Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 119: Chương 119: Đây là làm nũng với nàng?




Đám người Lâm Hạ, Lâm Thắng, Trần Hiện sớm đã coi Dung Hoa là Vương phi, cho nên nàng mở miệng hỏi, Trần Hiện không hề cảm thấy đột ngột, không chút do dự mà trả lời: “Lần trước Thanh Hà công chúa đi Từ Ân Tự, Thành Quốc Công muốn lén gặp mặt An Quốc công và Định Quốc Công, có điều An Quốc Công và Định Quốc Công không để ý tới ông ta, sau đó ông ta liền tặng mấy món đồ...” Dừng một lát, Trần Hiện cười cười, “Hiện tại chúng đang ở trong tay chúng ta.”

Hẳn là đồ quan trọng! Dung Hoa hỏi: “Thân thể Vương gia hiện tại không thoải mái, cứ đưa đồ tới Đại Lý Tự đi, dù sao Lâm gia và Bạch gia cũng có chút quan hệ.”

“Tiểu nhân biết rồi.” Trần Hiện gật đầu, “Kỳ thật Vương gia định đưa chúng ra ngoài.”

Chỉ là còn chưa kịp đem ra, nàng đã xảy ra chuyện, cho nên mọi việc đều phải dừng lại. Dung Hoa hiểu ý: “Vất vả rồi, lui xuống ăn cơm trước đi.” Bộ dáng mệt mỏi như vậy hẳn là hắn vội vàng tới đây.

Trần Hiện khom người lui xuống.

Dung Hoa cũng ra sương phòng, dưới ánh trăng bạc như lụa mỏng, Bạch Âm cầm áo khoác phủ lên vai nàng: “Trời đêm lạnh, Ngũ tiểu thư vẫn là vào nhà chờ đi.”

“Không sao.” Dung Hoa mỉm cười, lắc đầu.

Bạch Âm cũng không khuyên nữa, an tĩnh đứng chờ phía sau nàng.

Đứng một lúc, cửa phòng Chu Hành liền mở.

Dung Hoa lập tức xoay người, vừa đi vừa phân phó Bạch Âm: “Mang chút đồ ăn lên, Vương gia nhất định rất mệt.”

Bạch Âm gật đầu xuống bếp.

Trong phòng toàn mùi thuốc, Lâm Hạ kêu người mang thau tắm ra ngoài.

Chu Hành một thân trung y màu trắng ngồi ở đầu giường, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn Dung Hoa đang lại gần, mỉm cười.

Sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt.

Lâm Thắng ngồi ở mép giường bắt mạch cho y, gật đầu, đứng dậy chào hỏi Dung Hoa rồi rời đi.

“Có mệt không?” Dung Hoa ngồi xuống, duỗi tay kéo tay y, nhẹ giọng hỏi. Gương mặt không chút huyết sắc, khẳng định là rất đau.

“Không mệt.” Chu Hành nhẹ nhàng lắc đầu, trở tay nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan xen vào nhau, ánh mắt lưu luyến dừng trên dung nhan của nàng, “Nàng có mệt không? Vất vả cả một ngày, nàng không cần lo lắng cho ta, sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

Dung Hoa mỉm cười: “Lát nữa ta sẽ về phòng.”

Chu Hành gật đầu, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng vẫn hiện lên ý cười ôn nhu. Y kéo tay nàng, nhìn nàng, trong lòng cảm thấy có nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

Lúc ấy, thời điểm té xỉu, tim y đau như cắt.

Khi đó, y rất sợ bản thân không thể tỉnh lại, sợ bản thân từ đây không thể ngắm nhìn dung nhan như họa của nàng.

Bạch Âm mang đồ ăn tới.

Dung Hoa kêu nàng ấy dọn lên bàn.

Cháo táo đỏ hoa bách hợp, mấy món điểm tâm, cộng thêm một chén canh gà, thanh đạm nhưng đủ dinh dưỡng.

Dung Hoa dịu dàng đặt đôi đũa vào tay y, cười nói: “Nhanh ăn đi.”

