Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 306: Chương 306: Đại kết cục (6)




Ngoài cung, phủ của Kính Huệ công chúa lại nghênh đón Giang Uy và Kiều Vũ Đình. Tuy đột nhiên tới cửa bái phỏng nhưng Kính Huệ công chúa vẫn rất cao hứng, hòa ái bảo Giang Uy ngồi bên cạnh mình: “Trời lạnh như vậy, có bị đông lạnh không?”

Giang Uy cười lắc đầu: “Không có, sớm đã muốn tới thỉnh an công chúa, chỉ là gần đây hầu gia luôn bận rộn.”

Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử xảy ra chuyện, thân là Kim Ngô Vệ chỉ huy sứ, Kiều Vũ Đình đương nhiên bận! Kính Huệ công chúa mỉm cười: “Các ngươi có tấm lòng này, bổn cung đã rất vui.” Nói rồi, bà hòa ái nhìn Kiều Vũ Đình, hỏi Giang Uy, “Hầu gia đối với ngươi có tốt không?”

Giang Uy xấu hổ đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.

“Tốt, tốt, sau này hai người cố gắng hòa thuận.” Kính Huệ công chúa cao hứng, “Thân thể lão phu nhân thế nào?”

“Hồi công chúa, thân thể tổ mẫu gần đây khá hơn nhiều.” Kiều Vũ Đình trả lời.

Kính Huệ công chúa cười nói: “Người gặp chuyện vui tâm tình sảng khoái.” Tôn tử thành thân, tâm tình Kiều lão phu nhân đương nhiên rất tốt.

Hàn huyên thêm một hồi, có cung nữ bẩm báo Đại hoàng tử tới.

Đại hoàng tử? Kính Huệ công chúa nhướng mày nhìn Kiều Vũ Đình. Là trùng hợp sao? Hay cố ý? Với triều cục hiện tại, Kính Huệ công chúa không thể không nghĩ nhiều. Thấy sắc mặt Kiều Vũ Đình không có khác thường, Kính Huệ công chúa xua tay: “Cho hắn vào đi.”

Kiều Vũ Đình buông chung trà xuống, đứng lên: “Công chúa có khách quý, vậy vi thần và Uy Nhi xin cáo từ trước.”

Giang Uy cũng đứng lên: “Lần khác thần phụ lại đến thỉnh an công chúa.”

Thấy hai người có mắt, Kính Huệ công chúa áp chế ngờ vực trong lòng, gật đầu, tươi cười trên mặt đã phai nhạt rất nhiều: “Đi đường cẩn thận một chút.” Bà lại phân phó Oanh Ca tiễn họ ra ngoài.

Giang Uy và Kiều Vũ Đình hành lễ, vừa tới cửa liền đụng phải Đại hoàng tử đang sải bước đến. Họ vội hành lễ: “Gặp qua điện hạ.”

“Không cần đa lễ.”

“Tạ điện hạ.” Giang Uy và Kiều Vũ Đình đứng dậy.

“Các ngươi cũng tới vấn an cô mẫu sao?” Đại hoàng tử cười nói, “Đây là muốn đi?”

Giang Uy không khỏi nhìn Kiều Vũ Đình. Buổi chiều, hắn đột nhiên kéo nàng tới thỉnh an công chúa, hiện tại đụng phải Đại hoàng tử, chẳng lẽ hai người bọn họ đã hẹn trước.

“Vâng, điện hạ, vi thần và nội tử xin cáo từ.” Kiều Vũ Đình ôm quyền trả lời, sau đó kéo Giang Uy nghiêng người tránh đường.

Đại hoàng tử gật đầu, nâng bước vào phòng.

Chờ hắn đi, Giang Uy và Kiều Vũ Đình mới tiếp tục ra ngoài.

Vào phòng, Đại hoàng tử quan tâm hỏi thăm sức khỏe Kính Huệ công chúa.

Kính Huệ công chúa cười nói: “Khó mà khiến ngươi nhớ thương cô cô này, hôm nay muộn như vậy, có phải có chuyện quan trọng không?”

Sắc mặt Đại hoàng tử trở nên nghiêm túc: “Có chút việc muốn thương lượng với cô cô.”

Kính Huệ công chúa gật đầu ý bảo hắn tiếp tục.

“Gần đây long thể phụ hoàng không tốt, Tứ hoàng đế và Thất hoàng đệ đều gặp khó... Cô cô, chất nhi tới đây là muốn nhờ người khuyên phụ hoàng lập trữ.” Đại hoàng tử thành khẩn nói.

Kính Huệ công chúa chỉ nhìn hắn.

Đại hoàng tử thản nhiên đối diện với bà: “Cô cô, phụ hoàng đã lớn tuổi, gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, chất nhi lo triều cục rung chuyển, sẽ có người nhân cơ hội mơ tưởng tới giang sơn Đại Chu.”

“Người mơ tưởng tới giang sơn Đại Chu mà ngươi nhắc đến là tiểu hoàng thúc của ngươi?” Ánh mắt Kính Huệ công chúa trầm xuống, toàn bộ hòa ái quanh người đều biến mất, thay vào đó là khí thế nghiêm nghị.

“Chất nhi tuyệt đối không có ý hoài nghi tiểu hoàng thúc, có điều cô mẫu cũng biết, sau lưng tiểu hoàng thẩm là toàn bộ Đông Lăng, tiểu hoàng thúc lại sủng nàng như vậy, chất nhi nghe kể phàm là lời nói của tiểu hoàng thẩm, mặc kệ tốt hay xấu tiểu hoàng thúc đều nghe nàng... Vậy đến lúc đó giang sơn Đại Chu này họ Chu hay họ Yến? Chất nhi đều là vì suy nghĩ cho giang sơn xã tắc Đại Chu ta.”

Kính Huệ công chúa khinh thường: “Muốn lập trữ hay không trong lòng phụ hoàng ngươi có tính toán, bổn cung chẳng qua chỉ là một nữ lưu, không hỏi việc triều đi.”

Đại hoàng tử không tin: “Cô mẫu là nữ trung hào kiệt, lời người nói phụ hoàng trước nay đều để trong lòng, hiện tại phụ hoàng không ngừng chịu đả kích, cô mẫu, người nên đi khuyên ngày ấy sớm ngày lập trữ ổn định lòng dân.”

Kính Huệ công chúa trừng mắt nhìn hắn: “Chuyện Chu Ngạn Lịch và Chu Ngạn Cẩn có phải do ngươi làm không!”

Cuộc đời này có sóng gió gì bà chưa gặp qua? Chu Ngạn Hoàn đây là quá nóng lòng, cứ như vậy mà tới nói chuyện với bà! Không, hôm nay không chừng không phải tới nói chuyện, nếu bà không đồng ý, chỉ sợ tiếp theo sẽ là một hồi huyết chiến!

Còn Kiều Vũ Đình kia, chỉ sợ cũng là người của Chu Ngạn Hoàn, hai người rõ ràng sớm đã hẹn trước! Chỉ sợ Kiều Vũ Đình còn chưa ra ngoài! Hắn dẫn theo Giang Uy tới chẳng qua là lo bản thân cùng Chu Ngạn Hoàn tới bà không chịu gặp mà thôi! Muốn cùng Chu Ngạn Hoàn khống chế công chúa phủ, không, là muốn trừ bỏ bà! Kính Huệ công chúa không khỏi lo cho Oanh Ca vừa tiễn Kiều Vũ Đình và Giang Uy ra ngoài.

“Cô mẫu nói gì vậy, Tứ hoàng đệ và Thất hoàng đệ trước sau gặp bất trắc, chất nhi cũng rất thương tâm.”

Kính Huệ công chúa lạnh lùng nói: “Tàn hại thủ túc, Chu Nhạn Hoàn, giang sơn Đại Chu này ngươi đừng hòng nghĩ đến! Hiện tại cút cho bổn cung!” Không biết tình hình hiện tại thế nào, trong công chúa phủ chỉ có ba ngàn hộ vệ, tất cả đều trung thành, Chu Ngạn Hoàn chắc chắn không dám mang quá nhiều người tới, cho nên mới muốn Kiều Vũ Đình hỗ trợ!

Xuân ma ma hầu hạ bên cạnh Kính Huệ công chúa đã mấy chục năm, tuổi trẻ còn từng ra chiến trường, vừa thấy sắc mặt của Kính Huệ công chúa, bà liền nhìn ra tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức đi lên trước một bước: “Điện hạ, mời!”

“Cô mẫu, khoan đã.” Đại hoàng tử cười đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.