Chính Đức Đế giam cầm Phương Hoàng Hậu, trực tiếp giao việc hậu cung cho Tề Quý Phi xử lý.
Phương Hoàng Hậu chỉ bị giam cầm ở Phượng Tường Cung, Tề Quý Phi rất bất mãn, nhưng đây là ý của Hoàng Thượng, bà ta cũng không dám to gan tới cửa trái ý, nghĩ đến mọi việc hậu cung hiện giờ đều do bà ta xử lý, ánh mắt liền lóe lên. Hậu cung nằm trong tay bà ta, muốn tra tấn Phương Hoàng Hậu còn khó khăn sao?
Chuyện Thất hoàng tử bị thương còn chưa truyền ra ngoài, nhưng phần lớn huân quý thế gia đều biết, chỉ là mọi người đều đồn thị thiếp hậu viện của Thất hoàng tử tranh giành tình cảm vô tình làm hắn bị thương, cho nên rất ít người biết thương thế cụ thể của hắn thế nào.
Chỉ là, mọi người đều không khỏi liên tưởng đến cái chết của Tứ hoàng tử, còn cả Phương Hoàng Hậu bị giam cầm, vốn dĩ vì chuyện Tứ hoàng tử chết mà không khí trong kinh thành trở nên căng thẳng, lúc này tất cả đều cụp đuôi không dám khoa trương.
Trong tiểu viện âm u hẻo lánh của Tây ninh Hầu phủ, Lâm Luật trừng mắt nhìn Kiều Vũ Đình, nổi giận: “Ngươi đã hứa với ta sẽ không làm hại tới nàng!” Nếu không phải hôm nay có một tiểu nha đầu vạ miệng, hắn vẫn chẳng hay biết chuyện gì.
Kiều Vũ Đình cười nhạo: “Bản thân nàng muốn chết, ta còn cách nào sao?”
“Kiều Vũ Đình!” Lâm Luật đánh một quyền qua.
Kiều Vũ Đình nhẹ nhàng bắt lấy tay hắn: “Dạng mỹ nhân này thiên hạ còn thiếu? Dương Mặc Tuyết có tính là gì? Nói ngươi biết, ngươi đừng hành động theo cảm tính, hiện tại mọi người bên ngoài đều tìm ngươi, đương nhiên nếu ngươi chán sống, ta cũng không nói gì.” Dứt lời hắn buông tay.
Lâm Luật thở hổn hển, đau lòng không thôi.
Nếu không phải chính mình lấy đồ nàng đưa cho lúc trước ra ngoài để lập bẫy, vậy Tứ hoàng tử cũng sẽ không tin, Tứ hoàng tử không tin sẽ không động thủ, vậy hắn sẽ không phải chết, Tứ hoàng tử không chết, vậy nàng không phải cũng không cần chết sao?
Chỉ là Lâm Luật hắn không ngờ nàng lại quyết liệt như vậy, lựa chọn tự sát! Hắn định tương lai giữ nàng bên cạnh mình, chiếu cố thật tốt!
“Ta đã hứa với ngươi sẽ bảo vệ nàng, nhưng thật sự là nàng tự tìm cái chết.” Kiều Vũ Đình nói, “Được rồi, nàng cũng coi như được an táng hoành tráng.”
Lâm Luật nắm chặt hai tay, im lặng nửa ngày: “Tiếp theo, ta đi với ngươi.”
Kiều Vũ Đình gật đầu: “Tiếp theo, không thiếu phần của ngươi!” Hắn quay đầu gọi người lấy rượu tới, lại tiếc hận nói, “Không thể kéo Chiêu Vương xuống nước, thật là quá đáng tiếc.”
Hắn vốn định thiết kết chuyện này ở Lâu Ngoại Lâu hoặc Nhất Phẩm Cư, nhưng chưởng quầy và tiểu nhị bên trong đều quá khôn khéo, để tránh giỏ tre múc nước công dã tràng, hắn đành phải thay đổi địa điểm.
Lâm Luật nhấp ngụm rượu, hỏi: “Cũng định giết nàng?”
Kiều Vũ Đình chạm ly với hắn, uống một ngụm, sau đó gác xuống, hỏi ngược lại: “Dù sao các ngươi cũng từng có hôn ước, phò mã luyến tiếc?”
Lâm Luật liếc nhìn hắn, không trả lời.
Kiều Vũ Đình khẽ cười: “Không ngờ phò mã vẫn nhớ người cũ.” Nữ tử tuyệt sắc kia, hắn cũng không nỡ giết! Huống chi, người ta còn có chỗ dựa như Đông Lăng. Tướng gia chỉ có một nữ nhi bảo bối này. Nữ tử như vậy, tốt nhất nên biến nàng trở thành người của mình. Nhưng lời này, hắn đương nhiên sẽ không nói với Lâm Luật!
“Hầu gia nói năng cẩn thận, dù sao ngươi cũng gọi nàng một tiếng muội muội.” Lâm Luật phản bác.
“Cũng đúng.” Kiều Vũ Đình bật cười thành tiếng, uống cạn ly rượu, sau đó đứng dậy rời đi.