Chu Hành nhìn nàng: “Một người ăn không thú vị.”

Đây là muốn nàng cùng ăn sao? Dung Hoa mỉm cười kêu Bạch Âm lấy thêm đôi đũa: “Ta vừa lúc cũng đói bụng, cùng ăn đi.”

Có nàng ở cạnh, tuy không muốn ăn nhưng Chu Hành cũng dùng hết nửa chén cháo, húp mấy ngụm canh.

Thấy y đã no, Dung Hoa cũng buông đũa xuống, kêu Bạch Âm thu dọn.

Bạch Âm mang đồ ăn xuống, lại bưng nước vào.

Chu Hành không kêu người vào hầu hạ, tự mình xuống giường rửa mặt.

“Nàng về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây đã có bọn người Lâm Hạ.” Lên giường, Chu Hành kéo tay Dung Hoa, nói.

“Vậy ta đi đây.” Dung Hoa gật đầu.

Chu Hành thật sự rất mệt, chỉ nói với nàng thêm hai câu thì nhắm mắt.

Dung Hoa đặt tay y vào trong chăn, lại chỉnh chăn thêm một chút rồi mới đứng dậy.

Bạch Âm thả màn xuống, tắt đèn, cùng Dung Hoa ra ngoài.

Dung Hoa phân phó hai người Lâm Hạ và Lâm thắng một phen, sau đó mới dẫn Bạch Âm về hậu viện.

Từ Lưu Quang đang ngồi thêu thùa chờ nàng, thấy nàng bước vào liền đứng dậy kéo tay, hỏi: “Vương gia sao rồi? Tinh thần đã tốt chưa?”

“Ừ, rất tốt.” Dung Hoa mỉm cười nhận ly trà từ Diệu Âm, uống một ngụm, “Lưu Quang tỷ tỷ không cần chờ muội, tỷ ngủ sớm đi.”

“Ngày thường giờ này ta chưa ngủ.” Từ Lưu Quang lắc đầu, “Muội cũng đừng để bản thân mệt mỏi, có Ánh cô cô, thôn trang lại có hạ nhân, mọi chuyện không cần tự tay làm...”

Hai người nói chuyện một lúc mới ai về phòng nấy.

Đêm nay Dung Hoa ngủ vô cùng sâu.

Sáng sớm rời giường, rửa mặt chải chuốt xong, Dung Hoa nói với Từ Lưu Quang một tiếng rồi qua chỗ Chu Hành. Từ Lưu Quang gật đầu, phân phó hạ nhân trực tiếp mang bữa sáng của nàng qua bên kia.

Chu Hành cũng đã thức dậy từ sớm, vừa rửa mặt xong, sắc mặt tựa hồ tốt hơn hôm qua, hiện tại đang ngồi trên giường.

Trần Hiện khom người đứng một bên, thấp giọng bẩm báo chuyện trong thành.

Dung Hoa tươi cười kêu Bạch Âm mang bữa sáng vào, sau đó gọi Lâm Hạ tới, hỏi: “Tối qua Vương gia ngủ có ngon giấc không? Có gì khác thường không?”

“Nửa đêm có dậy uống nước một lần, còn lại ngủ rất sâu.” Lâm Hạ trả lời.

Dung Hoa cười gật đầu.

Nghe Trần Hiện bẩm báo, Chu Hành nhàn nhạt một câu: “Cứ theo lời tiểu thư mà làm.”

“Vâng.” Trần Hiện cúi đầu, cáo từ ra ngoài.

Dung Hoa lúc này mới cười ngồi xuống, duỗi tay sờ trán của y: “Muốn xuống giường ăn sáng hay dùng trên giường?”

“Qua kia đi.” Chu Hành chỉ vào cái bàn cách đó không xa, xốc chăn xuống đất.

Dung Hoa vội dìu y.

Ăn sáng xong, ngồi thêm một lúc, Dung Hoa liền đỡ y về giường.

“Ta không mệt, nàng không cần khẩn trương như vậy.” Chu Hành mỉm cười.

“Ánh cô cô nói rồi, độc của chàng đã vào phủ tạng, phải nghỉ ngơi.” Dung Hoa nghiêm túc.

Chu Hành liền cười: “Được được, nghe nàng.”

Đang nói chuyện, Lâm Thắng mang thuốc vào: “Vương gia, thuốc nấu xong rồi.”

Ánh mắt Chu Hành dừng trên đôi môi kiều diễm của Dung Hoa, gương mặt trắng nõn đang dần ửng đỏ.

Tất cả như hoa đào mới nở tháng hai.

Dung Hoa không chú ý tới, chỉ duỗi tay nhận chén thuốc từ Lâm Thắng, kiểm tra độ ấm: “Ừ, vừa rồi, không nóng.” Nói xong, nàng cúi đầu thổi thổi.

Chu Hành dùng tay che miệng, ho một tiếng rồi ra lệnh cho Lâm Thắng, Lâm Hạ và Bạch Âm: “Các ngươi lui xuống.”

Ba người sửng sốt, theo quy củ lui ra ngoài.

“Có thể uống rồi.” Dung Hoa mỉm cười đưa chén thuốc qua.

Chu Hành không duỗi tay nhận lấy, ánh mắt vẫn dừng trên cánh môi của nàng, nghiêm túc nói: “Quá đắng, nàng đút đi.”

Dung Hoa ngây ra, sau lại nhớ tới chuyện hôm trước, gương mặt dưới cái nhìn của y trở nên đỏ bừng. Nàng cười cười, làm bộ không quan tâm, nói: “Ta đi lấy muỗng.”

Lâm Thắng là một đại nam nhân, lại là đại phu, trong mắt hắn, thuốc đương nhiên phải uống từng ngụm từng ngụm, hơn nữa Vương gia cũng là đại nam nhân, không thể giống tiểu cô nương dùng muỗng uống, cho nên hắn chỉ mang chén thuốc tới, không kèm bất cứ thứ gì linh tinh.

Vừa dứt lời, Dung Hoa liền đứng dậy.

Chu Hành bắt lấy cánh tay của nàng, độ ấm từ nơi đó truyền vào người.

“Rất đắng, nàng đút đi.” Chu Hành vẫn nhìn đôi môi của nàng, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

Đây là làm nũng với nàng? Lại còn làm bộ nghiêm túc? Dung Hoa cũng giả ngơ, thành thật trả lời: “Ừ, ta đi lấy muỗng đút chàng.”

Gương mặt Chu Hành đỏ lên như ánh nắng trời chiều, y mím môi, nghiêm túc nói: “Giống hôm qua đấy.”

Thì ra y biết! Sắc mặt Dung Hoa đỏ như cánh hoa đào, hờn dỗi: “Chu Thiên Trạch, chàng cố ý!”

Chu Hành mỉm cười, nụ cười như tuyết đầu xuân mát lạnh động lòng người, như ánh mặt trời tháng ba tươi đẹp mang theo sự ấm áp nhẹ nhàng, như bầu trời đầy sao vô cùng mỹ lệ, quý khí bức người! Y nghiêm túc trả lời Dung Hoa: “Anh Anh, thật sự rất đắng!”

Còn bày ra bộ dáng làm nũng của hài tử? Bộ dáng nghiêm túc lại không giống nghiêm túc, Dung Hoa đỏ mặt, ngập ngừng một tiếng: “Hôm qua là thời khắc đặc biệt.” Nghĩ tới cảnh y tuổi nhỏ đã tới biên quan, chinh chiến sa trường, trên người lại có độc, lúc đó y bao nhiêu tuổi? Chưa tới bảy tuổi, độ tuổi nên được vui vẻ sống với phụ mẫu, vô ưu vô sầu.

Nghĩ tới chuyện này, Dung Hoa không khỏi đau lòng, trái tim cũng mềm xuống, chậm rãi gật đầu: “Được, ta đút chàng.”

Nói xong, nàng liền cúi đầu uống thuốc.

Chu Hành duỗi tay đoạt lấy, một hơi uống cạn, sau đó đưa chén không cho nàng: “Nước.”

“Chàng chọc ta!” Dung Hoa hờn dỗi một câu, rót nước rồi đưa viên mứt hoa quả qua. “Ăn đi.” Hôm qua nàng có uống thử, thật sự rất đắng.

Chu Hành ăn mứt hoa quả, lại duỗi tay nhận ly nước trong tay nàng, chờ nàng thả ly nước xuống, y liền duỗi tay ôm lấy eo nàng kéo vào lồng ngực, cúi đầu.

Dung Hoa chỉ cảm thấy đôi môi nóng lên, xúc giác mềm mại mang theo vị ngọt của mứt, đồng thời có vị cay đắng nhè nhẹ.

Trong đầu Dung Hoa lập tức trở nên trống rỗng.

Mềm mại, ngọt thanh, so với cảm giác trong lúc hôn mê hôm qua càng rõ ràng, càng đẹp hơn nhiều. Chu Hành dịu dàng hôn nàng, bàn tay đặt trên mặt, vuốt ve như nâng niu bảo bối quý nhất trên đời.

“Vương gia!” Thanh âm của Lâm Thắng từ bên ngoài truyền tới.

Dung Hoa cuống quít tránh khỏi lồng ngực của y.

Chu Hành nhớ nhung cánh môi của nàng, ngay cả khóe mắt đuôi lông mày đều là dịu dàng. Ánh sáng từ cánh cửa Lâm Thắng mở ra, y liền trừng mắt.

Lâm Thắng bị y nhìn tới rét run cả người, đứng ngay cửa cung kính nói: “Điện hạ, Ánh tiền bối tới, ngài nên châm cứu rồi.”

Dung Hoa nhìn ra sau hắn, quả thật thấy thân ảnh của Ánh cô cô.

“Mau mời Ánh cô cô vào.” Dung Hoa vội đứng dậy, sau đó quay đầu nói, “Ta ra ngoài trước đây.”

Chu Hành gật đầu.

“Ánh cô cô.” Dung Hoa chào hỏi Ánh cô cô một tiếng, lúc này mới ra khỏi phòng.

Nghĩ tới Chu Hành phải châm cứu cùng tắm thuốc cần một đoạn thời gian, nàng phân phó Bạch Âm xuống bếp dặn dò đầu bếp nấu vài món cho y, còn mình trở về phòng.

Từ Lưu Quang đang phân phó quản sự, Dung Hoa cũng không đi quấy rầy.

Nàng rảnh rỗi cầm bút viết ra vài ngành Bạch gia tham gia, đồng thời liệt ra ưu điểm và khuyết điểm của họ.

Bạch Âm từ phòng bếp trở về liền rót cho nàng ly trà rồi an tĩnh đứng một bên.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, Diệu Âm tươi cười gõ cửa, sau đó đi vào bẩm báo: “Ngũ tiểu thư, Đổng cô nương tới.”

“Đổng tỷ tỷ?” Dung Hoa kinh hỉ ngẩng đầu.

“Vâng, vừa mới đến.”

Dung Hoa vội đứng dậy, vò nát hai tờ giấy vừa viết ném vào huân lò, sau đó ra ngoài.

Từ Lưu Quang đứng ở hành lang, vừa thấy Dung Hoa tới liền kéo tay nàng cùng đi.

Hai người vừa xuyên qua hành lang gấp khúc liền thấy Đổng Ngọc Lan nhấc váy như gió chạy tới, ánh mắt dừng trên người Dung Hoa, đánh giá một phen, sau đó ôm chầm lấy nàng: “Dung Hoa muội muội, làm ta sợ muốn chết.” Nước mắt cứ theo đó mà rơi ra, “Muội không sao thì tốt, không sao thì tốt.”

“Đổng tỷ tỷ.” Hốc mắt Dung Hoa cũng đỏ lên.

