên là nha đầu trung thành, không ngờ bà ta lại nhẫn tâm như thế.” Dung Hoa lắc đầu cảm khái một câu.

“Báo ứng.” Chu Hành thuận miệng nói, sau đó duỗi tay xoa vai nàng, nhẹ giọng hỏi, “Có mệt không?”

Đi dạo cả buổi chiều, khẳng định là rất mệt.

Dung Hoa dựa vào lòng y, thoải mái nhắm mắt: “Ừ, có một chút.” Dưỡng thần một hồi, nàng đứng dậy, “Thiếp đi tắm trước.”

Chu Hành cũng đứng lên nắm lấy tay nàng, ánh mắt trầm tĩnh như nước, nhẹ giọng: “Cùng tắm đi.”

Dung Hoa đỏ mặt, hờn dỗi nhìn y một cái nhưng không cự tuyệt, cùng y qua tịnh phòng.

...........................

Hôm sau, dùng xong bữa sáng, Dung Hoa qua chỗ Ánh cô cô.

Bình thường không có gì xảy ra, thời điểm trong phủ không có việc gì, Lâm Thắng đều ở bên chỗ Ánh cô cô nghiên cứu y thuật.

Ánh cô cô cũng dụng tâm dạy hắn.

Lâm Thắng dụng tâm học, cho nên học được không ít.

Hai người đang phối thuốc, thấy Dung Hoa tới liền dừng việc đang làm lại: “Vương phi.”

“Cô cô không cần đa lễ.” Dung Hoa duỗi tay đỡ Ánh cô cô.

“Vương phi mời qua đại sảnh nói chuyện, nơi này thật sự rất loạn.” Ánh cô cô cười nói.

“Không cần, ta tới là hỏi các người lấy hai bình thuốc chữa thương.” Dung Hoa cười lắc đầu. Thuốc của Lâm Thắng tốt, thuốc của Ánh cô cô càng tốt hơn. “Hoàng Hậu nương nương nghe nói bên người vương gia có đại phu rất lợi hại, hôm qua gọi ta tiến cung là muốn lấy hai bình thuốc cho Chương tướng quân.”

Chương Hoàng Hậu cũng không phải kẻ ngu ngốc, mục đích bà ta rõ ràng là muốn xem bản thân còn khả năng hoài hài tử hay không.

Còn về Chương tướng quân? Nàng và Chu Hành cũng không có cách, huống hồ cho dù Chương Hoàng Hậu mở lời, bọn họ cũng sẽ không đồng ý.

Trước mắt, nàng cứ đưa cho bà ta hai bình thuốc.

Chương Hoàng Hậu xin thuốc trị thương đương nhiên không phải để dùng, bà ta là muốn xem y thuật của Lâm Thắng có như lời đồn hay không.

“Chữa thương? Lập tức tìm cho người.” Ánh cô cô gật đầu, xoay người lấy bình sứ nút đỏ và nút lam trên giá đưa cho Dung Hoa, nói, “Màu đỏ thoa ngoài da, màu lam dùng để uống, sáng tối dùng một lần.”

“Đa tạ Ánh cô cô.” Dung Hoa duỗi tay nhận lấy.

“Vương phi khách khí.” Ánh cô cô cười nói.

“Vậy ta không quấy rầy nữa.”

Ánh cô cô nghe vậy liền tiễn nàng ra ngoài.

Trở về Hạ Noãn Viện, Dung Hoa sai người gọi quản gia tới, sau đó giao lọ thuốc và cách dùng viết ra giấy đưa cho hắn, kêu hắn đưa vào cung.

.....................

Thời điểm Chương Hoàng Hậu bắt mạch đã là sau giờ Ngọ.

Bà ta không dám đụng vào, đuổi cung nhân đi rồi cho truyền Tần thái y tới.

“Vi thần tham kiến nương nương.”

“Bình thân.” Chương Hoàng Hậu nâng tay, sau đó chỉ chỉ lọ thuốc trên bàn, “Ngươi xem đi.”

“Vi thần tuân chỉ.” Tần thái y nhận lệnh, đứng lên, tới cạnh bàn, cẩn thận mở lọ thuốc có nút màu lam ra.

Ngửi ngửi, lại đổ môt ít ra lòng bàn tay, nhìn nhìn, sau đó dùng móng tay dính một ít đưa vào miếng nếm, tiếp theo là với cái bình còn lại.

Cẩn thận xem xét một hồi, hắn mới ngước mắt nhìn Chương Hoàng Hậu, ánh mắt lóe lên: “Thứ thần mạo muội, xin hỏi nương nương thuốc này từ đâu mà có?”

Chương Hoàng Hậu thu hết biểu cảm của hắn, nhàn nhạt hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

Tần thái y vội lắc đầu: “Không có vấn đề, đây là thuốc chữa thương tốt nhất vi thần từng thấy, thuốc này dùng tuyết liên chi trân quý chế thành, hơn nữa lượng dùng còn vô cùng tinh diệu.”

Đây khẳng định là thuốc nương nương tìm cho tướng quân!

“Rất tốt?” Chương Hoàng Hậu muốn xác nhận, “Không có gì bất thường?”

“Hồi nương nương, không có, hai bình thuốc này là thuốc chữa thương hiếm có được.” Tần thái y trả lời.

“Nếu vết thương quá nặng liệu có dùng được không?” Chương Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, hỏi, “Còn nữa, nếu đang dùng thuốc khác, có thể sử dụng được không?”

Tần thái y đáp: “Hẳn là không, đặc biệt là thuốc uống này, vô cùng ôn hòa.” Dứt một lúc, hắn mới tiếp tục, “Chỉ là, có dùng được hay không vẫn phải để đại phu chữa trị thương tích kia xem mới biết được.”

Chương Hoàng Hậu gật đầu, phất tay.

Tần thái y vội lui xuống.

Chương Hoàng Hậu trầm tư một lát, lại cho Vương ma ma đi truyền Kim thái y.

Lời Kim thái y nói giống hệt Tần thái y.

Chờ Kim thái y đi rồi, Vương ma ma hỏi: “Nương nương, thuốc này...” Đưa tới Đông Hải cho tướng quân dùng sao?

Chương Hoàng Hậu lắc đầu: “Ngày mai xuất cung.”

Nếu Kim thái y và Tần thái y đều đã khen không dứt, đại phu kia xem ra có vài phần năng lực, chỉ là, thuốc này đương nhiên không thể cho ca ca dùng.

Ai biết bọn họ có động tay chân hay không?

....................

Hôm sau, Chương Hoàng Hậu hành trang đơn giản dẫn theo Vương ma ma, Ngọc Cầm, Sáo Ngọc và mấy thị vệ thân thủ tốt xuất cung.

Tới chùa Tây Sơn dâng hương, cho thêm chút tiền tiền, sau đó bà ta trực tiếp dẫn người trở về.

Về thành, Chương Hoàng Hậu không lập tức hồi cung, mà tới Nhân Hòa Đường.

Bà ta xuất cung, đi chùa Tây Sơn chỉ là ngụy trang.

Thái y trong cung không thể tin, mà bà cũng không cần đi tìm đại phu bên cạnh Chu Hành.

Nhân Hòa Đường tuy không phải hiệu thuốc tốt nhất Lệ Kinh, nhưng nơi này có đại phu am hiểu phụ khoa, bà tuy ở thâm cung nhưng cũng có nghe nói.

Mặt trời trên đỉnh đầu, Vương ma ma lại sớm có chuẩn bị, cho nên lúc này Nhân Hòa Đường không có khác, đeo màn che, Vương ma ma, Sáo Ngọc và Ngọc Cầm cùng Chương Hoàng Hậu vào trong.

Nói mục đích tới, tiểu nhị liền khom người dẫn Chương Hoàng Hậu vào gặp đại phu: “Phu nhân, mời bên này.”

Đại phu bắt mạch là một lão đại phu, râu tóc đều bạc màu, có điều ánh mắt vẫn sáng ngồi, rất có tinh thần.

Vươn tay, lão đại phu bắt mạch, cung mày căng thẳng, kêu Chương Hoàng Hậu vươn tay trái, sau đó lại là tay phải.

“Đại phu, phu nhân nhà ta mấy năm nay muốn sinh một đứa con cho lão gia, nghe nói ngài y thuật tinh diệu, vì vậy phu nhân nhà ta mới ngàn dặm xa xôi tới đây chính là hi vọng ngài có thể diệu thủ hồi xuân, thành toàn tâm nguyện cho phu nhân nhà ta.” Vương ma ma cười nói.

Chương Hoàng Hậu tuy đã bốn mươi nhưng bảo dưỡng tốt, lúc này lại mang màn che, nhìn qua bộ dáng chỉ tầm ba mươi.

Lão đại phu thu tay, vuốt râu trừng mắt: “Nếu đã có tâm nguyện này, phu nhân sao lại quanh năm suốt tháng dùng vật cấm kỵ?”

Trái tim Chương Hoàng Hậu trầm xuống: “Vật cấm kỵ?”

“Phu nhân thích huân hương sao?” Lão đại phu ngửi ngửi, hỏi.

Huân hương? Bà thích nhất là trầm thủy hương, trầm thủy hương này vô cùng trân quý, mỗi năm chỉ có một ít, cho nên lúc trẻ Can Phong Đế đã phân phó Nội Vụ Phủ, trầm thủy hương này trong cung chỉ có một mình bà dùng.

Thì ra là thế!

Sắc mặt ba người Vương ma ma trắng bệch.

Vương ma ma hỏi: “Ngừng dùng có phải liền có thể...”

“Trong huân hương này rốt cuộc có thứ gì, lão phu phải xem mưới biết được, chỉ là, từ mạch tượng mà xem, phu nhân...” Lão đại phu lắc đầu.

Trái tim Chương Hoàng Hậu băng giá, đứng dậy: “Đa tạ đại phu.”

“Phu nhân.” Vương ma ma trả tiền bắt mạch, sau đó vội vàng cùng Ngọc Cầm và Sáo Ngọc đuổi theo.

Ra khỏi cửa, đối diện với mặt trời tháng bảy khốc liệt, Chương Hoàng Hậu lại như ở trong hầm băng, toàn thân đề lạnh lẽo.

Bà đã như thế, vậy còn hoàng nhi của bà, hoàng nhi chết yểu của bà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.