Ánh trăng cùng ánh đèn dừng trên gương mặt của nam tử, khiến dung nhan của y có chút mơ hồ, hai mắt buông xuống, động tác trên tay ưu nhã đến mức khiến người nhìn hít thở không thông.
Theo động tác của y, hơi nước mang theo hương trà dần lan tỏa.
Động tác dừng lại, y mới quay đầu, nhàn nhạt nhìn Diệp Dung Hoa.
Tuy nàng đã gặp biết bao soái ca mỹ nữ ở thời hiện đại, nhưng lúc này không khỏi thầm bật lên câu cảm thán.
Nam tử này, ông trời quả nhiên ưu ái y.
Làn da trắng như tuyết, hàng mi mềm mại như nước, mắt phượng đen nhánh cất giấu một chút ánh sáng như sao trên trời đêm, sống mũi cao, đôi môi mỏng...
Ánh trăng cùng ánh đèn cùng hòa hợp ngay gương mặt y, dung nhan kia càng thêm ma mị, như chi lan ngọc thụ, hoa nhường nguyệt thẹn.
Chỉ là, biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt hờ hững như mọi vật trên thế gian đều không thể khiến y để ý.
Ẩn sâu trong đó là sự thờ ơ cùng chút sát ý, Diệp Dung Hoa phải nhíu mày mới phát hiện được.
Đúng, là sát khí của kẻ sẵn sàng đạp lên máu tươi.
Diệp Dung Hoa bình tĩnh nhìn y, nhẹ giọng gằn từng chữ một: “Ta không phải thích khách.”
Hiện tại, trên con thuyền này, y là chủ nhân.
Có thể sống lại một lần, nàng, không muốn chết.
Nước từ mái tóc cùng xiêm y ướt át nhỏ giọng, nước cứ thế tạo một mảng tròn dưới chân của nàng.
Bộ dáng chật vật cũng không ảnh hưởng tới vẻ mỹ lệ của nữ tử.
Mười bốn tuổi, gương mặt chỉ bằng bàn tay, da như sứ trắng, hàng mi xa xa, đôi môi như cánh hoa, cằm nhỏ mà thanh tú, không thể nghi ngờ, nàng chính là một mỹ nhân.
Đặc biệt là cặp mắt, rực rỡ lấp lánh đến kinh người.
Nhưng, một tiểu cô nương chỉ hơn mười tuổi ban đêm ở dưới sông làm gì?
Bị bắt, tại sao còn bình tĩnh như vậy?
Không có vấn đề?
Không phải thích khách?
Dùng mỹ nhân kế sao? Dung mạo thật tuyệt sắc.
Nhưng vỡ kịch này...
Cũng thật khác người.
Nam tử bình tĩnh duỗi tay: “Có muốn uống một ly không?”
Y là muốn phẩm trà, hàn huyên sao? Tuy nàng đã ở trên thuyền của y, nhưng...
Diệp Dung Hoa cúi đầu nhìn y phục ướt đẫm của mình: “Ta không sao cả, chỉ sợ công tỷ để ý.”
Ý của nàng là không muốn mặc đồ ướt át thế này nói chuyện với y.
“Túy Đồng.”
Nam tử vừa lên tiếng gọi, một nữ tử mặc áo màu xanh từ trong tối bước ra, khụy gối: “Vâng, chủ tử.”
Túy Đồng tới trước mặt Diệp Dung Hoa, cung kính: “Tiểu thư, thỉnh đi cùng nô tỳ.”
Diệp Dung Hoa gật đầu, sau đó cùng nàng ta vào trong, thay y phục khố ráo.
“Đây là xiêm y của nô tỳ, tiểu thư xin đừng ghét bỏ, chờ tới hừng đông thuyền vào bến, nô tỳ sẽ đi mua bộ mới cho người.” Túy Đồng dẫn nàng trở về, nói.
Diệp Dung Hoa mỉm cười, lắc đầu: “Phiền các ngươi rồi.”
Hiện tại có y phục khô ráo để thay đã là không tồi, nàng sao còn kén cá chọn canh chứ?
Lên boong tàu, Diệp Dung Hoa thong dong ngồi đối diện nam tử, bưng ly trà, cúi đầu uống một ngụm, ngước mắt: “Trà xuân năm nay sao?”
Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
“Ừ.” Nam tử không nói nhiều, coi như đã trả lời nàng.
Diệp Dung Hoa lại uống thêm một ngụm, sau đó mới ngẩng đầu giải thích: “Ta thật sự không phải thích khách, ta tên Diệp Dung Hoa, là nữ nhi của nhị phòng Diệp gia.” Diệp Dung Hoa đưa mắt nhìn ánh trăng trên mặt sông, nàng dừng một lát, mới tiếp tục, “Hiện tại ở đây, ta cũng vì có nguyên nhân bất đắc dĩ.”
Bị người thân cùng vị hôn phu bán đứng, nàng dù muốn nói cũng nói không nên lời, hơn nữa, không thân không thích, nàng cũng không cần kể nhiều với y.