“Được rồi, tỷ đừng chọc muội ấy khóc nữa.” Từ Lưu Quang kéo Đổng Ngọc Lan ra, nói, “Không phải Dung Hoa muội muội vẫn tốt sao?”

Đổng Ngọc Lan lau khóe mắt, cười gật đầu: “Ừ, ta không khóc.” Nàng giữ chặt Dung Hoa, lại từ trên xuống dưới đánh giá tỉ mỉ một lần mới yên tâm, lại hỏi, “Vương gia thế nào? Nghiêm trọng lắm sao?”

Dung Hoa cười gật đầu: “Qua một tháng sẽ có thể khỏi hẳn.”

Đổng Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, bật cười: “Vậy thì tốt rồi.”

“Quỷ nha đầu này, chạy gấp như vậy làm gì? Không dọa tới Dung Hoa muội muội chứ?” Đổng Trầm Chu dẫn theo nha đầu và bà tử ưu nhã đi tới.

“Đổng Nhị ca.” Dung Hoa vội uốn gối hành lễ. Ở gần Đổng gia, Đổng phu nhân và Đổng đại nhân lại chiếu cố nàng, cho nên nàng và Đổng Trầm Chu đã quen thuộc rất nhiều, hiện tại gặp nàng hắn đã không còn ngượng ngùng tới đỏ mặt, thật sự coi nàng là muội muội, còn kêu nàng theo Đổng Ngọc Lan gọi một tiếng Nhị ca.

“Nhị công tử.” Từ Lưu Quang cũng uốn gối hành lễ.

“Thất cô nương mau đứng lên.” Đổng Trầm Chu nghiêng người tránh lễ của bọn họ, sau đó duỗi tay ý bảo Từ Lưu Quang đứng dậy, sắc mặt nhiễm một tầng đỏ, ánh mắt nhìn nàng ấy rực rỡ lung linh như lưu li.

Lê Hoa và Lưu Tô đi sau vừa thấy Dung Hoa hai mắt liền đỏ lên, có điều trước mặt mọi người, các nàng cố nén nước mắt, không khóc ra.

“Ta đi thăm Vương gia.” Đổng Trầm Chu cười nói.

Dung Hoa lên tiếng: “Vương gia đang tắm thuốc, Đổng Nhị ca và Đổng tỷ tỷ bôn ba cả đường, ăn cơm trước đi.”

Từ Lưu Quang gật đầu, phân phó Diệu Ân đi dọn cơm, người ở thôn trang đều là người quen, cho nên bọn họ không để ý nhiều, cứ thân thiết dùng bữa với nhau.

Ăn cơm xong, Đổng Trầm Chu đứng dậy qua chỗ Chu Hành.

Đổng Ngọc Lan giữ chặt Dung Hoa và Từ Lưu Quang, hỏi: “Vương gia có thể về thành không? Nếu không thể, phụ thân và mẫu thân nói ta cứ ở lại, khi nào các muội về thì ta về, tới lúc đó cũng dễ nói chuyện hơn, cứ nói ta ở cùng Dung Hoa muội muội và Lưu Quang muội muội.”

Đây là vì khuê dự của nàng mà suy nghĩ! Dung Hoa cảm kích: “Tình hình của Vương gia tạm thời không chịu được xốc nảy, thúc thúc và thẩm thẩm suy nghĩ chu đáo, lúc trở về muội phải cảm ơn bọn họ.”

“Ừ, lát nữa Nhị ca về, huynh ấy sẽ truyền lời với mẫu thân và phụ thân. Người một nhà, muội khách khí làm gì?” Đổng Ngọc Lan nắm lấy tay Dung Hoa, tỏ vẻ xin lỗi, “Đêm đó ta nên ở lại nhà muội, phụ thân, mẫu thân và Nhị ca đều vô cùng lo lắng, người đã ở dưới mí mắt lại để xảy ra chuyện...”

“Đổng tỷ tỷ đừng nghĩ như vậy.” Dung Hoa mắng, “Chỉ trách hắn quá xảo trá âm hiểm.”

Chọn thật đúng lúc!

