Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 311: Chương 311: Chương 2




Chuyện A Bảo được phong Hoàng Thái Nữ gây náo loạn kinh thành một hồi cũng chậm rãi lắng xuống, Dung Hoa bắt đầu quản lý mọi việc trong hậu cung.

Các phi tần Chính Đức Đế để lại và Phương Hoàng Hậu đều vào chùa, sau khi Chu Hành đăng cơ, cung nữ nội thị hậu cung trên dưới được rửa sạch hai lần, hiện tại Dung Hoa không cần quá nhiều thời gian và sức lực đi lo liệu, vì thế đa phần dành sự quan tâm cho nữ nhi A Bảo.

Tới cuối tháng ba, ngoài cung truyền đến tin Đổng Ngọc Lan đã sinh, mẫu nữ bình an.

Dung Hoa biết tin cũng yên tâm, vội sai Túy Đồng mang lễ qua, dặn dò: “Cùng Thạch ma ma xuất cung một chuyến, thay bổn cung thăm Đổng tỷ tỷ và hài tử.”

“Vâng, nương nương.” Túy Đồng uốn gối nhận lệnh, cầm đồ rời đi tìm Thạch ma ma.

Dung Hoa cúi đầu nhìn A Bảo đang ngủ, trong lòng lại thầm lo lắng cho Đổng Ngọc Lan.

Không phải ai cũng thích nữ nhi hơn nhi tử như Chu Hành.

Thời điểm trưởng nữ Mạnh Nhã Nhiên chào đời, Mạnh Phi rất hi vọng đó là con trai, mà cái thai này Đổng Ngọc Lan lại sinh hạ thứ nữ, chỉ sợ Mạnh Phi càng thêm thất vọng!

Mong rằng nể mặt của nàng và Đổng gia, hắn có thể an phận một chút!

Dung Hoa thở dài, thấy A Bảo đã tỉnh, đang mở to hai mắt nhìn mình, nàng liền gạt bỏ suy nghĩ, dịu dàng duỗi tay ôm nó lên: “A Bảo tỉnh rồi.”

Tiểu A Bảo vừa tỉnh lại nhưng không khóc, ngoan ngoãn mở to hai mắt mà nhìn Dung Hoa.

Dung Hoa nói chuyện với nó một hồi, A Bảo mới nhẹ nhàng hừ hai tiếng. Dung Hoa thuần thục duỗi tay sờ: “Tiểu A Bảo có phải tiểu rồi không?”

Nhũ ma ma bên cạnh vội nói: “Nương nương, để nô tỳ làm, tiểu điện hạ cũng sắp tới giờ uống sữa rồi.”

“Để bổn cung.” Ngữ khí của Dung Hoa mềm nhẹ mà kiên định.

Cho dù bồi bổ thế nào nàng cũng không có sữa, không thể tự mình nuôi nấng hài tử nàng đã cảm thấy rất tiếc nuối, vì thế việc thay tã cho A Bảo, nàng đều cố gắng tự mình làm.

Ma ma sớm đã quen, vì thế không kiên trì hỗ trợ, chỉ đưa tã qua.

Dung Hoa cẩn thận thay tả cho nữ nhi, lại nói chuyện với nó một hồi mới giao nó cho ma ma ôm đi uống sữa.

Buổi chiều Túy Đồng và Thạch ma ma mới trở về, Dung Hoa hỏi: “Khí sắc Đổng tỷ tỷ có tốt không? Có gặp hài tử chưa?”

“Hồi nương nương, khí sắc Mạnh phu nhân rất tốt, nàng ấy nói chờ hài tử lớn hơn một chút sẽ dẫn nó vào cung thỉnh an nương nương.” Thạch ma ma tươi cười trả lời, “Nhị tiểu thư sáu cân tám lượng, rất khỏe mạnh.”

Dung Hoa gật đầu, cười hỏi tình hình Đổng Ngọc Lan và hài tử, cuối cùng mới hỏi: “Có thấy Mạnh Phi không?”

Túy Đồng hiểu ý của nàng, trả lời: “Có, mặt mày hớn hở vui vẻ!”

Thạch ma ma cũng đáp: “Nương nương, nô tỳ nghe đại a đầu bên Mạnh phu nhân nói Mạnh đại nhân luôn vui vẻ, không hề có chỗ không vui, hơn nữa còn có Đổng phu nhân và Đổng thiếu phu nhân bên cạnh, người không cần lo lắng.”

Đúng vậy, có Đổng gia, hơn nữa với giao tình giữa Hoàng Hậu là nàng và Đổng Ngọc Lan, Mạnh Phi sẽ không ngốc đến mức làm khổ tỷ ấy.

Nhưng nguyên nhân chính vì thế Dung Hoa mới lo lắng, bởi vì mọi việc có lợi sẽ có tệ.

Rất vui vẻ, là thật sự vui vẻ hay ngụy trang?

Dung Hoa không hỏi nữa, cười cho hai người lui xuống nghỉ ngơi, thấy sắc trời đã tối, nàng liền sai người đi xem bữa tối đã chuẩn bị thế nào.

Cung nữ vào báo, nói Chu Hành đã về.

Dung Hoa cười ôm A Bảo đứng dậy, mới đi mấy bước, Chu Hành đã tới.

Y phất tay cho cung nhân lui xuống.

Nhìn sắc mặt Dung Hoa, Chu Hành quen thuộc duỗi tay ôm lấy nữ nhi, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Rõ ràng như vậy sao? Dung Hoa sờ mặt mình, cười kể lại chuyện Đổng Ngọc Lan sinh nữ nhi với y.

Chu Hành nhìn nàng, nói: “Những chuyện khác còn dễ nói, nhưng giữa phu thê... Mong rằng Mạnh Phi là người rõ ràng, biết nặng biết nhẹ.” Nói rồi, y duỗi tay giúp Dung Hoa vén tóc mai ra sau tai.

Dung Hoa gật đầu: “Hi vọng là vậy.”

“Thế nàng đừng lo lắng nữa.” Chu Hành đổi đề tài, “Hôm nay A Bảo của chúng ta thế nào?”

Dung Hoa liền tươi cười kể chuyện của A Bảo, như hôm nay ngủ bao lâu, tỉnh bao lâu, tè dầm mấy lần.

Hai người nói chuyện một hồi, Dung Hoa mới gọi người vào dọn bữa tối.

.............................

Tắm ba ngày hôm đó, Dung Hoa vẫn sai Túy Đồng và Thạch ma ma mang đồ ban thưởng qua.

Mọi người đều biết Thạch ma ma là vú nuôi của đương kim Hoàng Hậu, Túy Đồng và Lưu Tô là đại cung nữ bên cạnh nàng, có Thạch ma ma và Túy Đồng đến, không khí càng thêm vài phần náo nhiệt.

Tháng tư, thời điểm hài tử đầy tháng, Dung Hoa vẫn ban thưởng xuống.

Chờ đến hôm A Bảo trăm ngày, Đổng Ngọc Lan dẫn theo hai nữ nhi tiến cung, có vết xe đổ lần trước, chúng phu nhân không dám dẫn theo nữ nhi trang điểm lộng lẫy hoa hòe xuất hiện trước mặt Dung Hoa.

Thấy Đổng Ngọc Lan tươi cười chân thành, sắc mặt hồng nhuận, Dung Hoa liền biết cuộc sống hiện tại của nàng ấy không tồi.

Chu Hành mới đăng cơ, hơn nữa A Bảo chỉ mấy tháng, dù thời tiết nóng Chu Hành và Dung Hoa đều không đến biệt cung, cứ thể ở lại kinh thành.

Ninh Vương Chu Ngạn Cẩn tĩnh dưỡng nửa năm cuối cùng cũng khỏe lại, có điều vẫn không thể làm nam nhân, bất chấp tất cả, hắn náo loạn gây chuyện. Chu Hành coi như không biết, đồng ý để Bạch Nhứ dẫn theo thứ nữ vào chùa, vừa vặn Phương Hoàng Hậu cũng dẫn theo cháu gái, hai quận chúa tuổi tác tương đương cũng có bạn.

Dung Hoa chọn thêm mấy ma ma đưa qua hầu hạ hai nữ hài.

Mùa hè thoáng qua, tới tháng tám, thời tiết lạnh dần, A Bảo đã biết bò, gương mặt càng lớn càng giống Chu Hành, bình thường ngoan ngoãn rất ít nơi chuyện, nhưng luôn ê ê a a dính lấy phụ thân và mẫu thân.

Qua Trung Thu mấy ngày, Đổng phu nhân đệ thẻ bài tiến cung báo một tin tốt với Dung Hoa, Từ Lưu Quang đã có thai hai tháng!

Từ Lưu Quang có hỉ, đương nhiên là chuyện vui, Dung Hoa lập tức sai Túy Đồng qua nhà kho lấy không ít thuốc bổ và lễ vật kêu Đổng phu nhân mang về.

Tới cuối thu, Đông Lăng cũng đưa tới tin tốt, Phó Cửu Lận và Phương Duyệt Nhiên cuối cùng cũng tu thành chính quả, hai người sẽ thành thân cuối năm.

Dung Hoa và Chu Hành không thể tự mình đi chúc mừng, chỉ đành chọn lễ phái người đưa qua.