Lâm Luật ở lại một mình uống rượu.
Kiều Vũ Đình không về phòng, mà từ cửa sau rời khỏi hầu phủ, đến hẻm Táo Hoa.
Hẻm Táo Hoa có chút danh tiếng trong kinh thành, là nơi khá an tĩnh, không ít phú thương quan lại đều lén đặt ngoại thất ở đây.
Xe ngựa của Kiều Vũ Đình dừng trước một tòa nhà, gõ cửa đi vào, hắn ngồi chờ một lúc, Đại hoàng tử mới đến.
“Điện hạ.” Kiều Vũ Đình vội đứng dậy.
“Hầu gia mau miễn lễ.” Gần đây tâm tình Đại hoàng tử khá tốt, cho nên mặt mày đều mang ý cười.
Hai người thương lượng hơn nửa canh giờ mới trước sau rời đi.
Đại hoàng tử mang tâm tình vô cùng tốt đi trước.
Kiều Vũ Đình rời đi sau, chờ xe ngựa ra khỏi hẻm nhỏ, Đàm Sinh nhíu mày nói: “Hầu gia, tươi cười trên mặt ngài ấy không ngăn lại được.”
Thiên hạ còn chưa tới tay, hiện tại đã cười như bản thân đã ngồi lên long ỷ, người như vậy đến lúc trở thành hoàng đế cũng chỉ là kẻ tầm thương.
Kiều Vũ Đình nhìn Đàm Sinh, chỉ khẽ cười.
.........................
Phi tần hậu cung mấy ngày nay đều cố gắng không rời khỏi cung điện của mình. Diệp Di Nguyệt càng lo lắng đề phòng, cũng may sau lần ngất xỉu đó Chính Đức Đế vẫn ốm đau bệnh tật, có điều ả không dám sơ ý, ăn uống mọi thứ đều vô cùng cẩn thận.
Sau hôm đưa kinh Phật tới, cách mấy ngày Uyển Lăng công chúa lại đến Tịch Nhan Cung. Một Uyển Lăng công chúa bị hủy dung, một Diệp Di Nguyệt bị bệ hạ ghét bỏ, hai người cùng niệm Phật, chuyện này không khiến mọi người chú ý.
Hôm nay Uyển Lăng công chúa như thường lệ tới Tịch Nhan Cung, lần này nàng ta lấy ra cái bình sứ trắng đưa Diệp Di Nguyệt: “Cho bệ hạ dùng thứ này.”
Diệp Di Nguyệt mở to hai mắt nhìn Uyển Lăng công chúa, không duỗi tay nhận lấy: “Đây là...”
Uyển Lăng công chúa mỉm cười, nhét bình sứ vào tay ả: “Tỷ là người thông minh, nên làm thế nào, tỷ chắc chắn hiểu.” Nói rồi nàng ta đứng dậy rời đi.
Diệp Di Nguyệt run rẩy mở bình sứ ra, bên trong chỉ có một viên thuốc, màu đỏ nổi bật mang theo mùi hương nhàn nhạt. Ả vội đóng nắp lại, trái tim đập thình thịch.
“Nương nương.” Ba người Linh Đang đều sợ hãi.
Diệp Di Nguyệt đặt bình sứ trên bàn, uống mấy ngụm trà lạnh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bình sứ. Tuy Uyển Lăng công chúa không nói nhưng ả cũng có thể đoán được, viên thuốc màu đỏ kia là thuốc độc. Chỉ là, kêu ả hạ độc Hoàng Thượng? Đầu ngón tay Diệp Di Nguyệt nhịn không được mà run rẩy.
“Nương nương, nô tỳ thấy Uyển Lăng công chúa không có ý tốt, vẫn là vứt đi đi.” Linh Đang nhỏ giọng khuyên nhủ, hai người còn lại cũng gật đầu.
Diệp Di Nguyệt không trả lời, thật lâu sau mới lên tiếng: “Trước cất lại rồi tính.” Không cần ba người Linh Đang làm việc, chính ả duỗi tay cầm lấy bình sứ cất vào túi tiền mang theo bên người mình.
Ý của Uyển Lăng công chúa ả hiểu, hạ độc Hoàng Thượng, sau đó vu oan cho Yến Dung Hoa, chỉ là, vu oan thì dễ, nhưng muốn Hoàng Thượng mời người thì tương đối khó khăn!
Ả phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Vắt hết óc suy nghĩ ba ngày, Diệp Di Nguyệt quyết định lấy danh nghĩa Sương Hà công chúa đã chết kêu Linh Đang đi mời Chính Đức Đế.
Qua mấy ngày nữa là sinh kỵ của đứa nhỏ, nó tuổi nhỏ đã chết nên không được vào hoàng lăng, hơn nữa xưa nay vô cùng ngoan ngoãn, Chính Đức Dế cũng mềm lòng, vì thế đồng ý.
Diệp Di Nguyệt còn tưởng không có hi vọng, không ngờ Chính Đức Đế lại đồng ý, vui mừng mà chuẩn bị mọi thứ.
Sau khi biết chuyện, Uyển Lăng công chúa liền cho người truyền tin ra ngoài cung.