“Tên khốn nạn, phải lăng trì hắn!” Đổng Ngọc Lan nghiến răng nghiến lợi.

“Qua phòng trước, xem có gì thiếu với không thích không, muội kêu bọn họ đổi cho tỷ.” Từ Lưu Quang kéo Đổng Ngọc Lan đi xem phòng.

Lưu Tô và Lê Hoa tới, Dung Hoa không cần Bạch Âm hầu hạ, đứng dậy về phòng của mình.

Lưu Tô và Lê Hoa chờ trong phòng, vừa thấy Dung Hoa, Lê Hoa liền rơi lệ: “Tiểu thư.”

Lưu Tô quỳ xuống đất: “Nô tỳ đáng chết, không bảo vệ được tiểu thư.”

“Được rồi, đừng khóc đừng khóc.” Dung Hoa cười vỗ vai Lê Hoa.

“Dọa chết nô tỳ rồi, tiểu thư.” Lê Hoa nức nở.

“Đừng khóc, ta không sao.” Dung Hoa an ủi nàng, sau đó khom người đỡ Lưu Tô đứng dậy, thấy sắc mặt nàng ấy không tốt, nàng vội hỏi, “Vết thương thế nào rồi? Túy Đồng đâu? Thương tích nghiêm trọng lắm sao?”

“Nô tỳ không sao, chỉ là chút thương tích ở vai. Túy Đồng trúng một kiếm ở ngực trái, nô tỳ kêu nàng ở nhà tĩnh dưỡng.” Lưu Tô nghẹn ngào.

“Ngươi cũng nên ở nhà tĩnh dưỡng.” Dung Hoa nhíu mày, nói.

“Chỉ là chút thương tích, nô tỳ không sao.” Lưu Tô lắc đầu.

“Lát nữa kêu Lâm Thắng bắt mạch cho ngươi.” Dung Hoa quan sát sắc mặt của nàng, lại hỏi, “Bọn người Thạch ma ma thế nào rồi? Trong phủ có ai bị thương nữa không?”

“Bọn người Thạch ma ma đều khỏe, chỉ là lo lắng cho tiểu thư.” Lưu Tô trả lời, “Trong phủ có ba hộ vệ bị thương, cũng may Xuân Thiên thông minh, nghe động tĩnh liền chạy đi nhờ Đổng đại nhân hỗ trợ.”

Nếu Bạch Lẫm đã phái người vào nội viện bắt nàng, vậy bên ngoài chắc chắn có cứu viện. Dung Hoa gật đầu: “Ừ, hai người nghỉ ngơi trước đi. Lưu Tô, trên người ngươi có thương tích, không cần làm việc, cố gắng nghỉ ngơi. Lê Hoa, ngươi trông chừng nàng ấy.”

“Vâng, tiểu thư.” Lê Hoa vội lau nước mắt.

Đổng Trầm Chu chờ Chu Hành tắm thuốc xong mới vào phòng, trò chuyện một lát rồi cáo từ về thành.

Nghe nhi tử kể lại sự tình, Đổng phu nhân và Đổng đại nhân mới thật sự yên tâm.

..................

Cửa hàng và sản nghiệp của Bạch gia trong kinh thành đều bị niêm phong, ai ai cũng cảm thấy bất an.

Từ lúc Bạch gia xảy ra chuyện, sắc mặt Thành Quốc Công ngày càng âm trầm, trong lòng vô cùng bực bội.

Hoàng Thượng vừa đồng ý chuyện của nhi tử và Thanh Hà công chúa, mọi thứ còn chưa kết thúc, Bạch gia lại xảy ra chuyện.

Bạch gia và Lâm gia qua lại thân thiết, Bạch Lẫm này việc tốt không làm, thế mà đi trộm bản đồ bố phòng!

Bạch Lẫm ngại mạng mình quá dài rồi sao?

Lâm gia lúc này làm thế nào mới cắt đứt được quan hệ với hắn?