Nếu y muốn biết, chỉ cần điều tra, sẽ rõ.
Cho nên, nàng chỉ cần nói thân phận của mình là được.
Nam tử nhíu mày, lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng: “Nhị phòng Diệp gia? Nữ nhi của Trạng nguyên Diệp Thế Hiên?”
“Đúng vậy.” Diệp Dung Hoa gật đầu.
Ánh mắt nam tử nhìn nàng mang theo một chút hoài nghi: “Cô nương Diệp gia nửa đêm ở dưới sông, hơn nữa còn lẻ loi một mình?”
Tuy Diệp Thế Hiên đã qua đời, nhưng nữ nhi của ông ta nửa đêm ở dưới sông, bơi lội sao? Chẳng lẽ không chơi được ở hồ sen hoa viên Diệp gia ư?
Tuy hiện tại là giữa hè, nhưng việc này thật không thể tưởng tượng.
Diệp Dung Hoa khẽ cười: “Những lời ta nói đều là thật, nếu công tử không tin, có thể phái người điều tra, xem lời ta nói là thật hay giả. Dù sao ta cũng đã ở trên thuyền, nếu có nửa lời giả dối, tới lúc đó muốn xử lý thế nào không phải chỉ cần một câu của công tử thôi sao?
Ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, không chút hoảng loạn.
Chẳng lẽ nhiều năm không về, phong tục hiện tại ở kinh thành đã thay đổi rồi sao? Nam tử híp mắt, trong lòng vẫn không thể tưởng tượng được.
Diệp Dung Hoa khẽ cười, nàng nhìn người đối diện, không hề lên tiếng cường điệu lời nói của mình.
Từ hơi thở của nam tử kia, nàng có thể cảm nhận y là người ẩn cư đã lâu.
Nàng không cần nhiều lời, nếu không tin, y chắc chắn sẽ phái người điều tra, nếu nói nhiều, ngược lại sẽ giống giấu đầu lòi đuôi.
Hơn nữa, ở trước mặt người như vậy, tuyệt đối không được nói dỗi.
Ngón tay thon dài vuốt ve ly trà, nam tử lên tiếng: “Hình như cô nương không hề sợ hãi.”
Diệp Dung Hoa nhẹ giọng: “Vàng thật thì không sợ lửa.”
Thật sự là cô nương Diệp gia sao? Nam tử gác ly trà xuống, vừa định nói chuyện thì nghe tiếng ồn ào từ nơi khác truyền tới.
Diệp Dung Hoa quay đầu, trong lòng không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ bọn người Bạch Lẫm đã đuổi tới sao?
Ánh mắt nam tử đối diện cũng trầm xuống, y ngẩng đầu nhìn người đứng cách đó không xa: “Lâm Hạ.”
Lâm Hạ gật đầu, nhanh chóng rời đi tra hỏi nguyên do.
Rất nhanh, Lâm Hạ đã trở về, hồi bẩm: “Là người của Bạch gia, nói đại thiếu nãi nãi nhà họ rơi xuống nước, tới hỏi chúng ta có cứu được người không?”
Quả nhiên, sợ thứ gì thì thứ đó tới!
Ánh mắt Diệp Dung Hoa lập tức trở nên sắc bén, cái gì là đại thiếu nãi nãi hả? Cả nhà hắn ai cũng được gọi là thiếu nãi nãi, Bạch Lẫm là người đã có gia thất, hiện tại dám tới đây nói nàng là thiếu nãi nãi của hắn sao?
Vô sỉ!
Cầu y cứu mình sao? Dung Hoa ngước mắt nhìn nam tử đối diện.
Nhưng người này lại không chút liên quan tới nàng, hiện tại hiềm nghi thích khách còn chưa được tẩy sạch nữa! Y dựa vào cái gì mà giúp nàng? Diệp Dung Hoa ngẩng đầu nhìn nam tử, chỉ thấy ánh mắt y sâu không thấy đáy.
“Đại thiếu nãi nãi của Bạch gia? Bạch Lẫm sao?” Nam tử dường như rất có hứng thú, đưa mắt nhìn Diệp Dung Hoa, nhẹ giọng.
“Vâng.” Lâm Hạ gật đầu.
Thanh âm nhàn nhạt, dung nhan tuyệt sắc, biểu cảm bình tĩnh, ánh mắt sâu không thấy đáy, tất cả khiến Diệp Dung Hoa như bị nghẹn họng.
Y không phải sẽ giao nàng ra đấy chứ?
Vất vả lắm mới chạy tới đây, hiện tại nếu bị Bạch Lẫm bắt về, sau này còn muốn trốn đi, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy!
Làm sao bây giờ?
Nếu cầu xin y giúp, y sẽ giúp sao?
Y tựa như là người không coi ai vào mắt, lúc này, y có thể ra tay giúp nàng hay sao?
Lòng bàn tay Diệp Dung Hoa không biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi.