Nụ hoa đã bắt đầu nảy mầm trên cành mai, cảnh tượng hồng mai trong tuyết trắng quả thật động lòng người.
Dung Hoa dừng bước, nhìn Ngọc di nương.
Hôm nay Ngọc di nương một thân y phục màu hồng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng màu lam, làn da hồng nhuận, gương mặt vì mang hài tử mà tròn trịa hơn, bụng hiện tại cũng đã nhô ra một phần.
Ngọc di nương được Tố Lan và Lan di nương dìu đi dạo, chưa từng nhìn thấy chủ tớ ba người Dung Hoa.
“Ngũ tiểu thư.” Tố Lan khẽ gọi.
“Ngũ tiểu thư.” Ngọc di nương quay đầu, tươi cười trên mặt càng sâu.
“Ngũ tiểu thư.” Lan di nương cũng gọi nàng một tiếng.
Dung Hoa mỉm cười nhìn ba người bọn họ.
Có thứ gì đó lóe lên trong đầu. Là Kỷ thị nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng không chờ được nữa sao?
Hay là...
Dung Hoa nhìn Lan di nương, đây có phải là một người khác hay không? Hay là bản thân quá đa tâm?
“Sao di nương lại có hứng ra ngoài vậy? Tuy đi dạo tốt rát tốt, nhưng thân mình người hiện tại nặng nề, cũng nên cẩn thận một chút.” Dung Hoa mỉm cười nhìn Ngọc di nương.
Trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, mấy tháng qua, Ngọc di nương rất ít ra cửa, mà bản thân nàng cũng không tiếp xúc với nàng ta. Hiện tại thời tiết đang lạnh, nàng tại sao lại đụng phải Ngọc di nương trên đường về Hải Đường uyển chứ?
Ngọc di nương cũng cười, hòa ái đáp: “Đa tạ Ngũ tiểu thư quan tâm, tiện thiếp cũng là thấy thời tiết tốt hơn nên ra ngoài đi dạo. Lâu rồi không gặp tiểu thư, tiểu thư vẫn tốt chứ?”
“Đa tạ di nương quan tâm, ta vẫn ổn.” Dung Hoa cười trả lời, ánh mắt lại nhìn Tố Lan bên cạnh, tiếp tục, “Hôm nay trời lạnh, sao di nương không mang thêm vài người cùng ra ngoài?
Ngọc di nương không phải kẻ ngốc, mấy tháng qua chưa từng buông bỏ phòng bị, mà Tố Lan và Tố Ngọc đều là tâm phúc của nàng ta, được nàng ta vô cùng tín nhiệm, cho nên nàng nhíu mày lập tức nhìn Lan di nương.
Là nàng ta... Hai ngày nay cố ý vô tình nhắc tới hoa mai nở rộ trong vườn, cho nên bản thân mới nổi tâm tư ra đây! Ngọc di nương kìm nén tức giận, vẫn tươi cười nhìn Diệp Dung Hoa: “Mấy ngày nay không ra khỏi phòng, hôm trước lại nghe nói hoa mai sắp nở nên tiện thiếp mới tới đây xem, thuận tiện đi dạo giải sầu một chút. Tiện thiếp ra ngoài cũng lâu rồi, có chút mệt mỏi, không quấy rầy Ngũ tiểu thư nữa, xin cáo từ trước.”
“Di nương cẩn thận.” Dung Hoa gật đầu.
Quả nhiên là người thông minh, chỉ nghe một câu liền hiểu.
“Khó lắm mới ra đây một chuyến, nếu di nương đã tới đây, chỉ bằng hái mấy cành mai về cắm trong phòng đi!” Tố Lan đề nghị.
Lan di nương lập tức gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, hái một ít về đặt trong phòng, vừa đẹp lại tao nhã, ở đây đã có ta và Ngũ tiểu thư, ngươi đi đi.”
Dung Hoa nhìn bà ta, khẽ cười.
Vừa rồi là hoài nghi, hiện tại là khẳng định! Ngọc di nương lập tức từ chối: “Ta mệt rồi, hoa mai này hái khi nào cũng được, sao nhất thiết phải là hiện tại? Về phòng trước rồi kêu tiểu nha đầu quay lại hái đi.”
Tô Lan vội cúi đầu: “Vâng, là nô tỳ nhiều lời, nô tỳ đỡ di nương về phòng ngay.” Nói xong, nàng ta liền cẩn thận đỡ Ngọc di nương.
“Vậy thì về đi.” Lan di nương cũng vội đỡ tay còn lại của Ngọc di nương.
Hai người cẩn thận dìu nàng về Lại Ngọc các, nhưng sự cố lại xảy ra ngay lúc đi qua ngang qua Dung Hoa, Ngọc di nương trượt chân, ngã khuỵu xuống đất.
“Di nương.” Tố Lan lập tức duỗi tay đỡ nàng, nhưng sức lực không đủ, cuối cùng cùng nàng ngã nhào xuống đất.
Sự tình phát sinh quá nhanh!
Lan di nương vội che miệng hét lên một tiếng.
Dung Hoa đang đi về phía trước, nghe động tĩnh liền quay đầu, nhanh chóng phân phó Túy Đồng: “Mau gọi người tới, lập tức mời đại phu tới Lại Ngọc các.” Nói xong, nàng đi tới, “Ngọc di nương, người thế nào rồi?”
Ngọc di nương dựa vào Tố Lan, sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, nói: “Ngũ tiểu thư, cứu hài tử, cứu hài tử của ta.”
Dung Hoa đưa mắt nhìn phần váy bị nhiễm máu tươi bên dưới, bình tĩnh đáp: “Trước mắt đừng cử động, lập tức sẽ có người tới thôi.”
“Di nương, di nương, đều do nô tỳ đáng chết, không đỡ được người.” Cả người Tố Lan ở dưới bị coi như tấm đệm, đau đớn tới sắc mặt thay đổi nhưng không dám rên rỉ, chỉ khóc lóc cầu xin Dung Hoa, “Ngũ tiểu thư, người cứu di nương đi.”
“Đều do ta không tốt, Ngọc tỷ tỷ, đều do ta không tốt.” Lan di nương hoàn hồn, nước mắt rơi xuống như mưa, vội vàng cúi người muốn đỡ Ngọc di nương.
“Không được nhúc nhích.” Dung Hoa lạnh giọng quát.
Nếu cử động, tình hình có thể càng nghiêm trọng hơn.
Máu tươi bên dưới đã thấm đỏ nền tuyết, vô cùng chói mắt.
Động tác của Túy Đồng vô cùng mau lẹ, rất nhanh đã kêu mấy bà tử tới. Dung Hoa thở phào một hơi, vội gọi: “Tới đây.”
Mấy bà tử vừa thấy Ngọc di nương liền sợ run người, nhưng dù sao cũng đã có kinh nghiệm nên cẩn thận nâng Ngọc di nương đặt lên cán, lót hai chân cho nàng.
“Di nương, di nương...” Tố Lan khóc lóc.
Ngọc di nương đau tới chết đi sống lại, hoàn toàn không có sức lực chú ý nàng ta.
Dung Hoa lạnh lùng nhìn Lan di nương, sau đó phân phó mấy bà tử: “Đưa di nương về cẩn thận.”
Mấy bà tử gật đầu rồi nâng Ngọc di nương về Lại Ngọc các, Lan di nương và Tố Lan cũng nhanh chóng đi theo.
Dung Hoa lại sai người xử lý vết máu dưới đất, sau đó cùng Túy Đồng và Lưu Tô trở về Hải Đường uyển.
Tin tức rất nhanh đã lan đi, Diệp lão phu nhân lo lắng hỏi: “Sao lại thế này? Đang êm đẹp sao lại té ngã? Đại phu đâu? Mời đại phu chưa?” Tuy là hài tử trong bụng di nương nhưng đó rốt cuộc vẫn là cốt nhục của Diệp gia.
Lý ma ma vội khuyên: “Lão phu nhân, người đừng sốt ruột, đại phu nói cái thai của Ngọc di nương đã ổn định. Lúc này trời lạnh, lão phu nhân cứ an tâm ở trong phòng đi, lão nô lập tức qua đó xem thử.”
“Ừ.” Diệp lão phu nhân gật đầu, “Bà mau đi đi, cần thuốc gì cứ tới kho lấy.”
......................
Rất nhanh, Lý ma ma đã mang nước mắt nước mũi chạy về, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Kỷ thị đi theo lên tiếng: “Mẫu thân, là con dâu không chăm sóc muội muội tốt.”
Diệp lão phu nhân ngây người, đưa mắt nhìn Lý ma ma.
Lý ma ma chua xót đáp: “Hài tử không giữ được, là một nam hài.”
Sắc mặt Diệp lão phu nhân trắng bệch, ngã ngồi xuống ghế: “Cái gì?”