Tới mùa đông, tuy ăn mặc nhiều, A Bảo vẫn có thể chậm rãi đỡ tường đi đường, qua năm mới, Tiểu A Bảo đã có thể tự đi, từng bước đều trầm ổn khiến Chu Hành vô cùng kiêu ngạo.

A Bảo hiểu chuyện ngoan ngoãn khiến Đoan Vương yêu quý không thôi, thỉnh thoảng sẽ dẫn nhi tử Chu Chi Vũ vào cung thăm tiểu đường muội, thuận tiện dạy nhi tử phải hiếu kính tiểu cô cô, sau đó trở về một lòng một dạ muốn có thêm nữ nhi.

Năm trước Đông Lăng đưa tin đến, nói hai người Yến Xước và Vân Như Tuyết qua năm sẽ khởi hành tới đây. Mười lăm tháng hai, trước đêm A Bảo tròn một tuổi, bọn họ cuối cùng cũng đến kinh thành, Chu Hành và Dung Hoa dẫn theo A Bảo tới cửa thành nghênh đón.

Vừa thấy hai người, Dung Hoa liền rơi lệ: “Phụ thân, mẫu thân.”

“Dung Nhi.” Hốc mắt Vân Như Tuyết đỏ lên, duỗi tay ôm lấy Dung Hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn A Bảo trong tay Chu Hành: “A Bảo, qua đây, để bà ngoại ôm một cái.”

A Bảo tươi cười vươn tay về phía bà.

Vân Như Tuyết nhẹ nhàng ôm lấy ngoại tôn nữ.

Yến Xước đến bên cạnh cũng xúc động.

“Phụ thân mẫu thân đi đường mệt nhọc, về cung trước rồi nói.” Chu Hành lên tiếng, Dung Hoa gật đầu.

Yến Xước và Vân Như Tuyết vì kịp tiệc mừng một tuổi ngoại tôn nữ A Bảo nên vội vàng lên đường.

Đoàn người cuồn cuộn vào cung.

Hôm sau, yến tiệc A Bảo tròn một tuổi tổ chức vô cùng long trọng.

Qua tiệc một tuổi, Yến Xước và Vân Như Tuyết nói với Chu Hành và Dung Hoa hoa sẽ ở lại Đại Chu, tạm thời không về Đông Lăng.

Dung Hoa kích động hỏi: “Thật sao phụ thân, mẫu thân?”

Yến Xước gật đầu: “Bên Đông Lăng đã có Cửu Nhi, các con không cần lo lắng.”

Vân Như Tuyết dịu dàng nắm tay Dung Hoa: “Chúng ta đã bỏ lỡ quá trình con trưởng thành, hiện tại tới A Bảo, chúng ta không muốn lại bỏ lỡ nữa.”

Vì thế họ đã sắp xếp mọi chuyện thật tốt, giao Đông Lăng cho Phó Cửu Lận rồi mới tới đây! Dung Hoa gật đầu.

“Vậy phụ thân và mẫu thân ở lại trong cung đi!” Chu Hành nói.

“Việc này không hợp quy củ.” Yến Xước lắc đầu, từ chối.

Dung Hoa nhìn Chu Hành, cuối cùng quyết định để Yến Xước và Vân Như Tuyết ở lại vương phủ trước kia, vương phủ này do phụ hoàng Chu Hành tự mình chọn cho y, cách hoàng cung không xa, hơn nữa còn vô cùng tinh xảo, bình thường cũng có người quét dọn, hiện tại có thể trực tiếp dọn vào ở.

Yến Xước và Vân Như Tuyết không từ chối, hôm sau liền dọn qua.

Vương phủ gần hoàng cung, mỗi ngày Yến Xước và Vân Như Tuyết đều vào cung thăm A Bảo, hai người yêu thương ngoại tôn nữ này đến không buông tay, đặc biệt là sau khi phát hiện A Bảo rất thông minh, Yến Xước liền dẫn nó theo bên cạnh vừa chơi đùa vừa dạy dỗ.

Ban ngày có ông ngoại Yến Xước này, ban đêm lại có phụ thân Chu Hành, hơn nữa còn có cung nữ và ma ma, Dung Hoa rất thanh nhàn.

Mùa hè, Từ Lưu Quang không đi tránh nóng, cuối tháng tám, nàng hạ sinh thứ tử Đổng Tiêu.

A Bảo vừa hai tuổi, Chu Hành liền dẫn nó cùng thượng triều.

Ngày đầu tiên, quần thần khiếp sợ, tuy là Hoàng Thái Nữ, nhưng tuổi nó nhỏ như vậy, chẳng qua là tiểu oa oa mới hai tuổi.

Nhưng điều khiến quần thần kinh ngạc chính là, Tiểu A Bảo ngồi cạnh Chu Hành, gương mặt giống hệt y, không khóc không nháo, mãi đến khi tan triều mới duỗi tay bảo Chu Hành ôm đi.

Quần thần không khỏi run rẩy, có điều đây là Hoàng Thái Nữ, họ không thể nói gì, ngay cả ngự sử cũng không nhiều lời một câu.

Dung Hoa không khỏi đau lòng, nói với Chu Hành: “Chúng ta lại sinh một đứa đi!”

Chu Hành ôm nàng: “Nàng cũng biết trước kia ta từng trúng độc, A Bảo, chúng ta đợi mấy năm mới có, vì thế chuyện hài tử, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên! A Bảo là nữ nhi của chúng ta, tương lai thiên hạ này sẽ giao cho nó, hiện tại cho nó tiếp xúc sớm một chút cũng tốt.”

A Bảo là Hoàng Thái Nữ là chuyện không thể thay đổi, nó đã hai tuổi, nàng cũng chưa lần nữa hoài thai. Dung Hoa thở dài: “Vậy chàng và phụ thân đừng khiến A Bảo quá mệt mỏi.”

Chu Hành gật đầu.

Dung Hoa thật sự hi vọng có thể sinh thêm một đứa, tương lai cũng có thể chia sẻ với A Bảo, chỉ là nguyện vọng này mãi đến năm A Bảo năm tuổi nàng vẫn không thể thực hiện, giống vậy, sau khi sinh thứ nữ Mạnh Điềm Nhiên về sau Đổng Ngọc Lan cũng không có tin vui.

Nhưng Đoan Vương và Tằng Mính thời điểm A Bảo bốn tuổi đã có thêm một nữ nhi, Đoan Vương cao hứng đến cười không ngậm được mồm.

Vừa lúc cảnh xuân, A Bảo năm tuổi cùng Chu Hành vào triều sớm, Dung Hoa đang cùng nhóm cô cô chưởng sự xử lý cung vụ, đang muốn đứng dậy, Lưu Tô cau mày đi tới, nhỏ giọng bên tai nàng: “Nương nương, không xong rồi, Mạnh phu nhân đã xảy ra chuyện.”

Đổng Ngọc Lan xảy ra chuyện? Dung Hoa đứng dậy rời khỏi điện các nghị sự, được Túy Đồng dìu mình về nội điện, hỏi: “Đổng tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì?”

Túy Đồng thấp giọng trả lời: “Đổng thiếu phu nhân phái người tới đưa tin nói Mạnh phu nhân và Mạnh đại nhân cãi nhau, hai người động đao kiếm, Mạnh phu nhân bị thương rất nặng, sợ là không ổn.”

Đổng Ngọc Lan không ổn? Là Từ Lưu Quang phái người tới đưa tin, Từ Lưu Quang rất giỏi y thuật, nàng ấy nói Đổng Ngọc Lan không ổn... Hai chân Dung Hoa mềm nhũn thiếu chút ngã xuống đất.

Túy Đồng vội đỡ lấy nàng.

Vẫn luôn lo Đổng Ngọc Lan và Mạnh Phi xảy ra chuyện, không ngờ bọn họ lại đi đến nước giơ đao động kiếm! Dung Hoa nhắm hai mắt lại, quay đầu lệnh Lưu Tô: “Đi mời Ánh cô cô, bổn cung muốn xuất cung đi gặp Đổng tỷ tỷ, kêu người báo với Hoàng Thượng.”

“Vâng.” Lưu Tô nhanh chóng rời khỏi nội điện.

Thay y phục, Ánh cô cô nhận được tin cũng dẫn theo người mang hòm thuốc tới.

Mọi người liền xuất cung.

Mạnh phủ đang lúc hoảng loạn đều không ngờ Hoàng Hậu nương nương tự mình giá lâm, Đổng Ngọc Lan bị thương, Mạnh Phi lúc này đang ở nội viện, chỉ có quản gia mang theo mọi người vội quỳ xuống nghênh đón.

Dung Hoa không để ý tới họ, trực tiếp đi về phía nội viện.

Nhận được tin, Từ Lưu Quang ra tiếp đón, Dung Hoa liếc mắt nhìn Mạnh Phi sắc mặt trắng bệch quỳ dưới đất, duỗi tay đỡ Từ Lưu Quang, vừa kéo nàng đi vừa hỏi: “Từ tỷ tỷ, Đổng tỷ tỷ thế nào?”

Từ Lưu Quang nghẹn ngào: “Người vào gặp muội ấy lần cuối đi.”

Bước chân của Dung Hoa vừa qua ngạch cửa liền cứng đờ, mùi máu tươi nồng nặc ập tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.