Lâm phu nhân lại không lo lắng như Thành Quốc Công, cười nói: “Quốc Công gia không cần sốt ruột, Bạch gia là ai chứ? Chúng ta và bọn họ không có quan hệ gì cả.”

“Lời tuy nói là vậy nhưng bị đám ngự sử điều tra thì sao?”

“Hừ, trộm bố phòng!” Lâm phu nhân hừ một tiếng, “Bạch Lẫm trộm bản đồ bố phòng làm gì? Hắn và mấy hoàng tử không thân... Chẳng lẽ hắn muốn làm phản? Bạch Lẫm có tiền, nhưng hắn chẳng qua là kẻ làm ăn, hắn có năng lực đó sao? Cái gì là trộm bản đồ bố phòng chứ, nhất định là Chiêu Vương cố ý vu oan.”

Bên ngoài không phải có lời đồn Chiêu vương gia để ý nha đầu Diệp gia sao?

Xem ra lời đồn là thật, người khác không biết khúc mắt giữa Bạch Lẫm và nha đầu kia, nhưng bà lại vô cùng rõ ràng!

Thành Quốc Công nhìn Lâm phu nhân, không nói gì, sắc mặt càng nghiêm trọng.

Lâm Luật nhìn Lâm phu nhân, đương nhiên hiểu ý tứ trong lời bà ta. Hắn áp chế suy nghĩ trong lòng, nói: “Có lẽ Chiêu Vương muốn thiên hạ đại loạn.”

Thành Quốc Công lắc đầu: “Chiêu Vương hiện tại sinh tử không rõ.” Làm thiên hạ đại loạn, y được lợi gì?

Nói chuyện một lúc, Thành Quốc Công đứng dậy ra ngoài thương nghị với phụ tá.

Thành Quốc Công nghĩ ngự sử sẽ tham tấu quan hệ giữa Bạch gia và Lâm gia, không ngờ Hình Bộ lại đem nhược điểm của Phương gia và Dương gia ông ta đưa trình cho Chính Đức Đế.

Định Quốc Công và An Quốc Công giận tới tím mặt.

.................

Triều đình như gió nổi mây tới, Lục hoàng tử cũng không quản, vừa tan triều liền vội vàng tới Chiêu vương phủ.

Tất cả mọi người đều nói tiểu hoàng thúc bị bệnh, hắn lo tới sắp chết.

Nhưng tới Chiêu vương phủ, như hai lần trước, Lục hoàng tử bị cự tuyệt bên ngoài, hắn muốn nháo nhào cũng bị thị vệ đuổi đi.

“Các ngươi...” Lục hoàng tử chỉ vào mặt quản gia, sau đó lại buông tay, nói, “Ta chỉ nhìn một cái, tuyệt đối không làm ồn tiểu hoàng thúc.”

“Lục hoàng tử thứ lỗi, đại phu đã nói Vương gia cần được an tĩnh.” Quản gia khom người.

Lục hoàng tử nhìn mấy thị vệ thân thủ bất phàm đứng sau quản gia, hừ một tiếng: “Ta đây không quấy rầy tiểu hoàng thúc nữa.” Nói xong liền xoay người.

“Điện hạ đi thong thả.” Quản gia cùng thị vệ khom người đưa tiễn.

“Đi Đại Lý Tự!” Lên xe ngựa, Lục hoàng tử lạnh giọng phân phó. Nếu không phải bắt tên trộm bản đồ bố phòng kia, tiểu hoàng thúc sao lại phát bệnh?

Bạch Lẫm bị đánh tới cả người đầy thương tích, không ngừng kêu to: “Đại nhân, oan uổng quá, Chiêu vương gia là vì ta bắt Diệp Dung Hoa mà vu oan hãm hại, oan uổng quá...”

Lục hoàng tử vừa nghe, tức giận giật lấy cây roi trong tay tên lính, quất mấy cái lên liên tiếp người Bạch Lẫm, mắng: “Tên khốn! Trộm bản đồ bố phòng, ngươi còn dám quay lại cắn tiểu hoàng thúc, nói ngài ấy vu oan cho ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.